Nuôi Chồng Từ Bé

Chương 2: Bởi vì... Tôi thích chị



Tập đoàn Bạch Dương...

Cuộc họp cổ đông vừa mới kết thúc. Bạch Chí Thanh, chủ tịch tập đoàn Bạch Dương vừa mới tuyên bố, sẽ để cho Tống An Hạo trở thành Tổng giám đốc của tập đoàn.

Các cổ đông vừa nghe tin này thì liền phản đối. Họ cho rằng việc để một cậu nhóc chưa tốt nghiệp cấp ba lên làm Tổng giám đốc là việc không hợp lý. Nhưng sau khi nghe qua những kế hoạch và ý kiến của anh, bọn họ ai nấy đều tâm phục khẩu phục. Cứ như thế, Tống An Hạo trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Bạch Dương.

Trong phòng chủ tịch...

"An Hạo! Con định khi nào thì trở về?"

Bạch Chí Thanh đặt tập tài liệu xuống bàn, nhẹ nhàng nâng cặp kính lên nhìn cậu thanh niên trước mặt mình. Đó là cháu ngoại của ông, là con trai của cô con gái xấu số, đáng thương của ông ấy, Bạch Tuyết Lam.

Tống An Hạo đứng quay lưng về phía ông, đôi mắt điềm tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là tầng cao nhất của toà nhà chọc trời thuộc tập đoàn Bạch Dương. Đứng ở vị trí này, anh có thể nhìn thấy toàn thể thành phố Đông Hà.

Đông Hà rộng lớn, vậy mà lại chẳng có nổi một chỗ yên bình cho anh dừng chân. Nơi mà anh muốn trở về nhất chỉ có căn nhà nhỏ của cô gái ấy, Diệp Tâm Di...

"An Hạo..."

"Ông ngoại, bây giờ vẫn chưa phải lúc. Con vẫn còn một số chuyện chưa giải quyết xong."

"Vậy thì con mau tranh thủ làm cho xong đi. Ông cũng không còn sống được bao lâu nữa đâu."

"Con biết rồi..."

Tiếng chuông điện thoại của anh reo lên. Tống An Hạo nhìn dãy số gọi đến, ánh mắt lạnh lùng bỗng chốc lại hoá dịu dàng. Nhấn nút trả lời cuộc gọi, đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của cô.

"Hạo Hạo!!!"

"Có chuyện gì?"

"Nhóc về chưa?"

"Sắp rồi..."

"Ưm... nhanh nhanh được không? Chị không ổn rồi..."

Tống An Hạo thở dài, biểu cảm ba phần bất lực bảy phần còn lại là vô cùng bất lực. Anh biết chuyện không ổn của cô ấy là gì rồi.

"Được! Về ngay đây."

Tắt máy, khoé môi anh cong lên một đường cong thật mê người. Cô " chị" này của anh năm nay đã hơn hai mươi hai tuổi, lớn hơn anh bốn tuổi, vậy nhưng lại nhõng nhẽo chẳng khác nào một cô gái mới ở tuổi đôi mươi. Mỗi lần xảy ra chuyện, dù là lớn hay nhỏ, cô cũng đều sẽ tìm anh.

"An Hạo! Ai vậy?"

"Dạ, không có gì. Ông ngoại, con có việc phải về trước."

"Sao lại về rồi? Không ăn với ông ngoại bữa cơm sao?"

"Con xin lỗi! Hôm khác nhất định sẽ ăn cơm với ông."

"Cái thằng nhóc này..."

"Ngày mai con sẽ đến công ty đúng giờ. Ông ngoại cứ yên tâm. Tạm biệt!"

Không đợi ông nói thêm câu nào nữa, anh xách ba lô lên và rời đi. Bạch Chí Thanh nhíu mày nhìn theo bóng lưng anh, đôi mắt già nua hiện lên chút phức tạp. Biểu cảm của anh, ông đều đã nhìn thấy. Có thể khiến cho một người đàn ông mỉm cười dịu dàng như thế thì chỉ có thể là... ý trung nhân...

Căn nhà nhỏ của Diệp Tâm Di...

Diệp Tâm Di nằm trên ghế sofa, biểu cảm vô cùng không tốt. Cô đau, thật sự rất đau...

Cánh cửa mở ra, Tống An Hạo từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy cô đang nằm trên ghế, anh đặt chiếc ba lô xuống rồi đi về phía cô.

Quỳ một chân xuống sàn, anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng nhất.

"Đau lắm sao?"

"Ừm... Đau..."

"Đợi một chút."

Diệp Tâm Di nhìn theo bóng lưng anh đi vào trong bếp, trái tim liền cảm thấy có chút ngọt ngào. Mặc dù hơi kì cục một chút, nhưng đó đã là thói quen của cô rồi. Giờ có muốn sửa cũng rất khó để sửa được.

Tống An Hạo từ trong bếp đi ra, trên tay mang theo một cốc nước ấm và một chai thủy tinh đựng nước. Đi tới trước mặt cô, anh đặt cả hai thứ lên bàn, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy.

"Uống chút trà gừng đi."

"Không uống! Đau lắm."

"Vậy thì nằm xuống đi."

Diệp Tâm Di nằm ngay ngắn trên chiếc ghế sofa. Tống An Hạo lấy một chiếc khắn tắm, gấp đôi lại rồi đắp lên bụng cô. Anh cầm chai thủy tinh đựng nước nóng đặt lên đó, từng chút từng chút giúp cô giảm đau.

Nhìn cách anh ân cần với cô như thế, Diệp Tâm Di bỗng dưng nảy sinh một loại cảm giác lạ...

"Đỡ hơn không?"

"Thoải mái một chút."

"Một lát nữa uống một ngụm trà gừng thì sẽ tốt hơn thôi."

"An Hạo..."

"Hửm?"

"Ừm... Cảm ơn!"

Hành động của anh đột ngột dừng lại. Đôi mày thanh tú nhíu chặt, ánh mắt không nhìn rõ biểu cảm nói với cô.

"Vì chuyện gì?"

Diệp Tâm Di im lặng, đôi mắt rơi vào trầm tư. Chính bản thân cô cũng không biết, tại sao mình lại cảm ơn cậu trai trẻ này nữa. Cô chỉ biết, từ năm cậu lên mười sáu tuổi, cậu đã trở thành điểm tựa vững chắc nhất cho cô. Dù là ở đâu, bất kì chuyện gì, chỉ cần cô gọi, cậu đều sẽ có mặt.

Cậu nấu cho cô từng bữa ăn, lo lắng cho cô từng giấc ngủ. Những hôm cô đi làm về muộn, đều là cậu lặng lẽ đứng đợi cô. Thậm chí là ngay bây giờ, cô đến ngày đèn đỏ, cơ thể vô cùng khó chịu, người có thể ở bên cạnh chăm sóc cho cô cũng chỉ có Tống An Hạo mà thôi. Cho nên, bất giác, cô lại cảm thấy mình nên nói với cậu một lời cảm ơn.

"Sao vậy?"

Giọng nói quen thuộc của anh kéo cô ra khỏi dòng suy tư của mình. Cô khẽ mỉm cười, giọng nói cũng trở nên dịu dàng đến lạ.

"Cảm ơn nhóc... vì tất cả."

Tống An Hạo im lặng nhìn cô, nơi khoé môi nở ra một nụ cười dịu dàng.

"Không cần cảm ơn."

"An Hạo...Chị hỏi cậu một câu nữa được không?"

"Ừm!"

"Tại sao lại đối tốt với chị như vậy?"

Động tác lăn chai thủy tinh của anh dừng lại. Anh nhìn cô, cái nhìn vô cùng phức tạp. Im lặng một lúc, anh mới lên tiếng trả lời.

"Chị muốn nghe tôi nói thật hay là muốn nghe tôi nói dối?"

"Tất nhiên là nói thật."

"Bởi vì... Tôi thích chị..."