Nước Mắt Dưới Cơn Mưa: Tình Yêu Và Thù Hận

Quyển 1 - Chương 67: Lộ Du Mộc mất tích



Lục Doãn Cung đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới nơi, ở đây là một công trường đang thi công, xây dựng với diện tích rất rộng nhưng hình như nó là công xưởng bỏ hoang. Núi này không quá cao nhưng lại rất to và rộng, công trình kiến trúc này đã xây hơn ba chục năm nhưng vẫn chưa xong.

Lục Doãn Cung vừa đến nơi thì liền xử lý vài chuyện, Du Mộc đương nhiên cũng đi theo hắn. Ngục Tửu và Cao Ảnh Quân xử lý xong chuyện người của Ngụy Tử Đằng thì cũng đi tới đây ngay lập tức. Còn Tinh Húc thì đã chờ sẵn ở đây ngay từ đầu.

Sau khi xử lý xong những chuyện bên ngoài, Lục Doãn Cung và Du Mộc cùng Cao Ảnh Quân và Ngục Tửu, Tinh Húc đi vào trong một công xưởng bỏ hoang cạnh công trường đang xây dựng, ở đó tổng có ba xưởng, bọn họ vào trong một công xưởng nằm ở giữa. Vừa bước vào Du Mộc đã cảm nhận được những sát khí đen dày đặc lan tỏa trùm kín cả phòng. Mùi máu tanh nồng nặc cùng với mùi thuốc súng đậm đặc bốc lên khiến Du Mộc nổi da gà.

Trong toà nhà đó chỉ có duy nhất một gian nhưng lại rất rộng, nơi này là nơi chứa gỗ, bên trong có rất nhiều loại gỗ khác nhau được trồng ngay ngắn và phân chia ra thành từng khu. Ở trong có duy nhất một người đàn ông đang ngồi trên ghế. Anh ta nhìn chỉ ngang tuổi với Lục Doãn Cung, tóc màu đen và đôi mắt cũng vậy. Nhan sắc thì không thua kém gì Lục Doãn Cung.

Anh ta là người duy nhất ngồi ghế, còn ở phía sau thì có khoảng năm trăm tên côn đồ mặc áo đen đứng ngồi trên những tấm gỗ, bọn họ hình như đều là thuộc hạ của người đàn ông ngồi ghế. Những tên đó nhìn rất đáng sợ, cả người tên nào cũng đều xăm xổ kín mít, có những tên da đen, có những tên thì đô to gấp hai gấp ba Du Mộc, có những tên thì đầu trọc trán bóng, có những tên cả người không có chỗ nào là không có sẹo. Bọn chúng ánh mắt hung dữ nhìn về phía cô và Lục Doãn Cung, mặt nghênh ngang ra vẻ.

Lục Doãn Cung nhíu mày, lộ ra sát khí đen dày đặc, đôi tay của hắn không biết từ bao giờ đã được bao phủ bởi đôi găng tay đen. Du Mộc quay đầu nhìn phía sau, Ngục Tửu thì cài hai, ba con dao ở vòng đai bên hông. Cao Ảnh Quân và Tinh Húc thì cài súng, mỗi bên hông một khẩu, mặt ai cũng đầy sát khí và nghiêm túc chưa từng thấy. Du Mộc dường như cảm nhận được nguy hiểm, may mắn là lúc trên đường tới đây gặp nguy hiểm, sau khi thoát khỏi thì Du Mộc liền chuẩn bị vũ khí của mình. Nếu như gặp nguy hiểm lần nữa thì có thể lập tức ra tay.

Người đàn ông ngồi ghế bỗng nhếch miệng cười, nhìn hắn rất bá đạo không khác gì Doãn Cung, tên đó trầm giọng nói:

"Doãn Cung đại đế, đấu với Ngụy Tử Đằng tôi mà anh chỉ mang theo bốn thuộc hạ thôi sao? Anh coi thường tôi quá rồi"

Du Mộc nghe xong mặc dù sắc mặt không thay đổi nhưng cô cũng khá ngạc nhiên, thì ra tên trước mắt đây là Ngụy Tử Đằng.

Vốn dĩ những thế lực lớn nhất trong hắc đạo Du Mộc chỉ biết mỗi Lục Doãn Cung, cô ban đầu không biết tới người mang tên Ngụy Tử Đằng, nhưng sau đó thì Du Mộc và Doãn Cung xảy ra vô số nguy hiểm do đụng độ với các băng đảng khác. Mặc dù số lần gặp nguy hiểm không thể đếm hết trên đầu ngón tay nhưng không lần nào cô và Doãn Cung bị trọng thương vì cách xử lý và ứng phó của Doãn Cung rất tốt. Mà những băng đảng nhỏ bé gây chiến với Doãn Cung thì đều bị hắn diệt tận gốc, còn những băng đảng liên tục đụng độ và nghênh chiến mà hắn chưa thể nhổ cỏ tận gốc là băng quạ đen- băng đảng của Ngụy Tử Đằng.

Tên đó từ lúc biết Du Mộc ở bên cạnh Lục Doãn Cung thì luôn cho người ám sát Du Mộc, chỉ là mỗi lần xảy ra việc thì Doãn Cung đều có bên cạnh nên Du Mộc đều được an toàn. Dù hắn không có bên thì cô cũng có thể tự bảo vệ mình nhưng dù sao có hắn bên cạnh vẫn an toàn hơn.

Du Mộc nghe danh đã lâu nhưng đây là lần đầu thấy mặt Ngụy Tử Đằng, Lục Doãn Cung được báo tin có chuyện lớn xảy ra ở vùng lãnh thổ Châu u cần hắn phải lập tức ra mặt, lúc đó Du Mộc thắc mắc rốt cuộc là chuyện gì và người nào lại có thể khiến Lục Doãn Cung phải tự mình ra mặt để giải quyết, thì ra là Ngụy Tử Đằng. Thảo nào vừa mới bước chân vào lãnh thổ Châu u thì đã bị truy sát.

Sự việc xảy ra trước mắt bây giờ Du Mộc cũng đã đoán ra được phần nào, có vẻ bang quạ đen của Ngụy Tử Đằng đang chính thức nghênh chiến với Lục gia. Nhưng bên bọn họ đông như vậy, mặc dù bọn chúng không dùng súng nhưng với năm người ít ỏi của Lục Doãn Cung hiện tại không biết có thể đấu lại được năm trăm người bọn chúng không? Lục Doãn Cung rất mạnh và ngay cả thuộc hạ của hắn cũng rất giỏi, nhưng bên Ngụy Tử Đằng cũng không phải dạng vừa. Trong giới hắc đạo hiện giờ có duy nhất hai băng đảng lớn mạnh nhất là Lục gia và Ngụy gia. Chính thức đụng độ như này thì nhất định không được coi thường.

Câu đại đế thốt ra từ miệng thuộc hạ của Lục Doãn Cung thì là cung kính, và tôn trọng hắn. Nhưng thốt ra từ miệng Ngụy Tử Đằng lại là châm biếm và khinh thường.

Lục Doãn Cung ánh mắt đầy sát khí, hắn tỏ rõ vẻ khó chịu, gương mặt lạnh như băng. Hắn trầm giọng nói: " Vào thẳng vấn đề ".

Nghe nói Ngụy Tử Đằng cũng không kém phần ác độc, thủ đoạn của hắn ta rất đê tiện nhưng không bao giờ độc ác và nguy hiểm như của Lục Doãn Cung. Du Mộc nghe Thuỵ Nhan nói, vài năm trước lúc hai băng đảng chưa đụng độ thì Ngụy Tử Đằng luôn có ý muốn hợp tác với Lục Doãn Cung để làm bá chủ giới hắc đạo. Nhưng Doãn Cung luôn từ chối, hắn không muốn hợp tác với bất cứ ai và chỉ muốn một mình nắm trong tay cả thế giới. Ngụy Tử Đằng cũng vì thế mà gây chiến với Lục Doãn Cung, đánh bại anh ta để hắn có thể đứng đầu.

Hai bên đều đối nghịch, đều là bá chủ, nhiều lần đụng độ như vậy nhưng cũng không ai chịu thua ai. Quả nhiên là hợp làm đối thủ của nhau, Du Mộc nhiều lần suy nghĩ, nếu bọn họ hợp tác với nhau thì chắc chắn sẽ nắm trong tay cả thế giới, nhưng quan trọng ai mới là người nắm giữ. Cả hai người họ đều muốn đứng đầu, dù lúc đó làm bạn thì sau này chắc chắn cũng thành thù.

Ngụy Tử Đằng nhìn Du Mộc chằm chằm, ánh mắt hắn ta lộ rõ tia thích thú. Hắn nhếch miệng cười gian xảo:

" Nếu thuộc hạ và Doãn Cung đại đế đây có thể đánh bại người của tôi thì coi như Ngụy Tử Đằng này sẽ lùi một bước, Châu u cũng đang cần có chủ mới. Nhưng nếu Doãn Cung đại đế thua thì… phải giao nộp cô ta cho tôi. Thấy thế nào? "

Doãn Cung nhíu mày, nộ khí giống như núi lửa phun trào, đôi mắt đỏ rực như một tia laze muốn chém nát miệng của Ngụy Tử Đằng. Hắn cực kỳ tức giận, gương mặt rất khó coi, giọng trầm xuống. Hắn mở miệng:

"Muốn có được Lộ Du Mộc, từ bao giờ người của tôi lại được đem ra làm một món đồ giao dịch? Muốn chết thì cứ xông lên"

Ngụy Tử Đằng quả nhiên cũng không phải dạng vừa, Doãn Cung thách thức như vậy, hắn cũng không nói thêm câu nào mà phẩy tay ra hiệu. Tất cả đàn em của hắn đều xông lên.

Bấy giờ Du Mộc mới nhận ra, không phải bọn chúng không dùng súng mà bọn chúng giấu súng sau lưng, trên tay cầm kiếm và dao gậy là để giảm sự chú ý và đánh lừa đối phương. Lúc bọn chúng xông lên thì mới rút súng ra bắn. Doãn Cung và thuộc hạ của hắn và cả Du Mộc đều phản ứng rất nhanh, mỗi người nấp vào đằng sau các trồng gỗ lớn được xếp thẳng hàng. Công xưởng này rất rộng, rất nhiều các loại gỗ khác nhau được xếp ngay ngắn thành một trồng lớn, chiều rộng thì tuỳ từng loại, ít nhất cũng một mét. Còn chiều dài thì được xếp cao lên đến khoảng hai mét, trốn sau các đống gỗ thì không lo bị bắn trúng.

Ngụy Tử Đằng trên tay hai khẩu súng, Lục Doãn Cung cũng vậy. Hai người đó đều nấp sau hai trồng gỗ lớn, chỉ cách nhau khoảng ba mét. Chỉ cần một trong hai người thò đầu ra thì bên còn lại lập tức xả súng, làn mưa đạn bay loạn xạ khắp công xưởng, chỉ cần lơ là cảnh giác một giây thì lập tức mất mạng như chơi. Mùi đạn súng nồng nặc khắp công xưởng, chưa được một phút liền ngửi được mùi máu tanh bốc lên, báo hiệu có người đã bị giết chết.

Ngụy Tử Đằng vì nấp sau trồng gỗ, khoảng cách chỉ ngắn một mét nên khó có thể hành động, phía đối diện hắn là một trồng gỗ dài dằng dặc, Ngụy Tử Đằng có vẻ đang muốn chuyển sang phía sau hàng gỗ đó. Lục Doãn Cung đương nhiên cũng biết ý định của hắn, Ngụy Tử Đằng vừa phi sang hàng gỗ đó vừa xả súng liên tục về phía của Lục Doãn Cung, Doãn Cung ngắm bắn rất chuẩn, hắn liên tục bắn về phía Ngụy Tử Đằng, đạn mặc dù không trúng người nhưng lại trượt qua mái tóc của hắn khiến mái tóc tung bay và da đầu hắn cũng chịu áp lực đè nén từ viên đạn sượt qua. Ngụy Tử Đằng đương nhiên cũng không phải dạng vừa, hắn rất nhanh đã sang được tới bên kia, tính mạng dù bị đe dọa nhưng vẫn an toàn. Lục Doãn Cung lập tức cũng chuyển hướng trong giây lát khiến Ngụy Tử Đằng không kịp nổ súng.

Lục Doãn Cung quen tay không giết người nhưng súng đương nhiên cũng không làm khó hắn. Hắn là người chế tạo ra vũ khí, bất cứ thứ vũ khí nào hắn cũng đều sử dụng thông thạo. Vũ khí của Doãn Cung đều là loại đặc biệt nên Ngụy Tử Đằng bị yếu thế về điểm này.

Còn một điểm nữa Ngụy Tử Đằng yếu thế chính là hắn không có thuộc hạ thân cận giống như Lục Doãn Cung. Trước kia Thục Mạc Thâm- ba của Du Mộc và tên vua Tân Thiệu Nhâm là cánh tay trái và cánh tay phải đắc lực của Ngụy Tử Đằng, nhưng sau đó cả hai người họ đều phản bội Tử Đằng để chiếm lợi ích cho riêng mình. Vậy nên lần này Ngụy Tử Đằng một mình đối đầu với Lục Doãn Cung đều không có thuộc hạ giỏi bên cạnh.

Lộ Du Mộc ở phía bên này một lần dùng hai vũ khí. Một tay cầm ống tre, một tay cầm súng bốn họng, cô bắn liên tiếp tay cầm súng vào nhóm người áo đen, miệng thì cứ ba, bốn giây lại thổi ống tre một lần, dùng hai vũ khí một lúc khiến Du Mộc có chút khó khăn. Những tên bị ống tre bắn thì đều lăn ra chết đột xuất bởi kim châm xuyên qua não, còn những tên bị súng bắn thì đều nổ nát mặt. Cao Ảnh Quân và Tinh Húc lần đầu nhìn thấy đều kinh ngạc.

Ngụy Tử Đằng nhìn thấy thuộc hạ của mình có những tên bỗng dưng lăn ra chết thì hắn nghĩ ai đó đã bắn vào người, nhưng có những tên bị nát mặt thì hắn liền trở nên hoang mang và rụt rè bởi vì không biết thứ gì khiến thuộc hạ của mình bị chết thảm như vậy, cũng không biết bọn chúng bị bắn bởi thứ gì và ai là người bắn ra. Điều đó khiến hắn lên một tầm cảnh giác cao độ.

Lộ Du Mộc không may lại lơ là cảnh giác, phía sau lưng một tên áo đen đã lẻn tới, may mắn tên đó không dùng súng mà dùng dao. Du Mộc thấy lạnh gáy, cô cảm nhận được nguy hiểm đến gần nên quay lại thổi ống tre nhưng không kịp, hắn ta giơ tay lên để đâm con dao vào giữa ngực Du Mộc. Nhưng khoảnh khắc tên đó chuẩn bị đâm vào thì một loạt súng nổ bắn liên tiếp vào người tên đó từ phía trên bắn xuống. Tên đó lập tức lăn ra chết, máu chảy ra một bãi, Du Mộc nhìn lên phía trên, Tinh Húc không biết lấy đâu ra sợi dây đu trên không, cả người cậu bé đều lơ lửng trên không trung bởi một sợi dây quấn quanh người, một đầu thì mắc vào mái nhà trên nóc công xưởng.

Sợi dây liên tục đung đưa nên cả người Tinh Húc cũng đung đưa theo trên không trung. Nhóm người áo đen bắn lên không trung nhưng đều không trúng, Tinh Húc cầm hai cái súng ngắn trên tay liên tục bắn xuống những người áo đen, bọn chúng chết trong giây lát, đổ xuống như ngả rạ. Ngục Tửu có súng nhưng không dùng, anh ta dùng con dao và phi tiêu lao rất nhanh đến bọn áo đen mà cắt vào gân chân gân tay, bọn chúng đau đớn kêu gào mà ngã khuỵ xuống, một nhát cuối cùng vào cổ, máu phun ra như cắt tiết gà rồi gục xuống. Chẳng mấy chốc người của Ngụy Tử Đằng đã giảm đi một nửa.

Nhìn thấy máu chảy thấm đầy trên những khúc gỗ lớn, người nằm chết ở khắp nơi, Lục Doãn Cung nhìn cảnh đó mà hắn càng điên cuồng hơn, quả nhiên là khung cảnh yêu thích. Hắn điên cuồng xả làn đạn về phía Ngụy Tử Đằng. Tiếng *pằng pằng* vang lên không ngừng.

Trong lúc đó bên phía Du Mộc bỗng hết đạn trong ống súng, nạp ít nhất mất ba mươi giây, vì loại đạn cô dùng có hiệu quả hơn súng bọn họ dùng. Du Mộc nhìn phía bên trồng gỗ to nhất giáp với toà công xưởng và gần ngay lối ra, Du Mộc vừa lao về phía đằng đó vừa thổi ống tre vào những tên cản đường. Cô may mắn thay sang bên đó an toàn, Du Mộc lập tức nạp đạn vào súng, tiếng nổ sau lưng càng lúc càng vang lên giữ dội.

Du Mộc không hề biết, cô đang ở ngay chỗ Doãn Cung và Ngụy Tử Đằng đang chiến đấu, chéo Du Mộc là Ngụy Tử Đằng, anh ta vừa nhìn thấy cô miệng liền nhếch lên cười nham hiểm, Doãn Cung cảm thấy có điều không ổn liền nhìn về phía hắn đang nhìn thì thấy Du Mộc đang nắp đạn, Lục Doãn Cung lập tức hiểu ra vấn đề, hắn chạy nhanh lao về phía Du Mộc, cô ngẩng đầu thì thấy cả người Doãn Cung đang ở trên không trung, trong một giây thì liền ngã nhào vào Du Mộc. Cùng lúc đó tiếng súng vang lên rõ mồn một, hai người ôm nhau lăn vài vòng rồi nấp sau một trồng gỗ khác. Du Mộc và Doãn Cung bấy giờ mới lập tức ngồi dậy, mùi máu tanh bay thẳng vào mũi Du Mộc, cô cảm giác tay mình vừa chạm vào một thứ gì đó rất ẩm ướt. Du Mộc đưa tay lên nhìn, máu dính đầy bàn tay cô, rõ ràng vừa rồi cô đâu có chạm vào tên nào dính máu. Du Mộc lập tức nhận ra, Doãn Cung vừa rồi nhào vào cô là đang đỡ đạn cho cô. Hắn bị thương rồi, may mắn là chỉ bị bắn vào bả vai, nếu lúc đó hắn không đỡ cho Du Mộc thì có lẽ viên đạn đó đã găm thẳng vào giữa trán cô.

Cô không sợ máu nhưng khi nhìn thấy máu của Lục Doãn Cung thấm đầy tay của mình thì cô bất giác run rẩy. Hắn bị thương rồi, Du Mộc biết rằng Lục Doãn Cung từ trước đến giờ đều mạnh mẽ, hắn không bao giờ bị thương cho dù có gặp nguy hiểm vô số lần, nhưng lần này hắn lại bị thương nặng chỉ vì đỡ đạn cho cô. Cô đâu bắt hắn làm điều này, rốt cuộc là tại sao hắn lại làm như vậy? Tay Du Mộc không ngừng run rẩy, cô lắp bắp nhìn phía sau lưng hắn:

" Bị thương… Doãn Cung… anh bị thương rồi! ".

Doãn Cung sát khí đằng đằng, hắn nhíu chặt mi tâm, tia nộ khí trong đáy mắt như một con dao sắc bén chuẩn bị cắt xuyên vật chướng ngại. Du Mộc run rẩy, nhìn sắc mặt của hắn khiến Du Mộc sợ hãi không dám nhìn thẳng, hắn tức giận vậy là vì cô không cẩn thận sao? Doãn Cung nhìn ra phía Ngụy Tử Đằng, tên đó đang lắp đạn, vừa rồi bắn viên đạn vào bả vai của Doãn Cung cũng là viên cuối cùng. Doãn Cung nhanh tay bắn hai phát, quả nhiên tốc độ bắn và hành động quá nhanh khiến tên đó không kịp phản ứng liền bị trúng hai phát đạn của Doãn Cung vào giữa đùi. Ngụy Tử Đằng tay cầm súng chưa kịp nắp đạn liền lăn vài vòng lẩn trốn sau dãy củi, Doãn Cung lập tức đuổi theo rồi liên tục xả súng. Tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối diễn ra chỉ trong vòng năm phút, thuộc hạ của Ngụy Tử Đằng đều chết sạch dưới tay của ba vị lão đại.

Bấy giờ Ngụy Tử Đằng như rơi vào vòng thế nguy hiểm, nhưng tên đó cũng không hoảng loạn. Trên tay hắn hiện giờ có hai khẩu súng, quả nhiên xứng làm đối thủ của Doãn Cung.

Đúng lúc đó Tinh Húc, Cao Ảnh Quân và Ngục Tửu tập hợp lại chỗ của Doãn Cung.

Cao Ảnh Quân lên tiếng báo cáo: " Đại đế! Đã tiêu diệt hết người của Ngụy Tử Đằng ". Doãn Cung nghe xong chỉ gật đầu, hắn phẩy tay vào phía đống củi to cách chỗ bọn họ gần năm mét, nơi Ngụy Tử Đằng đang ẩn náu. Thuộc hạ của Doãn Cung nhanh chóng hiểu ra vấn đề lập tức nâng cao cảnh giác.

Ngụy Tử Đằng bây giờ một mình đối đầu bốn người, thuộc hạ của hắn đều chết hết, không còn một tên sống sót. Ngụy Tử Đằng càng nâng cao cảnh giác, bởi vì hắn biết một mình đấu với Lục Doãn Cung đã khó khăn. Nếu đụng mặt với cả thuộc hạ của hắn thì chắc chắn không thể địch lại được.

Tử Đằng nhiều lần gây chiến với Lục Doãn Cung, cũng làm nhiều thủ đoạn, vậy mà cũng không làm Doãn Cung bị thương hay gặp nguy hiểm thật sự. Hắn đều giải quyết người của mình một cách nhanh gọn lẹ, vậy nên Ngụy Tử Đằng biết rõ nếu một mình Lục Doãn Cung đấu lại năm người thì chắc chắn có thể. Bởi vì hắn là một đại đế cực kỳ mạnh mẽ, hắn không chỉ mạnh mẽ về tinh thần và sức mạnh, mà về tất cả mọi thứ. Nhưng nếu Ngụy Tử Đằng một mình đấu lại năm người thì không thể nào thắng được nên chỉ còn cách rút lui.

Lục Doãn Cung nhíu mày, hắn dán chặt mắt về phía đằng sau trồng gỗ lớn chỗ Ngụy Tử Đằng. Ngụy Tử Đằng dám bắn nén Du Mộc, hắn khó khăn lắm mới tìm được cô, tên lần trước bắn mũi tên tẩm độc vào Du Mộc đã bị chết thảm. Lần này lại đến Ngụy Tử Đằng, Lục Doãn Cung vốn ác độc nên hắn chắc chắn không tha cho anh ta, nếu vừa rồi hắn không đỡ đạn cho Du Mộc thì có phải cô đã xuống suối vàng từ lâu? Lục Doãn Cung cực kỳ phẫn nộ, đụng đến Lộ Du Mộc chính là đụng vào hắn, hắn nhất định không tha cho.

Hắn mở miệng, giọng trầm trầm ra lệnh: " Tất cả đi đưa Lộ Du Mộc tới đây, cô ấy ở trồng gỗ cuối cùng phía gần cửa ". Ba vị lão đại nghe xong lập tức rời đi tới trồng gỗ gần cửa nhất để đưa Du Mộc tới chỗ Lục Doãn Cung.

Ngụy Tử Đằng nhận ra chỉ còn một mình Lục Doãn Cung, hắn liền thò hẳn cả người ra, liên tục xả súng về phía Doãn Cung. Doãn Cung vừa nổ súng vừa tiến gần tới trồng gỗ nơi Ngụy Tử Đằng đang ẩn nấp. Tay bắn tỉa của Doãn Cung có vẻ nhỉnh hơn, những viên đạn trên súng của Tử Đằng được bắn ra đều không trúng Doãn Cung, bởi vì cách hắn tránh né đều rất chuyên nghiệp. Còn những viên được bắn ra từ súng của Doãn Cung thì đều bị sượt qua vai, chân và đầu của Ngụy Tử Đằng.

Hai bên nổ súng liên tiếp, tiếng *pằng pằng* vang lên không ngừng, bọn họ đuổi riết nhau kịch liệt như con hổ săn mồi. Lục Doãn Cung cực kỳ tức giận vì tên đó đã bắn vào Du Mộc, hắn nhảy hẳn lên một trồng gỗ, đứng từ trên đuổi theo Ngụy Tử Đằng đang ở mặt đất. Đạn liên tục bắn về phía Ngụy Tử Đằng, Ngụy Tử Đằng chạy dưới đất còn Lục Doãn Cung thì nhảy lên hết trồng gỗ này đến trồng gỗ khác. Chẳng mấy chốc Ngụy Tử Đằng đã tới gần cánh cửa ngách ở phía cuối nhà xưởng, phía cuối đó không có trồng gỗ nào, nên muốn thoát ra cửa đó cần phải chạy trong một khoảng thời gian ngắn nhất định và một khoảng không gian không có gỗ chắn, có nghĩa hắn có thể bị bắn trúng bất cứ lúc nào.

Đúng lúc đó khẩu súng trên tay của Ngụy Tử Đằng chỉ còn duy nhất một viên đạn, trùng hợp là súng của Lục Doãn Cung cũng chỉ còn một viên, hai người họ đều biết thời gian không còn nhiều, Ngụy Tử Đằng lao nhanh ra phía ngoài cửa, đưa tay đang cầm khẩu súng ngắm chuẩn về phía Lục Doãn Cung rồi bóp cò. Lục Doãn Cung cũng đuổi theo, ống súng trên tay nhắm thẳng vào người của Ngụy Tử Đằng và bóp cò. Hai viên đạn bay sượt qua nhau và đều bắn trúng mục tiêu. Lục Doãn Cung bị viên đạn bắn vào ngực trái, còn Ngụy Tử Đằng thì bị viên đạn bắn vào ngực phải.

Ngụy Tử Đằng mặc dù bị bắn vào ngực phải nhưng hắn đã chạy tới cánh cửa nên vẫn cố lết ra ngoài rồi chạy trốn vào rừng, tên đó đã thoát được. Còn Doãn Cung do bị bắn vào bên ngực trái, nơi quả tim đang nằm, hắn liền ho khục ra máu nhưng vẫn cố đứng vững.

Đúng lúc đó ba vị lão đại mới quay lại, mặt ai cũng xanh mét, Cao Ảnh Quân lập tức tới đỡ Doãn Cung: " Chủ nhân, ngài bị thương rồi ".

Doãn Cung không quan tâm gì đến vết thương của mình, mặt hắn vẫn lạnh như núi băng. Hắn nhíu chặt mày vì thấy bọn họ quay lại mà không thấy Du Mộc đâu, hắn lạnh lùng lên tiếng: "Lộ Du Mộc đâu?".

Ngục Tửu chần chừ một hai giây, cuối cùng cũng dám mở miệng, anh ta nén nhìn Doãn Cũng rồi lắp bắp lên tiếng:

" Lục đại đế… Lộ Du Mộc… cô ấy mất tích rồi! "

Ngục Tửu vừa dứt lời, cả ba vị lão đại liền quỳ một gối xuống trước mặt Doãn Cung, một tay cuộn tròn chạm xuống đất, miệng đồng thanh lên tiếng:

" Chủ nhân! Thuộc hạ vô dụng để Du Mộc bỏ trốn, mong ngài tha tội! ".

~Nhạc Tử~

...Hết Phần 1...