Nước Lạnh

Chương 3



Trên đường về, Cố Dư rẽ vào một quán ăn mua chút đồ nhắm, sau đó xách theo hai bình rượu trở về nhà.

Thậm chí cô còn không thể cứ theo ý mình mà tới quan bar một chuyến được.

Thứ nhất là không có người đi cùng, thứ hai là tiền của cô không thể dùng để tiêu pha phung phí như vậy được.

Những người phụ nữ lớn tuổi hay những thiếu nữ xinh đẹp, là thứ không có quan hệ với cô.

Bọn họ là bọn họ, còn cô chính là cô…

Cô mở chai rượu ra, sau đó xem chương trình gameshow mới phát sóng, vừa khóc vừa cười.

Đúng lúc này, Trần Lộ gửi tới một tin nhắn: Về đến nhà chưa?

Cố Dư trả lời một câu, sau đó click mở trang cá nhân của anh.

Ảnh đại diện của anh nhìn vào toàn thấy máu đen. Bối cảnh ở WeChat là trên phi cơ, chụp những đám mây bên ngoài, kỹ thuật chụp ảnh khá tốt, nhìn ảnh chụp là biết. Vòng bạn bè cũng không có, bài đăng gần đây nhất là mùa xuân năm nay. Vào hôn lễ của Lý Khánh Duy, Trần Lộ là bạn của chú rể nên cũng chụp một tấm, vài người tây trang giày da chỉnh tề vây quanh đôi vợ chồng mặc đồ cưới.

Tập thể bạn của chú rể rất đẹp trai, cô dâu chú rể thật ân ái, ảnh chụp vô cùng hoàn mỹ.

Cố Dư click mở ảnh, không ngừng phóng to khuôn mặt của Lý Khánh Duy. Rất đẹp, căn bản không khác gì năm xưa là mấy, chỉ là béo hơn một chút mà thôi. Sau đó lại không ngừng phóng lớn khuôn mặt của cô dâu, cho đến khi màn hình hiển thị không thể phóng lớn thêm nữa thì cô mới buông tay. Cô dâu của Lý Khánh Duy và Cố Dư không cùng một loại thẩm mỹ.

Cuối cùng, Cố Dư phóng to khuôn mặt của Trần Lộ

Dựa vào cái gì chứ?

Dựa vào cái gì mà đến tận bây giờ anh vẫn đẹp trai như vậy?

Sau khi xem xong, cô chia sẻ bức ảnh này cho Trương Tư Kỳ.

Quả nhiên, Trương Tư Kỳ lập tức gọi video đến.

Cô nhận máy, một khuôn mặt say khướt xuất hiện trên màn hình.

“Cậu uống bao nhiêu rượu rồi đấy?” Trương Tư Kỳ đang đắp mặt nạ.

“Nửa chai thôi.”

“Lần này uống rượu là vì chuyện gì?” Lần trước uống rượu là bởi vì Cố Dư tốt nghiệp đại học.

Cô chọn những chi tiết quan trọng nhất để nói. Trương Tư Kỳ nghe xong thì nổi trận lôi đình, chửi ầm lên, còn muốn tới đây giáo huấn thật tốt tên cặn bã kia một trận.

“Trần Lộ đã đánh anh ta rồi.” Cố Dư gãi gãi đầu.

“Trần Lộ?”

Trương Tư Kỳ thật sự muốn hét lên rồi, nhưng lại sợ ông xã bên cạnh nghe được.

“Sao cậu lại gặp được cậu ấy? Không phải cậu ấy xuất ngoại rồi à?”

“Tớ không hỏi.” Cố Dư lại uống một ngụm, “Người đăng tấm ảnh ban nãy là cậu ấy đấy.”

“Thật sự trùng hợp như thế sao? Cố Dư, có phải cậu ấy còn độc thân không?”

“Tớ không biết nữa.” Cô Dư dựa vào giác quan thứ sáu của người phụ nữ, nói: “Nhưng tớ cảm thấy chắc là như vậy đấy.”

“Vậy cậu thay tớ hoàn thành chút tâm nguyện cuối cùng đi.”

Cố Dư dở khóc dở cười, hai người nói chuyện tào lao thêm một lúc nữa mới cúp điện thoại.

Khung trò chuyện của Cố Dư còn một tin nhắn của Trần Lộ gửi tới, thời gian đại khái là sau khi cô vào vòng bạn bè không lâu.

Anh nói, nghỉ ngơi thật tốt, ngủ ngon.

Cố Dư không có xem. Cô mở một gameshow khác, khóc cười mệt rồi thì ngủ luôn ở sofa. Sáng hôm sau tỉnh dậy, eo đau, lưng dâu lại còn thêm cả cảm mạo.

Cũng may hôm nay là cuối tuần, cô lấy quần áo sau đó đi vào nhà vệ sinh. Nhìn khuôn mặt của người trong gương sưng như đầu heo thì sửng sốt hai giây. Trong đầu liền hiện lên câu nói thật sự không còn trẻ nữa rồi. Nhớ khi còn học đại học, bất kể một ngày trước có ngủ muộn như thế nào thì ngày hôm sau vẫn hoạt bát năng động, sắc mặt sáng láng vô cùng.

Khổ sở sẽ xấu xí.

Mà cô đã không còn tư cách để khổ sở nữa rồi.

Ở nhà suy sụp hai ngày, sáng sớm ngày thứ hai, Cố Dư đã điều chỉnh lại tâm tình thật tốt, đúng giờ xuất hiện ở nơi làm việc của mình. Sắp tới cuối năm, tài liệu phải xử lý trong tay rất nhiều, thông báo chuyển thành chính thức cũng sắp tới rồi, Cố Dư không có thời gian mà khóc lóc buồn rầu vì chuyện thất tình. Mà cô cũng quên mất rằng là cô không có thời gian chứ không phải là đối phương không có.

Bạn trai cũ cũng tính là một nửa cấp trên của cô, trước đây những bảng biểu linh tinh vặt vạnh cô làm đều phải thông qua lần kiểm tra của anh ta.

Cho nên hiện tại anh ta vì cay cú chuyện cũ mà gây khó dễ cô.

“Vậy rốt cuộc anh muốn tôi sửa như thế nào?” Cố Dư đặt bảng biểu mà mình đã sửa đi sửa lại tới năm mươi lần xuống trước mặt anh ta.

“Tôi nói, bảng biểu này không phù hợp.”

“Anh đừng lấy việc công trả thù riêng.”

“Thù riêng? Cô Cố, chúng ta có thể dùng tới từ “tư”* à?”

Anh ta ghé sát vào lỗ tai cô, nói:

“Là “tư” ** nào? Tư tình sao?”

[* và ** “tư” mà bạn trai cũ của Cố Dư sử dụng có nghĩa là riêng, mà thứ mất dạy này dùng từ “tư” với “tư tình”, mọi người có thể hiểu là chơi chữ ấy.]

“Tôi sửa.” Cố Dư đẩy anh ta ra, cầm bảng biểu đi ra khỏi văn phòng.

Bạn trai cũ gọi cô lại:

“Cố Dư, cô là người thông minh nên cô sẽ biết tôi muốn cái gì. Tối nay, 8 giờ, khách sạn Thế Kỷ, phòng 1008. Cô mà đến, thì chuyện trước đây, chúng ta xóa bỏ toàn bộ.”

“Nếu tôi không tới?”

“Cô sẽ tới.” Anh ta rất tự tin.

Buổi tối 8 giờ, Cố Dư có mặt đúng giờ.

Bạn trai cũ vuốt ve mặt cô, muốn tiến hành bước tiếp theo. Cố Dư còn điệu bộ mà đẩy anh ta ra:

“Đi tắm rửa trước.”

Anh ta cảm thấy Cố Dư sẽ không làm ra chuyện gì được, xoay người đi vào phòng tắm.

Lúc quấn khăn tắm quanh hông đi ra, anh ta phát hiện người trong phòng đã biến thành Trần Lộ cầm camera từ bao giờ.

“Dùng quy tắc ngầm cũng không tồi, có thể tiếp tục.”

Trần Lộ đi đến trước mặt anh ta, màn ảnh chiếu thẳng vào mặt anh ta, có thể thấy rõ ngũ quan của anh ta,

“8 giờ ngày mai, tôi khuyên anh nên chủ động từ chức. Nếu không đoạn video anh uy hiếp Cố Dư trong phòng sẽ được phát ở bảng tin lớn trong đại sảnh của cục thuế vụ đấy. Anh chắc cũng là người thông minh, biết mình nên chọn cái nào nhỉ?”

“Hôm đó ở khách sạn bỏ qua cho anh là muốn cảnh cáo anh một chút. Lại không ngờ rằng anh lại thật sự cho tôi được đổi mới tam quan. Còn nữa, anh không cần nghi ngờ tôi có thể làm được chuyện này hay không. Bởi vì Trần cục trưởng cục Thuế vụ của các người là bố tôi.”

Sau khi Trần Lộ giải quyết anh ta xong, anh ra khỏi khách sạn, nhìn thấy Cố Dư đang đứng dưới tàng cây hút thuốc.

Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Dư ngẩng đầu, dập tắt điếu thuốc:

“Giải quyết xong rồi?”

“Ừ.”

“Lại làm phiền cậu rồi.”

“Không có gì.”

“Đi thôi, tớ mời cậu ăn cơm.”

“Được.”

Cố Dư dẫn anh tới một quán ăn khuya. Tuy rằng hiện là đã là cuối thu, nhưng người tới ăn đồ nướng ngoài trời vẫn không ít. Cố Dư vô cùng quen thuộc mà tìm bà chủ lấy thực đơn rồi đưa cho Trần Lộ. Bà chủ đứng một bên nói chuyện phiếm với Cố Dư:

“Lâu rồi không thấy cháu tới đó.”

“Dạo này cháu bận việc nhiều quá.”

“Đổi bạn trai rồi à?” Bà chủ đánh giá Trần Lộ, “Người này đẹp trai hớn đó.”

“Cháu cảm ơn.” Không để Cố Dư phản bác, Trần Lộ bất ngờ lên tiếng, anh đưa thực đơn cho Cố Dư, nói:

“Vẫn nên để cậu gọi món thì hơn.”

Cố Dư gọi đầy một bàn, sau đó còn gọi thêm 2 chai bia nữa.

“Bình thường không có cơ hội uống, hôm nay cậu uống cùng tớ một chút nhé.”

Trần Lộ vốn dĩ còn định dùng lý do lái xe để từ chối, nhưng không cách nào nói ra khỏi miệng được.

Bia vừa lên bàn, Cố Dư không nói hai lời đã bắt đầu uống. Trần Lộ căn bản không có cơ hội ngăn cản, càng không có cơ hội uống. Uống xong một chai, Cố Dư mở tiếp một lo nữa, nói:

“Trần Lộ, cậu cũng uống.”

“Cậu ăn chút đồ lót bụng đã.”

“Cậu nói xem, tớ lớn lên có xinh không?”

“Xinh.”

“Xinh? Vậy tại sao Lý Khánh Duy không thích tớ? Xinh? Thế sao tớ lại bị người ta đá? Xinh? Nhưng sao không có ai thích tớ?”

“Đó là bọn họ bị mù.”

“Cậu từng yêu đương rồi chứ?”

“Có.”

“Thế sao lại chia tay?”

“Không thích.”

“Thế mới nói…” Cố Dư ôm chai bia, nói:. Chí𝗻h chủ, rủ bạ𝗻 đọc ch𝙪𝗻g ~ 𝑡 r𝙪m𝑡r𝙪ye𝗻.v𝗻 ~

“Đàn ông đều là lũ khốn nạn! Không thích người ta mà còn quyết định hẹn hò.”

Trần Lộ: “…”

“Nói về cậu đi. Tại sao mười năm qua rồi mà vẫn đẹp trai như vậy?”

Cố Dư chống đầu nhìn anh:

“Không thể trách tại sao Trương Vũ Kỳ kết hôn, có con rồi mà vẫn nhớ mãi không quên cậu. Đúng là người đàn ông yêu tinh mà, càng lớn lại càng đẹp trai.”

Trần Lộ: “…”

“Cậu nhìn cậu đi, cậu là như thế đấy, một lời cũng không nói, bây giờ nữ sinh đã thích thích kiểu lạnh lùng băng giá nữa đâu.”

“Vậy cậu thích mẫu người như thế nào?” Trần Lộ hỏi lại.

“Tớ á?” Cố Dư chỉ chỉ chính mình:

“Tớ thích ánh mặt trời, có trách nhiệm, vừa đẹp trai vừa vui tính. Đặc biệt dính tớ càng tốt, mỗi ngày đều sẽ nói chuyện vặt vãnh trong sinh hoạt cùng tớ. Tớ nói không về nhà thì sẽ tức giận.”

“Yêu cầu quá cao.”

“Đúng không?” Cố Dư cười, “Tớ cũng thấy vậy đó. Cho nên tớ đã hạ tiêu chuẩn xuống một chút.”

“Giảm thành gì?”

Hai chai bia đã hết, Cố Dư bất tỉnh nhân sự, Trần Lộ đành phải đưa cô về chung cư mình đang ở. Cũng may Cố Dư say rượu cũng không khóc không nháo, ngoan ngoãn nằm ngủ ở trên giường.

Anh mở đèn ở đầu giường, đặt một ly nước lên bàn.

Ánh đèn lờ mờ, anh nhìn chăm chú cô gái đang ngủ say.

Tóc dài rơi trên mặt cô, không nhìn rõ khuôn mặt, đôi lông mi giả vẫn còn dính trên mí mắt, toàn thân tỏa ra mùi rượu nồng nặc. Lúc này cô thật sự chẳng đẹp chút nào.

Suy nghĩ của anh như rơi vào hồi ức mười năm trước…

Đúng là anh vì Lý Khánh Duy mới chú ý đến cô. Lúc đó chỉ cảm thấy cô so với những nữ sinh khác thì đáng yêu hơn một chút, chứ cũng không có suy nghĩ gì nhiều. Chỉ là đôi khi cảm thấy nhàm chán, anh sẽ bỗng dưng mà nhớ đến cô. Khi đi học mà thất thần cũng lại nhìn cô một chút, không tự giác được mà đặt hết sự chú ý lên người cô.

Con người là vậy mà, một khi cảm thấy người nào đó không tệ lắm, thì từ ấy về sau sẽ tự động biến mình thành cái kính lúp mà nhìn người ấy. Kể cả từ những việc vặt vãnh vô cùng bình thường, hay là tìm kiếm những điểm nhỏ bé nhất trên người của người ấy.

Cô làm đúng là đúng, làm sai cũng là đúng, đây là đúng, kia cũng là đúng.

Như thế nào cũng rất tốt đẹp.

Ngày liên hoan cao trung, cô uống tới mức đỏ cả mặt,giống như miếng bánh anh đào, cả người mang theo mùi vị ngọt ngào.

Vô cùng đáng yêu.

Anh cũng uống say, khi bị nữ sinh kia thổ lộ cũng là lúc anh can đảm đối mặt với tình cảm của mình dành cho cô. Anh thật sự thích cô, tuy rằng cô không làm gì cả, còn có chút chán ghét anh nữa, thậm chí, cô còn từng theo đuổi anh em tốt của anh.

Nhưng mà cũng chẳng liên quan.

Khi phải chọn đại mạo hiểm, đó là lần đầu tiên hai người ở chung trong một không gian kín.

Anh hỏi cô câu hỏi đã muốn nói từ lâu: Vì sao lại trốn tránh anh? Ghét anh lắm sao?

Là bởi vì nhìn ra được tâm ý của anh sao?

Hay là vì… Lý Khánh Duy?

May mắn là Cố Dư không trả lời, nếu không, câu trả lời ngày hôm ấy có là gì, anh cũng sẽ không chấp nhận được.

Cuối cùng, anh đành tạm biệt cô.

Trước khi xuất ngoại, anh hỏi người bạn học cũ về địa chỉ của cô, hạ quyết tâm đi tìm cô. Nhưng rồi lại ở dưới tầng ký túc xá thấy cảnh cô và bạn trai thông báo thành đôi.

Anh lại một lần nữa bị đá xuống sân khấu.

Sau khi rời khỏi tổ quốc, rốt cuộc thì anh cũng chấp nhận gặp gỡ những cô gái khác, yêu đương vài lần. Nhưng lần nào cũng như lần nào, luôn có một giọng nói ở trong đầu anh nói: Không! Không phải người này!

Vậy thì là ai? Nhưng chẳng có câu trả lời.

Cho đến ngày hôm nay.

Anh hỏi cô tiêu chuẩn lấy vợ gả chồng là như thế nào?

Phố xá sầm uất rất náo nhiệt, tiếng người cười nói ồn ào, la lên hét xuống, anh nghe thấy tiếng cô trả lời:

“Yêu tớ là được rồi.” Cố Dư lẩm bẩm tự nói, “Tớ muốn có người yêu tớ.”

Trần Lộ gạt mái tóc ra sau tai cô, nhẹ nhàng hôn lên má cô, tắt đèn, ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Lời nói mà mười năm trước tôi muốn nói với cậu là…

Không sao cả, tôi thích cậu là được rồi.

Lời hôm nay chưa kịp nói là...

Không sao cả, vì cậu tôi đều có thể làm được.

Về sau, tôi yêu cậu.

“Cậu muốn như thế nào, vậy thì chúng ta sẽ như vậy.”

《 Em muốn như thế nào, vậy thì chúng ta sẽ như vậy. 》