Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

Chương 4: Bản chất của tình yêu là quyền thế



Trong phủ Cửu Vương.

Bạch Mạn cùng tiểu Công chúa Độc Cô Nhàn dùng trà, chung quanh thị nữ hầu hạ.

"Ai nha, tẩu tẩu, ngươi nhìn kìa!" Tiểu Công chúa cười đùa chỉ cho Bạch Mạn.

Trong bụi cỏ, một con mèo tạp sắc, đang hung ác ép một con khác giao phối.

Mấy thị nữ la hét, che mắt, đỏ mặt.

Chỉ có Bạch Mạn là sắc mặt bình tĩnh, nhìn nơi đó không chớp mắt.

"Tẩu tẩu*." Ánh mắt Tiểu Công chúa mở ra từ giữa kẽ ngón tay, "Xấu hổ muốn chết, ngươi thấy cái này thế nào!"

(*) Tẩu tẩu(嫂嫂): cách gọi chị dâu thời xưa.

Bạch Mạn chỉ chỉ cuốn sách trên bàn: "Tiểu Công chúa, cái này chính là tình yêu."

Tiểu Công chúa cong môi lên: "Đây làm sao mà gọi là tình yêu! Tình yêu rõ ràng là ôn tồn lễ độ, nếu là Độc Cô Nhàn yêu một người, cam nguyện vì hắn rửa tay làm canh thang, giúp phu quân dạy con."

"Dù là để ngươi mất đi quyền thế sao?"

"Ta tình nguyện mất đi quyền thế."

Bạch Mạn mỉm cười, chỉ vào kia hai con mèo kia:

"Tiểu Công chúa, bản chất của tình yêu cũng là quyền thế, là muốn có cho bằng được, như gần như xa, sáo lộ* cùng đùa bỡn. Ngươi có biết, sau khi bọ ngựa cái giao phối cùng bọ ngựa đực, sẽ ăn thịt cả bọ ngựa đực?"

(*) Sáo lộ (套路): nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, được thực hiện bằng những động tác như Dịch (đá), Suất (ném), Nã (bắt giữ), Kích (đánh), Thích (đâm), Tiêu (hóa giải), Trảm (chém) v.v.

......

Cửu Vương thích việc lớn hám công to, xâm nhập bụng địch, mất tích.

Tin tức truyền về kinh thành, Cửu Vương phi lúc này liền ngất đi.

Lúc tỉnh lại, nàng tuyệt thực, không chịu đụng đến dù chỉ một hạt cơm, đám người đau khổ khuyên bảo. Ngay cả Thánh thượng, đều nhẹ lời an ủi.

Cửu Vương phi mang danh tình thâm nghĩa trọng truyền khắp Tây Thùy.

Trong phủ Cửu Vương.

Bạch Mạn ngồi ngay ngắn, thẳng vai mà điềm tĩnh, trong lúc giơ tay nhấc chân hiện rõ phong thái quý nữ. Chỉ là, đình viện thật sâu, cặp mắt mèo kia lại không còn linh động giống như ngày xưa, mà đoan trang giống một đầm nước đọng.

Sắc mặt nàng tái nhợt, hai gò má lõm, một đôi mắt đỏ hoe, nhìn về phía trước mặt, trên bàn là một chén nước lọc, một bát cháo hoa.

Đây chính là bữa ăn duy nhất của nàng vào hôm nay.

Bạch Mạn cụp mắt xuống, bên môi phác hoạ đường cong hoàn mỹ, đau thương không chống đỡ đáy mắt. Nàng đưa tay bắt lấy chén nước lọc, uống một hơi cạn sạch.

Nữ sử tay mắt lanh lẹ đem cái chén trống không cùng cháo hoa, mang ra cửa phòng cho đám người nhìn:

"Vương phi vì quá thương điện hạ nên sinh bệnh, hôm nay uống một chén nước lọc, cũng là hiền."

Thế gia quý nữ, vì cái chết của phu quân đau thương mà chết, chính là hiền danh.

Bạch Mạn vịn tay nữ sử, đến phật đường, thuận theo quỳ tại gạch xanh trên mặt đất. Đàn hương lượn lờ, nhân sinh thực khổ, thất tình lục dục*, chúng sinh đều tâm hoài quỷ thai, hồng trần chìm nổi.

(*) Thất tình lục dục: Thất tình lục dục là một khái niệm trong Phật Giáo, trong đó thất tình thể hiện cho 7 sắc thái cảm xúc khác nhau của con người như vui, buồn, tức giận,.. Còn lục dục có nghĩa là 6 nguyên nhân khiến con người nổi lòng ham muốn, yêu thích!

Nữ sử lui ra ngoài, cửa gỗ Phật đường đóng lại, sau đó ổ khóa vang lên một tiếng.

Bạch Mạn lập tức ngồi liệt trên mặt đất, nàng đói đến mê muội, ngước đầu nhìn Thần Phật đầy trời, đều tại khẽ cười.

Đối mặt nữ nhân đau khổ, chút ít này cười của Thần Phật, cũng bất quá là tặc trời thành quỷ.

Bạch Mạn đỏ mắt, cắn răng, nhẫn nại lấy phẫn nộ mãnh liệt trong lòng, khống chế đập nát dục vọng yêu ma. Nàng thở gấp, mặt mày đều trắng bệch, cảm giác toàn thân rét run.

Một tiếng động thật lớn từ phía sau truyền đến.

Bạch Mạn chậm rãi nháy mắt một cái.

Dưới ánh sáng, có người phá cửa mà vào, trong tay còn cầm đao không vỏ, máu từ lưỡi dao nhỏ xuống những viên gạch xanh của Phật đường.

Áo giáp người chưa cởi ra, mang theo khói lửa cùng chiến hỏa từ Tây Thùy đi vào.

Một cái tay khác, lại bưng một bát sứ tinh xảo.

"Ăn một chút gì đi." Châu Dung nói, "Cháo bí đỏ, vừa mới nấu, nhiệt độ vừa phải."

Bạch Mạn lại cụp mắt xuống, không nhìn người kia.

Nàng là Bạch Mạn, là người, nhưng ngoài con người đó ra, còn mang vỏ bọc thế gia quý nữ.

Nàng đang giả vờ tình thâm ý cắt.

Cho đến khi nhiệt độ của cháo giảm đi, phía trên ngưng tụ lại một lớp hơi mỏng, Bạch Mạn cũng không có động tới.

Châu Dung đưa tay, có thị vệ đổi cho nàng một bát nóng khác.

Nàng nếm thử trước một miếng.

Sau đó dùng thìa này đút tới bên miệng Bạch Mạn: "Ăn đi."

Bạch Mạn quay đầu, một vòng màu vàng bên trên thìa cọ tại khóe môi nàng.

"Lo lắng cho điện hạ, vô tâm cơm canh." Nàng thấp giọng nói.

Châu Dung tựa hồ bị chọc giận: "Ta có thể đem bát cháo này đổ xuống người ngươi, không cần lo không có lý do lột cái y phục phế phẩm này trên người ngươi."

Nàng xích lại gần, thấp giọng cười lạnh: "Máu ứ đọng dưỡng tốt rồi sao?"

Bàn tay chống cự của Bạch Mạn cứng đờ giữa không trung.

"Há miệng ra." Châu Dung dùng đầu ngón tay lau qua khóe môi của nàng, đem cháo thổi nguội, "Ta không đủ kiên nhẫn - Hay là nói ngươi muốn để ta dùng miệng đút ngươi ăn?"

Bạch Mạn tức giận nói: "Ngươi là nữ nhân!"

"Ngươi cũng là nữ nhân, ngươi vẫn là Vương phi, ngươi không còn là xử nữ nữa."

Bạch Mạn cắn bờ môi đến trắng bệch, móng tay cắm vào gạch xanh trên mặt đất.

"Ăn đi." Châu Dung lạnh lùng hạ lệnh.

Bạch Mạn sợ Châu Dung dùng miệng cho ăn thật, đành phải im lặng nuốt xuống. Đại tướng quân nổi danh bạo ngược bên ngoài, đến cả đứa nhỏ nghe đến thôi đã nín khóc.

Ăn một bát, Châu Dung quay người rời đi, vạt áo bị lực đạo rất nhỏ bắt lấy.

Cái tay kia nhỏ mà mềm, móng tay được cắt gọn gàng, tu bổ chỉnh tề, lộ ra trắng nhạt.

Bạch Mạn cúi đầu, từ cổ họng nặn ra hai chữ:

"Còn... Muốn."

Nếu không phải Phật đường thanh tịnh, Châu Dung cơ hồ không nghe được.

Lòng của nàng thật giống như bị mèo con dùng móng vuốt nhẹ nhàng cào lấy một cái.

Châu Dung trừng mắt nhìn xem thiếu nữ trên mặt đất, vẻ mặt đạm mạc.

"Còn tưởng rằng tiền đồ ngươi lớn bao nhiêu. Là ta quá để mắt ngươi."

Nàng ngồi xuống, từ trong ngực lấy ra một cái bọc giấy ấm áp đưa xuống trước mặt người kia, cũng không biết mình để trong đó bao lâu.

Tiếng bước chân đi xa, cửa Phật đường đóng lại, Bạch Mạn che mặt miệng thở ra một hơi, sau đó nhanh chóng mở đồ ăn trong bọc giấy ra ăn.

Đều là đồ nàng thích ăn.

Nàng không dám phát ra âm thanh, vội vàng nhét vào bên trong miệng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.

Ban đêm, sau khi rời khỏi Phật đường, Bạch Mạn mới biết được Châu Dung vậy mà còn đang ở Cửu Vương phủ.

Nàng là bí mật quay trở về.

Lý do là Cửu Vương từng nhờ nàng chiếu cố nương tử mới cưới của mình.

Đại tướng quân không còn cách nào khác đành phải ở phủ Cửu Vương. Bạch Mạn trở về phòng, Châu Dung đã ở trong phòng đợi nàng.

"Ta cùng Vương phi có lời muốn nói, người không liên quan lui ra." Châu Dung phân phó.

Nữ sử kính trọng Châu Dung hơn Vương phi. Rất nhanh, các nàng thủ tại cửa ra vào, đóng cửa phòng.

Châu Dung trở lại, nhìn xem Bạch Mạn.

Bạch Mạn nhớ tới ban ngày nàng muốn dùng miệng vì chính mình, trên mặt nóng bừng, thực sự khó mà chịu đựng, quay người vừa muốn rời đi.

"Nhíu mày?" Châu Dung nhìn chằm chằm mặt khó xử của Bạch Mạn, nắm cánh tay của nàng, đem nàng xô ngã trên giường, "Ăn cũng ăn, hiện tại bày sắc mặt đó với ta sao? Khí lực câu dẫn ta lúc trước đã đi đâu rồi?"

"Châu Dung! Ta lúc nào... Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?" Bạch Mạn thấp giọng, giận dữ mắng mỏ, "Ngươi thật láo xược!"

"Thần là nữ nhân, thần có thể làm cái gì đây? Hay Vương phi muốn thần làm cái gì đó láo xược với ngài sao?" Châu Dung ngồi chờ đợi ở trên giường, chậm rãi nói.

Bạch Mạn nhanh chóng bò xuống giường liền bị người kia nắm lấy mắt cá chân đè nàng xuống dưới thân, "Ta được Cửu Vương phân phó đến chiếu cố ngươi, mặc dù hắn rất khó ưa, nhưng ngươi... Đau!"

Bạch Mạn gắt gao cắn lấy cái cổ của Châu Dung, Châu Dung cảm giác có chất lỏng chảy xuống đến. Trên môi Bạch Mạn đã dính máu.

Trông thấy máu, Châu Dung lại không có kiên nhẫn, một phát túm lấy tóc nữ nhân kéo lên giường, "Ngươi là mèo sao?"

Thiếu nữ quay đầu, không nói lời nào.

"Hay rồi, còn hơn suốt ngày vì tên phế vật kia muốn chết không muốn sống." Châu Dung xoa xoa vết máu trên cổ, cười lạnh liên tục, vung tay cắt đứt màn, trùng điệp màn mạn ngăn cách không gian.

Nàng cùng áo đổ xuống, nhắm chặt hai mắt, kiềm chế một lát sau, một cái tay vòng qua eo Bạch Mạn, một cái tay khác khóa chặt bả vai thiếu nữ: "Đi ngủ."

Lập tức lại cất giọng nói: "Cửu Vương phi thương tâm quá độ, tối nay thần khuyên bảo trấn an Cửu Vương phi."

Âm thanh nữ sử truyền đến: "Đại thiện, Vương phi bi thương đến đêm không thể ngủ, cũng là hiền."

Bạch Mạn cười lạnh thành tiếng, Châu Dung cười nhẹ, ngón tay đẩy ra sợi tóc trượt xuống trên mặt nàng.

"Cùng ta chơi dục cầm cố túng*?"

(*) Dục cầm cố túng: là một trong những diệu kế trong cờ Tướng mà mỗi tay chơi thường áp dụng, là một trong những mưu kế hình thành rất sớm trong lịch sử. Ý tưởng của nó ta có thể tìm thấy trong sách của Lão Tử và Quỷ Cốc Tử. Diệu kế này nghĩa là: "Muốn cho điều gì co rút lại thì hãy làm cho nó nở rộng ra. Muốn cho ai yếu, trước hãy làm cho họ mạnh. Muốn phế ai, hãy nâng cao người đó lên. Muốn cướp lấy vật gì, hãy cho nó đã".

Theo nghĩa Tiếng Việt, "Dục cầm cổ túng" là diệu kế "Muốn bắt thì phải thả", vì trong chiến trận, nếu truy đuổi đối thủ quá gấp, sẽ làm cho đối phương liều mạng quay lại tấn công. Muốn khống chế một người mà trong lúc điều kiện chưa cho phép, thì trước hết hãy thỏa mãn lòng ham muốn của họ, làm mềm chí khí của họ. Thuật ngữ chính trị nói: "Lấy lùi để tiến, muốn không chế thì hãy thả lỏng trước".

Diệu kế này thường áp dụng thường xuyên trong cờ Tướng bằng cách người chơi sẽ đưa ra những quân nhử, thả để đối phương ăn con cờ của mình. Nhưng thực chất đó chính là lừa đối phương vào thế bí, nước cờ mà người chơi đã vạch ra sẵn. Tức là muốn bắt được quân thì phải thả quân, kiểu như thế cờ "thả tép bắt tôm" vậy. Người theo đuổi diệu kế nầy phải có tầm nhìn xa, sức kiên nhẫn hơn người, không so đo bủn xỉn, biết chấp nhận sự hi sinh nhỏ để hoàn thành đại cuộc.

Nàng đè ép ngọc tai thiếu nữ, đem nhiệt khí thổi vào: "Cả đời này ta cho ngươi bò qua đến."