Nước Trái Cây Chia Cho Cậu Một Nửa

Chương 2: Em gái chúng ta bị lừa rồi



Cuối cùng kết thúc buổi học, trước khi cho học sinh ra về, lão Quý đã giao hai tập đề Tiếng Anh cơ bản.

Mạc Nhiên cầm tập đề phát cho cả lớp, Cố Y nhận được tập đề trên tay, gương mặt méo xệch: “Tan học rồi mà vẫn phải làm bài tập sao. Sao áp lực vậy chứ.”

Lâm Bội ngồi bên cạnh vỗ vai an ủi: “Hay là chúng ta cùng nhau học nhóm rồi về nhé.”

Nghe thấy Cố Y liền thay đổi thái độ, gật đầu tán thành. Cô nàng đeo balo chuẩn bị tư thế sẵn sàng chạy ra khỏi nơi áp lực như này. Lâm Bội nhìn dáng vẻ của Cố Y thầm cười, ánh mắt cậu nhìn cô chăm chú không rời một giây nào cả.

Lão Quý sau khi dặn dò cũng chịu buông tha cho mọi người về. Cố Y bước tới chỗ ngồi Mạc Nhiên chờ cô xu dọn sách vở cho vào balo.

“Nhiên Nhiên, hôm nay chúng ta học nhóm đi. Nghiêu Thần Dật, cậu muốn đi chung với tụi này không?”

Mạc Nhiên gật đầu đồng ý, cô quay ra nhìn Nghiêu Thần Dật chờ biểu hiện của cậu. Nghiêu Thần Dật bị ánh mắt của cô nhìn có chút ngại ngùng, cậu mỉm cười đồng ý.

Nụ cười của cậu rất đáng yêu, khi cười ánh mắt cậu cong cong như vầng trăng khuyết, hơn nữa cậu vô cùng nhẹ khi trò chuyện. Điều ấy càng làm Mạc Nhiên có hảo cảm với cậu hơn.

Thế là cả bốn người rời khỏi lớp học đi về nhưng vừa ra đến cổng trường thì đã thấy có đám đông đang vây quanh bàn tán xôn xao vấn đề gì đó.

Là một người hóng dưa, thích nghe mấy chuyện bát quái Cố Y đã chạy tới, cô nàng cố gắng len lỏi trong đám đông để nghe ngóng tình hình.

“Woa… hai anh kia đẹp trai thật.” một nữ sinh đứng trong đó không ngừng cảm thán.

“Trường mình có trai đẹp từ lúc nào vậy?”

“Kia không phải là Mạc Tà lớp 12-1 sao? Anh ấy từ Phụ Trung về đây lúc nào vậy?”

“...”

Cố Y chen chúc mãi cũng hóng được tình hình, hoá ra là hai anh trai đẹp xuất hiện ở cổng trường. Có điều bọn họ đẹp thật.

Bóng dáng hai chàng thiếu niên cao lớn, một người đẹp theo kiểu trưởng thành, nghiêm túc còn người kia mang dáng vẻ bạn trai nhà bên. Đặc điểm chung hai người đều cao, gương mặt tuấn tú, khôi ngô. Và ánh mắt họ đều lạnh lùng, màu olive cuốn hút.

Cố Y cũng đứng hình trước nhan sắc hai người, Mạc Nhiên thấy Cố Y chưa quay lại liền đi tới đám đông. Cô xin mọi người cho đi qua, khi nhìn thấy bóng dáng hai người thiếu niên kia, giọng cô hơi to khiến mọi người xung quanh quay ra nhìn.

“Mạc Huyền, Mạc Tà sao hai anh ở đây?”

Hai thiếu niên nghe thấy giọng nói quen thuộc, ánh mắt bọn họ nhìn phía cô. Mạc Huyền bước tới cầm balo dùm cô, ánh mắt anh nhìn về phía Nghiêu Thần Dật. “Nhiên Nhiên nhà chúng ta tan học rồi à, anh tới đón em về nè.”

Cố Y quay ra nhìn Mạc Nhiên với ánh mắt kinh ngạc: “Nhiên Nhiên, cậu quen hai người họ sao?”

Mạc Nhiên gật đầu thản nhiên, cô nhẹ nhàng giới thiệu: “ Rất quen, đây là Mạc Huyền, Mạc Tà. Hai người họ là anh trai của tớ.”

Cố Y nắm lấy tay cô, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ: “Cậu có phúc thật đấy. Hai anh của cậu đẹp trai quá trời. Tớ cũng muốn có anh trai.”

Mạc Nhiên thật muốn cạn lời, sao cô lại có đứa bạn mê trai như này.

Mạc Huyền cười lịch sự chào hỏi: “Chào em, em là Cố Y đúng không? Cảm ơn em đã giúp đỡ em gái anh nhé. Hôm nào rảnh qua nhà anh chơi nhé.”

Cố Y khi nghe giọng nói của Mạc Huyền, cô nàng bẽn lẽn cười nhẹ vâng dạ. Lâm Bội từ xa nhìn thấy chỉ biết cảm thán: “Ôi thật là, không có tiền đồ.”

Lâm Bội cùng Nghiêu Thần Dật đi tới chỗ bọn họ, cậu túm lấy balo Cố Y, lôi cô nàng đi trước mặc kệ Cố Y hết sức vùng vẫy như nào.

Mạc Nhiên nhìn Nghiêu Thần Dật liền vội vàng giới thiệu với anh trai mình. “Anh hai, anh tư đây là bạn mới chuyển đến lớp em. Cậu ấy tên Nghiêu Thần Dật.”

Mạc Huyền nhìn cậu thiếu niên đứng trước mặt mình đánh giá một lượt. Ngũ quan sáng lạn, đặc biệt đôi mắt cậu rất đẹp. Dường như anh đã từng gặp cậu ở đâu rồi, đôi đồng tử sâu kín kia không biểu lộ chút cảm xúc gì trên mặt, thật khó đoán tâm tư cậu nghĩ gì.

Cậu thiếu niên bề ngoài ôn nhu như ngọc, giọng nói trầm ấm nhưng cơ hồ tâm tư khó đoán. Ánh mắt lạnh căm, con ngươi xám bạc càng tạo nên khoảng cách khó gần.

“Lớp trưởng, cậu về đi. Hôm khác chúng ta học nhóm nhé.” cậu xoay người bước đi nhưng đi được vài bước cậu quay đầu lại vẫy tay chào cô: “Lớp trưởng, cậu về cẩn thận.”

Mạc Nhiên vẫy tay chào tạm biệt cậu, Mạc Huyền cùng Mạc Tà đưa cô về nhà.

Trên đường về, Mạc Tà khó chịu ra mặt, khẩu ngữ của anh chua chát: “Em gái, em với cậu bạn vừa nãy rất thân thiết sao? Sao anh cảm thấy có chút không thoải mái nhỉ?”

Mạc Nhiên phì cười, cô không ngờ anh trai cô nhỏ mọn keo kiệt đến thế. Từ nhỏ đến lớn, Mạc Nhiên sống trong sự bao bọc và bảo vệ của các anh trai. Suốt từ mẫu giáo tới cấp 2, cô được rất nhiều người theo đuổi nhưng tình cảm chưa kịp chớm nở đã bị các anh trai cô dập tắt.

Năm lớp 7, bạn học nam ngồi cạnh cô đã viết thư tỏ tình, kết quả thư chưa kịp tới tay đã bị anh trai cô giáo huấn một trận. Từ đó không có ai dám tới làm quen hay bắt chuyện với cô cả. Mãi sau này khi lên cấp ba, Cố Y tới làm quen và trở thành bạn thân hiện tại của cô.

Mạc Huyền đang là sinh viên năm hai Giang Thành, anh học chuyên ngành công nghệ thông tin. Anh là anh hai của gia đình, ngoại trừ việc học tập ra, anh còn hay đan len, nấu ăn. Đó là lý do nhiều bạn nữ thích anh, thậm chí có người còn bày tỏ trên diễn đàn trường. Tính cách anh trầm lặng, thích quan sát hơn là nói chuyện.

Trái ngược với hình ảnh trầm tĩnh, Mạc Tà mang vẻ đẹp thiếu niên ngông cuồng. Tính cách anh thẳng thắn, có gì nói nấy. Được cái chơi bóng rổ rất hay thế nên mỗi lần thi đấu sẽ có một đội cổ vũ nữ đến xem. Về thành tích học tập khỏi phải bàn, anh thuộc diện học sinh năm tốt của Nhất Trung, lại còn là người duy nhất hạ gục Lục Diễn - học bá bên Phụ Trung trong kì thi vừa rồi.

Mạc Nhiên tự hào vì có những người anh trai xuất sắc như vậy thế nhưng lắm tài thì nhiều tật. Mạc Huyền và Mạc Tà có điểm chung đó là mỏ hỗn.

Những lời nói có thể hạ gục đối phương một cách chí mạng.

“Anh thấy tên nhóc đó không tệ mà.” Mạc Huyền suy nghĩ gì đó, lời nói của anh mâu thuẫn với suy nghĩ ban nãy.

Mạc Tà tất nhiên không đồng ý rồi, ánh mắt không vui vẻ. “Dù sao em cũng không ưa tên nhóc đó.”

Mạc Nhiên cảm thấy anh trai mình có thành kiến với cậu, cô thắc mắc. “Anh tư, em cảm giác anh không thích cậu ấy.”

“Ừ, anh không thích thằng nhóc đó.” Mạc Tà trả lời, anh suy nghĩ rất lâu rồi nói thêm. “Tên nhóc ấy không đơn giản đâu, em đừng để bị lừa.”

“Anh tư, anh nghĩ quá rồi. Em có gì để bị lừa chứ.” Mạc Nhiên trả lời rồi bước vào trong chung cư. Mạc Tà vẫn khó chịu, Mạc Huyền đi bên cạnh vỗ vai anh. “Thực ra em gái chúng ta đã bị lừa rồi.”

Mạc Tà: “Sao anh lại gãi đúng chỗ ngứa vào lúc này?”

Mạc Huyền điềm tĩnh ung dung bước vào trong chung cư, Mạc Nhiên từ xa gọi hai người nhanh chóng vào thang máy.

“Em không để ý ánh mắt cậu nhóc đó nhìn em gái chúng ta có dụng tâm sao?” Mạc Huyền dựa trên kinh nghiệm của bản thân phát biểu. Dù sao cùng là đàn ông với nhau, chút tiểu xảo này không qua được mắt anh.

Mạc Tà tất nhiên là không để ý rồi, anh làm sao mà suy nghĩ nhiều như vậy. Nếu như lời nói của Mạc Huyền là thật thì trong bữa cơm tối nay anh sẽ công tác tư tưởng cho đứa em gái của anh. Dù sao trong nhà có duy nhất đứa em gái bảo bối, củ cải trắng tinh sao có thể để heo gặm được cơ chứ.

*

Vừa vào tới nhà, một mùi thơm nhẹ từ nhà bếp lan toả khắp phòng ăn. Mạc Nhiên chạy vào trong thấy bố cùng Mạc Bắc và Mạc Du đang lúi húi chuẩn bị bê đồ ăn ra ngoài.

“Bố, anh cả và anh ba, mọi người nấu món gì thơm quá.”

Mạc Bắc thấy cô liền kéo cô ra ngoài, anh bảo cô về phòng thay quần áo rồi ra ăn tối.

Mạc Nhiên ngoan ngoãn tuân lệnh đi vào phòng, vừa lúc ấy Mạc Huyền và Mạc Tà bước tới phụ mọi người.

Mạc Tuyên nhìn thấy liền bảo hai người nhanh chóng cất đồ ăn vào tủ rồi chuẩn bị ăn cơm. Mạc Tà cầm túi rau và ít nước trái cây xếp ngay ngắn trong tủ lạnh.

“Mạc Tà, em sao thế? Có chuyện gì à?” Mạc Bắc thấy sắc thái anh không vui vẻ hơn nữa ánh mắt có chút oán khí.

Mạc Tà nghĩ tới bực mình, anh lầm bầm: “Củ cải trắng sắp bị heo ăn rồi.”

Mạc Du nghe thấy liền hiểu vấn đề ngay lập tức, bước tới muốn nghe ngóng. Mạc Tà kể hết những gì mình suy nghĩ, Mạc Du dường như cũng cảm thấy lo lắng trừ Mạc Bắc, anh thì không nghĩ như vậy.

Ở trong phòng lúc này, khi Mạc Nhiên mặc xong chiếc váy ngủ màu hồng có nơ trắng nhỏ. Bỗng có tiếng tin nhắn điện thoại truyền tới, Mạc Nhiên mở ra xem. Ngón tay dài, búp măng lướt nhẹ trên màn hình.

Hoá ra Cố Y đăng trạng thái trên vòng bạn bè. Hình ảnh hai ly trà sữa và tập đề Tiếng Anh được hoàn thành với caption: “Perfect<⁠(⁠ ̄⁠︶⁠ ̄⁠)⁠>”

Mạc Nhiên bình luận ở dưới: “Đánh nhanh thắng nhanh⁄⁠(⁠⁄⁠ ⁠⁄⁠•⁠⁄⁠-⁠⁄⁠•⁠⁄⁠ ⁠⁄⁠)⁠⁄”

Cố Y nhanh chóng sau đó rep lại: “┐⁠(⁠ ̄⁠ヘ⁠ ̄⁠)⁠┌”

Vừa hay lúc đó, tiếng Mạc Tà truyền tới gọi cô ra ngoài ăn cơm. Mạc Nhiên tắt Wechat, nhanh chóng đi ra ngoài.

Bữa cơm hôm nay thật thịnh soạn, toàn những món mà cô thích. Mạc Nhiên chạy tới muốn phụ mọi người nhưng đều bị từ chối, ông Mạc bảo cô cứ ra ngoài ngồi, không cần phải làm gì cả.

“Nhiên Nhiên à, con ngồi yên một chỗ là bố mừng rồi.”

Mạc Nhiên nghe câu nói từ ông Mạc liền xịt keo cứng ngắc, Mạc Du nhìn vẻ mặt của cô không nhịn được cười trêu chọc: “Bố, đừng trêu em nó quá. Mặt em gái còn sắp giống con cá nóc rồi.”

Mạc Huyền với Mạc Bắc cũng cười theo, Mạc Nhiên quay ra nhìn cả đám với gương mặt giận dỗi. Dám nói cô là cá nóc hả? Quá đáng thật sự.

Ông Mạc bê tô canh chua, Mạc Bắc bê đĩa thịt sườn chua ngọt cùng với canh rong biển, Mạc Tà bê bát đũa, Mạc Du đi xới cơm và Mạc Huyền đang pha chút nước uống tiêu hoá.

Mạc Nhiên là cô con gái không phải làm việc nhà bởi vì cô có các anh trai làm hết. Mặc dù cô rất muốn nhưng đều bị từ chối. Bữa cơm tối cứ diễn ra trong sự vui vẻ và hạnh phúc.

Trong suốt bữa cơm, Mạc Nhiên bị các anh gắp đầy thức ăn trong bát khiến cô no muốn vỡ bụng ra. Cứ cái đà này thành heo sớm thôi.

“Nhiên Nhiên, anh nghe nói lớp em có bạn mới hả?” Mạc Du gắp thêm miếng sườn bỏ vô bát cô.

“Vâng. Cậu ấy dễ thương lắm.”

Ông Mạc hiếm khi thấy con gái mình khen ngợi ai, chứng tỏ người bạn này rất tốt nên con gái ông mới để ý và quan tâm. Ông Mạc trò chuyện hỏi han tình hình: “Vậy hôm nào con mời cậu ấy tới nhà mình chơi. Dù sao học hành cũng phải dành thời gian kết bạn chứ.”

Chưa để cô nói thì các anh cô đồng thanh đáp: “Không được, không cho phép cậu ta tới nhà mình chơi.”

Ông Mạc: “Tại sao?”

Mạc Huyền, Mạc Du, Mạc Tà: “Củ cải trắng sắp bị heo ăn rồi.”

Mạc Nhiên: “...”

Ông Mạc: “???”

Mỗi Mạc Bắc anh không nói gì cả, anh nghĩ rằng mọi thứ cứ để ông trời an bài, không cần phải xào xáo tuy nhiên nếu cậu mà dám làm gì em gái anh thì anh có thể đánh gãy chân cậu.

Mạc Nhiên cạn lời không muốn đôi co với các anh, cô ăn nhanh chóng rồi xin phép vào phòng để học bài

*

Bên kia khi Nghiêu Thần Dật trở về đã thấy mẹ dọn sẵn bữa tối trên bàn ăn. Hơn nữa trên bàn có tờ ghi chú. Nội dung như sau:

“Tiểu Dật à, bà ngoại con bị ngã do hái trà trên đồi. Mẹ phải về chăm sóc bà một tháng, có gì con tự túc cơm nước với trông coi quán ăn nhé.”

Nghiêu Thần Dật không nói gì, cậu mở máy điện thoại lên trực tiếp gọi cho mẹ hỏi thăm tình hình sức khoẻ bà ngoại.

“Tiểu Dật à, con ăn tối chưa?” đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng, thanh thoát.

“Con vừa về tới nhà. Tình hình bà sao rồi ạ? Có nghiêm trọng không mẹ?”

Bà Nghiêu trấn an cậu: “Bà con chỉ bị trật khớp với đau cơ thôi. Bác sĩ dặn dò phải nghỉ ngơi.”

“Vậy mẹ chăm sóc bà cẩn thận rồi nghỉ sớm đi ạ.” cậu tắt máy rồi vào phòng thay quần áo.

Vừa hay Wechat có thông báo mới, Nghiêu Thần Dật vốn dĩ định không quan tâm nhưng nhìn kĩ là trạng thái vòng bạn bè của cô. Cậu nhấp vào màn hình, hoá ra cô đang muốn ăn bánh trứng.

Nghiêu Thần Dật thầm nghĩ heo con như cô thích bánh trứng đến vậy sao. Đáng yêu thật đấy.

Cậu trực tiếp nhắn tin cho cô, gõ đi gõ lại không biết gõ gì, cuối cùng cậu cũng gõ được vài chữ.

[ Lớp trưởng, cậu muốn ăn bánh tart trứng à? ]

Mạc Nhiên đang làm bài tập, nhận được tin nhắn Wechat vội mở ra xem. Hoá ra Nghiêu Thần Dật nhắn tin cho cô.

Hoá ra cậu đã xem trạng thái vòng bạn bè của cô, vừa lúc này sau khi xuôi cơm, Mạc Nhiên lại thèm ăn bánh tart trứng nên mới đăng trạng thái. Ai ngờ người rep đầu tiên là cậu.

Cô nhanh chóng rep lại: [ Đúng vậy, rất muốn 〜⁠(⁠꒪⁠꒳⁠꒪⁠)⁠〜 ]

Nghiêu Thần Dật nhìn icon cô gửi mà khoé miệng cong lên, cậu có thể tưởng tượng vẻ mặt của cô lúc này.

Đáng yêu đến chết mất.

[ Um, tớ biết rồi. ]. Cậu rep gỏn gọn như vậy.

Mạc Nhiên thấy khó hiểu, cậu biết cái gì cơ. Tên này nói chuyện khó hiểu thật đấy.

Mạc Nhiên cũng không để ý nữa, cô ngồi làm đề Tiếng Anh mà lão Quý giao.

Mạc Nhiên buộc tóc cao lên và đeo cặp kính tròn cận hai độ để nâng cao tính thần làm bài. Bài tập hôm nay chủ yếu về câu bị động, các thì và một tờ đọc hiểu riêng.

Mạc Nhiên hì hục ghi chép từ vựng, đồng thời cô cũng note những cấu trúc câu cần thiết ra một tờ giấy riêng. Bình thường, cô không cần làm mấy cái linh tinh vặt vãnh này, chỉ là bất giác nhớ tới cậu bạn cùng bàn nên cô hi sinh thêm chút thời gian vậy.

Đồng hồ trong phòng chỉ 8 rưỡi, lúc này tiếng chuông điện thoại đổ đến. Mạc Nhiên nghe máy, giọng nói bên kia nhẹ nhàng, ngọt như kẹo đường vậy.

“Lớp trưởng, cậu xuống dưới nhà đi.”

Mạc Nhiên ngạc nhiên không kịp load mọi thứ: “Để làm gì á.”

Nghiêu Thần Dật cười cười trả lời: “Cậu cứ xuống đi.”

Mạc Nhiên không hiểu chuyện gì cả, đã muộn rồi cậu tìm tới cô làm gì. Hơn nữa lại còn biết địa chỉ nhà cô. Cậu làm cô bất ngờ quá rồi.

Mạc Nhiên cầm tờ giấy note Tiếng Anh trên bàn vội chạy xuống dưới. Ông Mạc ở phòng khách đang xem tivi thấy con gái tối muộn chạy đi đâu, vội hỏi. “Nhiên Nhiên, còn chạy đi đâu đấy?”

Cô đáp: “Còn có việc gấp ấy mà.”

Nói rồi cô bấm thang máy xuống dưới lầu. Không biết vì sao khi nghe thấy giọng cậu nói cô xuống dưới nhà, trong lòng cô có cảm giác bồn chồn, run run. Cảm giác ấy thật là lạ.