Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

Chương 25: Châu Dung bị giam lỏng



Người của Bạch gia đưa thư trở về cho Bạch Mạn, nàng đứng ở bên trong phòng, sau khi đọc xong liền đem thư đặt ở bên trên nến đốt đi.

Nàng nhếch mép cười khẩy.

"Ngu ngốc." Nàng đi tới trước cửa sổ, ngồi xuống, hận hận nói, "Bốn người bọn hắn đều là kẻ ngốc, chỉ có bốn người mà muốn đổi lấy quân quyền của đại tướng quân... Bọn hắn cũng xứng!"

Nàng lấy cuốn sách ra trải lên bàn, đọc một lúc, trong lòng rung động, từng chữ quay cuồng trước mắt nhưng không thể đi vào đầu.

Qua nửa ngày, Bạch Mạn đẩy cuốn sách về phía trước, đứng dậy, gọi nha hoàn đến: "Nghe nói đại tướng quân đang tổ chức tiệc ngắm hoa, ngươi đã nhận được thiếp mời chưa?"

Nha hoàn lui ra tìm kiếm nửa ngày, hai tay trống trơn trở lại: "Không có."

Châu Dung không có đưa thiếp mời tới?

Bạch Mạn cụp mắt xuống.

Nếu như là một mình Châu Dung tổ chức yến tiệc, không có khả năng không mời nàng.

Căn cứ vào thông tin Bạch Mạn được mật báo, yến tiệc ngắm hoa của Châu Dung hết sức có điểm kỳ lạ. Nếu như Hoàng thượng thực tình muốn tìm vị hôn phu cho Châu Dung, căn bản không có khả năng tìm tới bốn nam nhân ngoài mặt ngăn nắp nhưng bên trong lại bẩn thỉu. Nói cho cùng, cái yến ngắm hoa này, cái gọi là ngắm hoa của lão Hoàng đế, tất nhiên là có ý khác.

Bạch Mạn là đích nữ Bạch gia, rất được lão thái gia của Bạch gia đánh giá cao. Từ nhỏ lớn lên ở trong thư phòng, khứu giác chính trị dị thường linh mẫn. Nàng bén nhạy phát giác được, cái yến ngắm hoa này, có lẽ không chỉ là đơn giản cho Châu Dung nhìn nhau với đối phương như vậy.

Đời trước, Bạch Mạn làm Hoàng hậu qua mấy năm, điều tra kho tư của Hoàng đế, biết cái trang viên sắp tổ chức yến ngắm hoa này là tài sản riêng của Hoàng đế. Nàng còn biết, chỗ tòa nhà này, bên trong có chút trang bị tinh diệu, có thể khéo léo vây khốn người.

Đời trước, Cửu Vương lợi dụng trang viên này, giam lỏng cùng giết một vị đại nhân không nghe lời hắn.

Mặc dù Châu Dung là trùng sinh, nhưng liệu nàng có biết những bí mật trong cung?

Châu Dung không có đưa thiếp mời cho mình, nàng có phải là bị Hoàng đế giam lỏng?

Sắc mặt Bạch Mạn có chút tái nhợt, cái trán thấm ra một tầng mồ hôi lạnh. Nàng bồn chồn ngồi xuống, đôi bàn tay trắng nõn run rẩy dữ dội.

Ngoài cửa sổ khắc hoa, vầng trăng khuyết cô lạnh treo lơ lửng trên bầu trời.

Châu Dung cũng đang nhìn trăng.

Bạch Mạn suy nghĩ không sai, Châu Dung quả thực bị Hoàng đế "Giam lỏng".

Hoàng đế miệng vàng lời ngọc để Châu Dung nghỉ ngơi một đoạn thời gian ở trong trang viên, thế là Châu Dung được cả một đội lính của Hoàng đế hộ tống đến trang viên kia. Hoàng đế còn đưa tới cung nữ, ma ma, thái giám cùng nữ sử, những chuyện sinh hoạt thường ngày của Châu Dung đều có người phục vụ.

Thoạt nhìn là Hoàng đế sủng ái, trên thực tế là Hoàng đế đang muốn uy hiếp cùng giám sát.

Châu Dung không đưa ra bất kỳ ý kiến ​​nào, nàng sẵn sàng chấp nhận mọi sự sắp xếp. Nữ sử vui vẻ sắp xếp mọi chi tiết của yến tiệc ngắm hoa, nhưng Châu Dung chỉ gật đầu cho qua.

Thường ngày Châu Dung đều mặc y phục đơn giản, nàng thường mặc áo bào trắng. Hiện tại, dưới sự chỉ dẫn của Hoàng đế, toàn bộ y phục đơn giản của Châu Dung đều biến mất chỉ sau một đêm, thay vào đó là những chiếc váy dài diễm lệ phức tạp với nhiều màu sắc tươi sáng khác nhau. Châu Dung trời sinh đã vô cùng xinh đẹp, khi khoác lên mình bộ y phục lộng lẫy trông như một tiên nữ giáng trần.

Nàng không thể dậy sớm để tập võ nữa vì luyện công sẽ khiến da nàng trở nên thô ráp. Châu Dung cần phải trải qua quá trình dưỡng da lâu dài cùng phức tạp của quý nữ, từ chăm sóc tóc đến dưỡng ẩm cho da, từ đầu ngón tay đến ngón chân, mọi tế bào trên cơ thể đều phải được chăm sóc cẩn thận. Từ sáng đến tối, Châu Dung dành thời gian tắm cùng xoa bóp mà không bước ra khỏi viện dù chỉ là nửa bước.

Chỉ có đến tận đêm khuya nàng mới có thời gian nghe thuộc hạ đến mật báo về động thái của bốn người kia, còn có, trọng yếu nhất - Bạch Mạn đang làm cái gì.

"Đại tướng quân, tiểu nhân không rõ." Thuộc hạ chần chờ hỏi, "Đã ngài quan tâm Cửu Vương phi như vậy, vì cái gì không đưa thiếp mời cho nàng? Tiểu nhân có thể giúp ngài đưa thiếp mời thần không biết quỷ cũng không hay cho nàng.

"Hơn nữa." Thuộc hạ thấp giọng hỏi, "Cái trang viên này căn bản không có cách nào làm khó được ngài, vì cái gì ngài lại nguyện ý ở lại nơi này, bị cẩu Hoàng đế phái người tới giám sát?"

Vì cái gì?

Đương nhiên là vì muốn thê tử truy mình mà.

Châu Dung một tay chống đỡ đầu, mái tóc đen dài mượt mà chảy sang một bên như thác nước. Dưới ánh nến khiêu động, làn da nàng tinh tế trắng men.

Nàng nghe thuộc hạ nói xong, trong lòng nhớ tới khuôn mặt Bạch Mạn, khóe mắt mỉm cười.

Cho dù là thuộc hạ này ngày ngày sớm chiều ở chung với nàng, lại có chút ngây người khi nhìn thấy nàng vào giờ khắc này.

Châu Dung trải qua trang điểm tinh tế, đẹp đến mức không giống như người phàm.

"Ài, ngươi có chỗ là không biết." Châu Dung suy nghĩ thật lâu, mới mịt mờ khoe khoang, "Cửu Vương phi đang quan tâm đến ta."

Ngày đó dự tiệc, Châu Dung xuất cung, sau khi biết Bạch Mạn phái người điều tra nội tình của bốn người kia, lúc này tâm tư khẽ động, nàng mới ngoan ngoãn tiếp nhận an bài của lão Hoàng đế, được đưa vào trang viên này.

Nàng biết Bạch Mạn là người thông minh, chỉ cần thiếp mời không được đưa đến Vương phủ, nàng ấy nhất định sẽ nhận ra điểm kỳ lạ, suy ra sự thật mình bị lão Hoàng đế giam lỏng.

Ánh mắt Châu Dung dạo qua một vòng bốn phía gian phòng, trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm.

Cái trang viên này thế nhưng là Châu lão tướng quân đưa cho Hoàng đế. Bên trong có một ít trang bị tinh diệu, Châu Dung từ nhỏ đều nhớ kỹ trong lòng.

Đương nhiên muốn bố trí một phen. Châu Dung nghĩ thầm.

Dù sao, không bố trí thật tốt một phen, làm sao xứng đáng để Bạch Mạn đến cứu mình?

Nàng có thể làm gì đây, nàng chỉ là một người đáng thương bị lão Hoàng đế bày bố mà thôi.

Ý cười của Châu Dung dần dần sâu, ánh mắt lơ đãng tập trung vào một điểm, không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt ôn nhu hiếm thấy. Thuộc hạ thấy vậy, lặng lẽ rút lui, không hỏi thêm câu nào.

Châu Dung lười biếng duỗi người, gọi cung nữ vào trong ao hoa để ngăm tắm.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Bên ngoài trang viên có rất nhiều cỗ xe ngựa đẹp đẽ, chen chúc trên đường quan. Xe ngựa lộng lẫy tinh xảo xếp cạnh nhau dựa theo địa vị cao thấp, cơ hồ không nhìn thấy đầu.

Công tử thế gia cùng các tiểu thư chưa lập gia đình nhao nhao đi vào, y phục diễm lệ, vô cùng náo nhiệt. Trên mặt mỗi người đều nở nụ cười thật khéo léo, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, mọi cử động của họ giống như một con búp bê bằng gỗ sản xuất ở cùng một dây chuyền, trò chuyện với nhau một cách lịch sự, nhã nhặn.

Một khung xe ngựa cứng rắn rộng rãi được lái tới, trần xe cắm hoa tươi, mọi người thấy được, náo loạn cả lên, chỉ vào chữ "Trần" trước xe ngựa, thấp giọng nói:

"Trần Ánh Nam tới!"

Thứ tử của Phiêu Kỵ tướng quân Trần Ánh Nam nhảy xuống xe ngựa. Hôm nay hắn ăn mặc đặc biệt, mặc áo bào đen thêu chỉ vàng, cao ráo tuấn tú. Đại thái giám đưa người ra đón, cùng hắn cấp tốc biến mất tại trong cửa lớn.

"Đừng xem nữa." Có quý nữ trêu chọc tỷ muội, "Nam nhân tuấn tú như vậy, kia là Hoàng thượng chuẩn bị cho đại tướng quân."

Mặt mũi tỷ muội của người kia tràn đầy ghen ghét: "Hoàng thượng thật bất công! Đại tướng quân là người tàn bạo, lừa giết hàng bắt được, Hoàng đế lại hết lòng sủng yêu nàng như vậy, không chỉ cho vị hôn phu tốt như thế, mà có một lúc tận bốn người... "

"Xuỵt!" Quý nữ kia hoảng sợ che miệng của nàng, nhìn bốn phía xung quanh, "Ngươi đừng nói năng lung tung! Vạn nhất bị nghe thấy, coi như xong!"

Quý nữ vừa mới ghen ghét kia nghe vậy liền xem thường: "Thì có sao, Châu Dung cũng là nữ nhân, dựa vào cái gì nắm lấy binh quyền không chịu buông tay? Nữ hài làm sao có thể đoạt quyền thế với huynh đệ của mình! Châu Hy thật đáng thương, binh quyền thuộc về mình rõ ràng là bị Châu Dung chiếm đoạt!"

Nàng nói xong, một bên nhấc lên váy đi lên phía trước. Mới đi được hai bước, vấp phải thứ gì đó, ngã xuống như chó gặm bùn.

Động tĩnh lần này cực lớn, ánh mắt mọi người đều nhìn qua tới.

Quý nữ thất lễ, trong mắt mọi người tràn đầy kinh dị, mỉa mai cùng xem thường. Quý nữ vừa mới còn cùng nàng tình như tỷ muội kia, giờ phút này biểu lộ lại giống như là gặp quỷ, cố tình tránh né chỉ sợ là không kịp.

Quý nữ té ngã trên đất, mặt đỏ lên, đôi mắt đẫm lệ. Trâm gài tóc làm bằng ngọc tỉ mỉ cắm ở thái dương rơi xuống trong bụi đất, gãy thành từng đoạn.

Chỗ nàng vừa ngã có một hòn đá, trúng vào môi, hiện tại phồng sưng lên, càng xấu hổ hơn.

Ngay lúc thời điểm nàng mất hết can đảm, đỉnh đầu truyền đến âm thanh ôn hòa.

"Ngươi còn ổn chứ?"

Là ai - Là ai giải vây cho nàng?

Quý nữ đột nhiên ngẩng đầu, trông thấy một khuôn mặt đoan chính ôn hòa, hai gò má nở nang, đôi môi đỏ mọng mềm mại hé mở.

Cửu Vương phi, đích nữ Bạch gia trướ khi xuất giá, danh vang khắp kinh thành.

Nàng ôn nhu nở nụ cười, sau đó duỗi tay ra trước mình. Đôi bàn tay trần trắng như tuyết đặt trước mặt mình.

Quý nữ ngước mắt nhìn nàng, trong mắt dấy lên tia chờ mong.

Nàng chần chờ vươn tay, nắm lấy tay Bạch Mạn.

"Tâm Cửu Vương phi quả nhiên thiện." Quý nữ nghĩ.

Chỉ nghe Bạch Mạn nói ở bên tai: "... Bị người nghị luận như thế, ngươi cảm thấy dễ chịu không?"

Quý nữ khẽ giật mình.

"A?"

"Ta hỏi ngươi, bị người nghị luận như vậy có dễ chịu không?" Bạch Mạn vẫn như cũ ôn hòa hiền hậu, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ nghe được, "Ngươi hôm nay thất lễ ở trước mặt mọi người, sau đó, nói xấu cùng hiểu lầm sẽ cùng theo ngươi cả một đoạn thời gian dài, lúc nào mọi người cũng chế giễu ngươi, nghị luận sau lưng ngươi... Ngươi có thích hương vị của cảm giác này không?"

Quý nữ khó có thể tin nhìn về phía Bạch Mạn. Trên mặt Bạch Mạn vẫn là nụ cười ôn nhu ân cần, nhưng nàng nhìn thấy trong mắt Bạch Man là một vòng xoáy ác ý.