Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

Chương 20: Tỏ tình



"Đại tướng quân!" Một giọng nữ xinh xắn kéo Bạch Mạn đang đắm chìm trong trầm tư về lại hiện thực.

Bạch Mạn quay đầu lại, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đang vén váy chạy thẳng về phía Châu Dung.

Là Độc Cô Nhàn. Độc Cô Nhàn không thấy được Bạch Mạn.

Chẳng biết tại sao, Bạch Mạn không có tiếp tục đi về phía trước, ma xui quỷ khiến nàng lui về sau hai bước, biến mất trong bóng đêm, tai nàng theo đó mà vểnh lênh.

Sắc mặt Châu Dung lãnh đạm thận trọng, nàng chưa bao giờ tỏ ra thân thiện với người của Độc Cô gia. Tiểu công chúa đi vòng quanh người nàng, liên tục tra hỏi.

Bạch Mạn cảm thấy trong lòng có một tia vui vẻ thầm kín, khi ý thức được niềm vui vẻ này, trong lòng nàng lại trầm xuống.

Vui vẻ?

Mình chờ ở chỗ này là muốn làm cái gì?

Bạch Mạn ở trong lòng âm thầm khuyên bảo chính mình, nàng chỉ muốn xem Châu Dung như một cây đao. Sau đó, nàng cắn môi dưới, sắc mặt kiên định, quay người liền muốn rời đi.

Chỉ nghe gió đêm mang theo nửa câu.

"... Ta thích ngài."

Bước chân của Bạch Mạn không tự chủ được mà dừng lại. Nàng từ từ quay lại, nhìn về hướng phát ra những lời nói đó.

Ánh mắt nàng vô tình chạm phải ánh mắt của Châu Dung.

Thiếu nữ nấp trong bóng đêm xoay người, một đôi mắt mèo lập tức phát ra ánh sáng mạnh mẽ, đôi môi đỏ mọng mím lại một cách trẻ con, vẻ mặt rất không vui.

Bạch Mạn ăn dấm.

Trong lòng Châu Dung mềm nhũn, trên mặt nhịn không được lộ ra nụ cười, vẻ mặt cũng nhu hòa mấy phần.

Độc Cô Nhàn nhìn thấy, nàng cho rằng nụ cười là hướng về mình, trong lòng vui mừng không nói nên lời: "Đại tướng quân, Nhàn nhi nguyện từ nay về sau sẽ đi theo ngài, chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của ngài, tất cả của Nhàn nhi đều sẽ là của ngài!"

Trong bóng tối thiếu nữ nghiêng đầu sang chỗ khác, Châu Dung nhìn không thấy ánh mắt người kia, thất vọng mất mát, lúc này mới chú ý tới tiểu Công chúa đang nói: "... Cái gì?"

Sắc mặt Độc Cô Nhàn đỏ bừng, trầm thấp lặp lại: "Mọi thứ của Nhàn nhi đều là ngài, từ này về sau sẽ luôn đi theo ngài, chiếu cố sinh hoạt thường ngày của ngài."

"A!" Châu Dung bừng tỉnh, sau đó lộ ra một cái mặt nạ diễn cười, "Nhưng mà tiểu Công chúa, tất cả của thần đã thuộc về người khác."

Độc Cô Nhàn nhìn Châu Dung cười, ánh mắt có chút mê mang: "A."

Độc Cô Nhàn từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ không có bị người cự tuyệt trong đời.

Lần đầu tiên trong đời bị cự tuyệt, nàng không có bất kỳ chuẩn bị gì. Thất bại đến vội vàng không kịp chuẩn bị, nàng cơ hồ không biết nên biểu hiện như thế nào.

Độc Cô Nhàn ngẩn người, Châu Dung ngẩng đầu, trông thấy bóng lưng Bạch Mạn rời đi.

......

Bạch Mạn bước đi rất nhanh, nhìn hết sức hờn dỗi.

Châu Dung lộ ra nụ cười vui sướng, vội vàng đi theo bên trên.

Phủ Quốc Công rất lớn, Bạch Mạn giận đùng đùng bước đi rất nhanh, ai biết Châu Dung sẽ đi nhanh hơn, chỉ chốc lát sau, Bạch Mạn đã bị Châu Dung đuổi kịp.

Châu Dung cũng không nóng nảy, mỉm cười, đi đến phía sau Bạch Mạn, ung dung đi theo, vẻ mặt tâm tình rất tốt.

Bạch Mạn càng tức giận hơn khi phát hiện ra đôi chân dài của Châu Dung đã đi trước mình một bước.

Trở lại sảnh yến tiệc, gương mặt Bạch Mạn lạnh xuống mấy phần. Vạn Tiểu Oanh thấy thế, có chút chột dạ, vội vàng trốn sau lưng Cửu Vương không lộ ra dấu vết.

Bạch Mạn nhìn thấy Cửu Vương, một nụ cười khéo léo chậm rãi xuất hiện trên khuôn mặt lãnh đạm, nàng đoan trang hành lễ một cái rồi bước đi.

Châu Dung bước nhanh hai bước, nhỏ giọng vào bên tai nàng: "Ngươi không cần phải hành lễ trước hắn. Tội gì làm oan chính mình?"

Bạch Mạn bỗng nhiên dừng lại, quay người căm tức nhìn nàng, khuôn mặt vừa mới đoan trang biến thành hờn dỗi:

"Ai cần ngươi lo? Ngươi là Châu đại tướng quân, ngươi đương nhiên muốn làm gì thì làm, nhưng ta thì không!"

"Của ta chính là của ngươi, toàn bộ." Châu Dung nói.

Trến yến tiệc người đến người đi, Châu Dung đưa tay kéo lấy tay áo Bạch Mạn, Bạch Mạn đẩy nàng ra:

"Toàn bộ của ngươi đều cho ta? Có thật hay không?"

"Vậy quân phù của ngươi cho ta có được hay không?"

Châu Dung cảm thấy thích thú trước lời nói trẻ con của thiếu nữ trước mặt. Nàng nhìn đôi mắt tức giận cùng khuôn mặt hồng hào của Bạch Mạn, nhẹ nhàng nói, "Cho ngươi, cũng muốn ngươi có thể khống chế được."

"Ta làm sao lại khống chế không được?" Bạch Mạn cau mày, một đôi mắt mèo sáng ngời.

"Quân Châu gia đa số đều là lão binh, tính tình coi trời bằng vung." Châu Dung cười khoan dung, tính tình nhẫn nại bồi tiếp Bạch Mạn hồ nháo, "Ta cho ngươi vị trí của ta, ngươi khó mà để họ phục ngươi."

Nàng nghiêm trang phân tích cho Bạch Mạn, "Cầm binh không có dễ dàng như người nghĩ như vậy, cho nên... Ngươi không bằng tỉnh táo, dành chút sức lực đối phó với ta."

Bạch Mạn suy tư một chút, vậy mà làm như nghiêm túc mà gật đầu thật.

Nàng ngước mắt nhìn Châu Dung, một đôi mắt mèo giống như cười mà không phải cười: "Ngươi nói có đạo lý."

Ánh mắt Châu Dung tức giận nhìn Bạch Mạn, đầu ngón tay run run, quên hết mọi chuyện. Nàng đột nhiên ghé vào tai Bạch Mạn, nói nhanh: "Đừng tức giận, ban đêm ta đến tìm ngươi."

"Ngươi đừng!" Bạch Mạn quá sợ hãi, Châu Dung đã mỉm cười đầy ẩn ý rồi quay lại phía đám người.

.......

Đêm đã khuya, Bạch Mạn đẩy cửa sổ khắc hoa ra. Gió đêm thổi tới, lành lạnh, rất dễ chịu.

Dưới ánh nến, Bạch Mạn đọc xong một trang sách, lại ngẩng đầu, trông thấy Châu Dung tựa ở bên cạnh bàn, nhìn xem nàng.

Nàng lãnh đạm quay sang.

Phía sau Châu Dung, cửa sổ đã đóng lại. Nửa gương mặt nàng được bao phủ dưới ánh nến, khuôn mặt trắng như ngọc lạnh lùng nhuộm những gam màu ấm áp, tạo ra một chút thân mật.

"Bạch Mạn."

"Ừm?"

"Ngày mai làm cái gì?"

"Không có chuyện để làm." Ánh mắt Bạch Mạn vững vàng rơi vào bên trên trang sách, "Quyền quản gia không trong tay ta."

"Vậy ngươi muốn làm sao?"

Bạch Mạn không nhìn nàng, dùng cái kẹp nhỏ bằng bạc kẹp lấy trang sách, lật qua một trang:

"Đến lúc này, Bạch gia không hề làm gì, mới là tốt nhất."

Chỉ còn bốn tháng nữa là Châu Dung cùng Cửu Vương đảo chính giống như kiếp trước.

Sau khi sống lại, Bạch Mạn trong lòng hiểu thấu.

Kiếp trước Bạch Mạn nhìn không thấu, cho rằng đó là việc mình làm không tốt. Kiếp này Bạch Mạn biết rõ Cửu Vương dùng chiêu trò nhỏ này để phát động đảo chính nên chủ động tránh né.

Bạch gia bị ép trói lên thuyền cùng Cửu Vương, không thể không ủng hộ Cửu Vương, nhưng cũng không phải là hoàn toàn tín nhiệm Cửu Vương. Cửu Vương tất nhiên cũng biết, cho nên căn bản không cho Bạch Mạn nhúng tay vào bất cứ thứ gì trong phủ.

Vào ban ngày, Bạch Mạn bất quá thuận miệng hỏi một câu: "Sao lúc vào lại thường xuyên dùng nến như vậy?" Liền đã làm quản gua Vương phủ như lâm vào đại địch. Trong Vương phủ có nơi chế tạo vũ khí riêng, công việc được thực hiện vào ban đêm, tiêu tốn rất nhiều ánh nến.

Mọi chuyện có thể giấu được, nhưng số lượng cùng các chi tiết nhỏ bé bên trong sổ sách, nếu như bị đích nữ Bạch gia nhìn thấy, rất dễ bị lộ tẩy.

Một bên khác, Bạch gia gửi thư, biểu thị nguyện ý ủng hộ Bạch Mạn - Điều kiện tiên quyết là, sau khi Bạch Mạn buông rèm chấp chính.

Lời này của Bạch gia, hàm ý chính là bọn họ không đắc tội với giữa mình và Cửu Vương, ai trở thành người thắng sau cùng, Bạch gia sẽ ủng hộ người đó.

Ánh nến nhún nhảy, đung đưa trên mặt Bạch Mạn. Nàng cười khẩy, cầm lấy một cây kéo nhỏ bằng bạc, "Rắc Xoạt" một chút, cắt đi tâm nến.

Ánh nến trở nên ổn định lại.