Nuôi Chồng Từ Bé

Chương 67: Manh mối (2)



Lý Hải Minh trầm mặc một lúc như đang suy nghĩ điều gì đó. Cầm lấy tấm ảnh từ trong tay cô, cậu nhẹ giọng nói.

“Bà ấy là mợ hai của em, cũng tên là Diệp Tâm Ly.”

Tâm Di sững người, ánh mắt mờ mịt nhìn cậu thanh niên trước mặt mình. Mẹ của cô là Diệp Tâm Ly, bà đã mất cách đây hơn mười năm rồi. Người này lại là ai…tại sao lại có tên giống hệt mẹ của cô?

Dù cho là trùng hợp thì cũng không thể trùng hợp đến mức này được. Rốt cuộc thì chuyện này lại là thế nào đây?

“Chị! Vậy chị có biết người này không?”

Lý Hải Minh lại đưa một tấm ảnh khác về phía cô. Tâm Di hạ mí mắt nhìn xuống, cô vừa nhìn thì liền nhận ra.

“Chú nhỏ!”

“Tô Dĩ Thiên!”

Mỹ Mỹ nhìn tấm ảnh, cô cũng nhận ra được người trong tấm ảnh kia.

Lý Hải Minh lại rơi vào trầm mặc. Anh khẽ thở dài rồi hỏi.

“Hai người đều biết ông ấy sao?”

“Ông ấy là chú nhỏ của chị.”

Nói rồi, Tâm Di kể lại toàn bộ chuyện của ngày trước cho hai người họ nghe. Mỹ Mỹ và Hải Minh chăm chú lắng nghe không sót một chữ. Đến khi câu chuyện kết thúc, Mỹ Mỹ mới nhỏ giọng nói với cô.

“Rất có thể ông ấy là ba ruột của cậu.”

“Gì chứ?”

“Tâm Di! Cái đồng hồ cậu đưa cho mình, mình đã tìm được rồi.”

“Thật sao?”

“Nó là đồng hồ phiên bản giới hạn. Thời điểm đó chỉ có duy nhất hai chiếc. Trùng hợp chính là cả hai chiếc đó đều được hai cậu thiếu gia của Tô gia mua lại. Một người là Tô Dĩ Đông, người kia chính là Tô Dĩ Thiên.”

“Còn nữa! Trên tay của cậu ba em, Tô Dĩ Thiên cũng có xăm hình một con rồng trên cổ tay.”

Ba người đều im lặng, ánh mắt hiện rõ sự hoang mang. Mọi thứ đến quá nhanh, những gì họ tìm được lại là quá ít ỏi. Những manh mối đứt đoạn, những câu hỏi không có lời giải đáp. Tất cả đều chỉ là suy đoán mà thôi.

Có lẽ, người hoang mang nhất lúc này chính là Tâm Di. Mẹ của cô đã mất, vậy mà lại xuất hiện một người có tên giống hệt mẹ của cô. Chiếc đồng hồ mà mẹ để lại, giờ lại đưa cô đến với Tô gia. Chú nhỏ mà cô xem như người thân của mình, trong phút chốc lại có thể chính là người ba mà cô muốn tìm. Tất cả, tất cả mọi thứ giống như rối tung hết cả lên.

“Muốn biết được sự thật chỉ còn có một cách.”

“Tìm Tô Dĩ Thiên…”

“Và hỏi ông ấy về toàn bộ mọi chuyện.”

Muốn có câu trả lời thì phải tìm đến người có liên quan. Bằng một loại sức mạnh vô hình nào đó, Tâm Di có thể chắc chắn, ông chú nhỏ của cô biết rõ mọi chuyện. Chỉ là cô lại không biết, ông có đồng ý nói hết mọi chuyện cho cô biết hay không.

Nghĩ là làm, Tâm Di lấy điện thoại ra gọi cho Tô Dĩ Thiên. Rất nhanh, người bên kia đã nghe máy.

“Alo! Chú nhỏ.”

“Chú đây! Có chuyện gì vậy?”

“Con… Con có chút chuyện rất quan trọng. Chú… Chú có thể đến đây ngay được không?”

“Được! Con ở nhà đợi, chú lập tức qua đó.”

Nghe cách ông ấy nói chuyện với cô. Thái độ và ngữ điệu đó không thể nào là giả được. Chẳng có ai lại đi lo lắng hay quan tâm đến một người xa lạ cả. Trừ khi là người đó có quan hệ đặc biệt với họ mà thôi.

“Tâm Di! Cậu có nghĩ…”

“Không đâu! Không thể nào là ông ấy đâu.”

“Sao chị lại có thể chắc chắn như vậy?”

“Trực giác! Trực giác của chị cho chị biết, chị và ông ấy có một sợi dây liên kết nào đó… Nhưng tuyệt đối không phải là cha con.”

“Nếu như cậu ba không phải là ba của chị… Vậy thì rất có thể chị là con của cậu hai.”

“Nếu Tâm Di thật sự là con gái của Tô Dĩ Đông và dì Tâm Ly… Vậy thì người phụ nữ tên Diệp Tâm Ly đang ở Tô gia là ai?”

Cô không biết.

Hải Minh không biết.

Mỹ Mỹ lại càng không.

Không có một ai biết, người phụ nữ với cái tên Diệp Tâm Ly kia là ai cả. Người biết được sự thật ẩn sau cái vỏ bọc mang tên Diệp Tâm Ly đó, e là cũng chỉ có một người… Tô Dĩ Thiên.

Cả ba đều rơi vào một mớ câu hỏi không có lời giải đáp. Bây giờ, chuyện duy nhất họ có thể làm chính là đợi Tô Dĩ Thiên đến và giúp họ trả lời tất cả.

[…]

An Hạo đang ngồi trên bàn làm việc, trước mắt, anh chỉ có thể tạm thời giao lại toàn bộ quyền giải quyết công việc ở xưởng sản xuất cho Bạch Vĩnh Chương để anh ấy cùng phối hợp điều tra với cảnh sát mà thôi.

Anh và Khải Phong vừa rời khỏi, công ty liền xảy ra chuyện. Đến cả ông ngoại của anh cũng bị nhân vật thần bí kia làm cho nằm liệt giường. Anh thật sự rất muốn biết, người đó là ai.

Cốc! Cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, An Hạo mặt không đổi sắc lạnh giọng nói.

“Vào đi.”

Hạ Nguyên mở cửa đi vào trong. Trên tay cầm theo một xấp tài liệu đi về phía anh. Đặt xấp tài liệu xuống trước mặt anh, Hạ Nguyên nhỏ giọng nói.

“Tổng giám đốc! Đây là những gì tôi điều tra được về thân phận của cô Tâm Di.”

“Báo cáo những ý chính cho tôi.”

“Theo những gì đã điều tra, cô Tâm Di không phải là con gái ruột của Lục Đình Phong. Mẹ cô ấy, Diệp Tâm Ly đã từng xảy ra quan hệ bất chính với một người đàn ông không rõ danh tính. Cô Tâm Di chính là con gái của người đàn ông đó.”

“Diệp Tâm Ly! Anh nói mẹ cô ấy tên Diệp Tâm Ly sao?”

“Vâng! Bà ấy là đại tiểu thư nhà họ Diệp. Trước đây, ở Đông Hà này, Diệp gia chính là một gia tộc có tiếng nói và thế lực hùng hậu nhất. Tập đoàn Diệp thị chính là con tàu mũi nhọn, dẫn đầu nghành kinh doanh của thành phố.”

“Sau đó, người đứng đầu Diệp thị là Diệp phàm, cũng là cha của Diệp Tâm Ly đã bị bắt với tội danh sản xuất trái phép chất ma túy và cố ý thiêu hủy chứng cứ. Xưởng sản xuất dược liệu của Diệp thị bị cháy rụi, dẫn đến việc hơn mười công nhân đang làm việc trong xưởng cũng theo đó mà chết.”

“Sau khi bị bắt giam trong tù, Diệp Phàm cũng chết không rõ nguyên nhân. Có người nói ông ấy sợ tội nên tự sát. Nhưng vợ của ông ấy, bà Mộ Linh Chi đã viết đơn gửi lên cục cảnh sát cấp cao, nói là chồng của bà ấy bị oan.”

“Sau đó thì thế nào?”

“Lá đơn đó không được giải quyết với lí do bà ấy không được tỉnh táo. Cho nên, kêu oan bất thành, bà ấy vì đau lòng nê đã tự sát. Còn về cô Diệp Tâm Ly, sau khi mất đi người thân thì gặp tai nạn mất trí nhớ. Cuối cùng lại trở thành nhân tình của Lục Đình Phong.”

An Hạo im lặng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Hoá ra, thân thế của cô lại phức tạp đến như vậy. Nếu như những chuyện bất hạnh đó không xảy ra, vậy thì cô đã là cháu gái của chủ tịch tập đoàn Diệp thị. Đáng tiếc… đúng là quá tàn nhẫn với cô rồi.

Hạ Nguyên lặng lẽ quan sát biểu cảm của anh. Chần chừ một lúc, anh ấy lại lên tiếng.

“Có chuyện này… Tôi không biết có nên nói hay không.”

“Nói đi.”

“Chủ tịch của chúng ta cùng với chủ tịch của tập đoàn Diệp thị là bạn thân của nhau. Hai người còn từng muốn trở thành xuôi gia. Sự việc năm đó, người từ chối đơn của bà Mộ Linh Chi chính là chủ tịch Bạch Chí Thanh.”