Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

Chương 49: Trước tiên phải trói nàng trong vòng tay của mình đã



Mẫu tộc của Hoàng hậu đương triều, thế tử của Quốc Công là Dương Cửu Tư, bị ám sát trước sự chứng kiến ​​​​của nhiều người. Ngay khi sự việc vừa xảy ra, kinh thành đã náo động.

Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm trong bóng tối, ai sẽ được Hoàng đế phái đi truy tìm hung thủ.

Không lâu sau, Hoàng đế ban bố chiếu chỉ, Hoàng tử thứ chín là Độc Cô Viêm toàn quyền phụ trách án này.

Trong hoàng cung.

Cửu Vương quỳ rạp dưới đất, run rẩy không ngừng.

"Phụ hoàng, Trần gia phục vụ triều ta nhiều năm, không có công lao, cũng có khổ lao. Về phần Dương gia, Dương Cửu Tư bị giết, hắn cũng vốn là nạn nhân trong vụ ám sát này. Dương gia là mẫu tộc của mẫu hậu, là thế gia đứng đầu kinh thành. Bây giờ phụ hoàng mượn cơ hội này diệt trừ Dương gia và Trần gia... Gánh nặng như thế, nhưng nhi thần..."

Cửu Vương nghiến răng nghiến lợi không nói ra được câu "Nhi thần khó có thể gánh trách nhiệm nặng nề trên một chiếc thuyền nhỏ".

"Chuyện này rất quan trọng." Hoàng đế quay người, nhìn thẳng vào Cửu Vương bằng đôi mắt già nua sắc bén, "... Ta nghĩ, lão Cửu ngươi hiểu được ta đang rất tha thiết mong chờ ở ngươi."

Cửu Vương nghe đến bốn chữ "Tha thiết mong chờ", đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt sáng lên tia hy vọng.

Hoàng đế chậm rãi ám chỉ: "Lão Cửu, thiên hạ này mặc dù thuộc về ta, nhưng sau này cũng sẽ thuộc về Độc Cô gia."

Nghe được những lời này, cuối cùng Cửu Vương cũng hạ quyết tâm, đột nhiên gục trán xuống đất lạnh: "Nhi thần tuân chỉ."

Giọng của Hoàng đế mang theo một tia băng lãnh ý cười: "Tốt."

Cửu Vương phục trên đất, không dám thở mạnh. Thật lâu, trên đầu truyền tới thanh âm bình tĩnh không gợn sóng của Hoàng đế:

"Trẫm nghĩ, thêu dệt tội danh, ngươi biết nên làm như thế nào."

Cửu Vương nghe vậy, phía sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi lạnh: "Nhi thần biết. Nhưng... Chúng ta thật sự sẽ không để lại một người nào trong Dương thị và Trần thị sao?"

Hoàng đế không nói gì, chỉ nhận lời.

Cửu Vương cúi người thật sâu: "Nhi thần hiểu được!"

"Tốt." Hoàng đế gật đầu, thản nhiên nói, "Chuyện khẩn cấp, ngươi có thể bắt đầu ngay."

Cửu Vương nghiến răng đồng ý, đứng dậy chuẩn bị bước ra ngoài. Vừa đi hắn vừa nghĩ xem phải làm gì.

Muốn thuận lợi diệt trừ thế gia đệ nhất kinh thành là Dương gia, hắn cần phải được thế gia khác ủng hộ. Trần gia có quân đội hỗ trợ, hắn còn cần phải cùng Châu đại tướng quân thương lượng chuyện này.

Tuy nhiên, Châu Dung hình như thân thể có vấn đề và không xuất hiện trong triều vào hôm nay.

Trong phút chốc, vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu của Cửu Vương.

Bởi vì Hoàng đế tàn nhẫn diệt trừ Dương thị cùng Trần thị, tinh thần của hắn bị ảnh hưởng rất lớn, quỳ lâu nên hai chân có chút yếu ớt, Cửu Vương vấp ngã, nhưng đại thái giám Đức Hỉ đã kịp thời tới đỡ hắn.

Hắn vịn vào người của Đức Hỉ, bước ra khỏi Ngự Thư Phòng. Sau khi rời khỏi cung, có một chiếc xe ngựa đậu ở quảng trường trước cổng.

Phía trước xe ngựa, có một khối bạch ngọc treo trên đó có khắc chữ "Châu".

Tấm rèm được kéo ra, để lộ khuôn mặt tái nhợt của Châu Dung.

Nhìn qua nàng bị bệnh rất nặng, trong thời gian rất ngắn, toàn bộ người đều gầy đi trông thấy, hai gò má lõm xuống dưới, hốc mắt đỏ lên.

Châu Dung tựa người vào cửa sổ, trong tay cầm kiếm, vô ý vuốt ve chuôi kiếm. Hình như nàng đang đợi Cửu Vương ở đây, khi nhìn thấy Cửu Vương đi ra, nàng dùng một đôi mắt hốc hác nhìn hắn, ẩn giấu một cảm giác lạnh lùng.

Bất quá Châu Dung vốn là người lãnh đạm, Cửu Vương cũng không suy nghĩ nhiều.

Hắn cần Châu Dung trợ giúp diệt trừ Trần gia, có việc cần cầu tướng quân, hắn chủ động đi qua, cười hỏi: "Châu đại tướng quân, thân thể của ngài chưa bình phục sao?"

Châu Dung nghịch trường kiếm trong tay, một lúc lâu mới ngước mắt lên nói: "Ta không sao."

Cửu Vương cố ý dò xét nói: "Phụ hoàng mới tuyên triệu. Có một việc quan trọng được giao cho bản vương... Nhất định là Châu đại tướng quân cũng biết chuyện này phải không?"

Châu Dung lạnh lùng nhìn về nam nhân ở trước mặt.

Chẳng lẽ vì hắn mà Bạch Mạn lại một lần nữa vứt bỏ mình?

"... Ha." Giọng nói lạnh lùng của Châu Dung mang theo một chút thù địch, "Dạng này của Cửu Vương thật đúng là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, rất giỏi liên kết nhiều thế lực."

Cửu Vương không biết Châu Dung vì Bạch Mạn mà đối địch với mình, nhưng hắn cũng nghe Châu Dung mắng hắn là đạo đức giả.

Hắn chỉ coi Châu Dung còn đang tức giận với mình về chuyện của Độc Cô Nhàn, nên đã xuất ra mười phần chiêu hiền đãi sĩ, mà không hề tức giận hay khó chịu:

"Nhàn nhi gần đây khóc rống, bản vương cũng đã hung hăng trách phạt qua. Hiện tại nàng đang được giám sát ở bên trong Vương phủ. Đại tướng quân yên tâm, tuyệt đối bản vương sẽ không cho phép Nhàn nhi đi quấy rầy ngài, cũng sẽ không xảy ra chuyện hoang đường tương tự nữa."

Châu Dung khịt mũi một cái.

Thật lâu, nàng mới giống như lơ đãng mà hỏi: "Dạo dần đây Vương phi vẫn tốt chứ?"

Sau khi bị Bạch Mạn bỏ rơi lần nữa, Châu Dung cũng không tới tìm nữa.

Vì Bạch Mạn vẫn chọn Cửu Vương nên nàng cũng cần thời gian để điều chỉnh lại tâm tình của mình.

Vì thế, nàng mới bệnh nặng.

Chỉ là...

Châu Dung không thể giải thích được vì sao sau khi nghe tin Cửu Vương vào cung, nàng lại vội vàng đến cửa cung để chờ đợi, chỉ để hỏi câu hỏi đó:

"Dạo gần đây Vương phi vẫn tốt chứ?"

Cửu Vương sửng sốt một lúc, mới nói: "Bản vương không biết."

Châu Dung nhíu mày: "Vương phi là thê tử kết tóc với ngài, làm sao điện hạ lại không biết?"

Cửu Vương thản nhiên nói: "Gần đây ta công vụ bề bộn, cũng không về phủ. Đối với chuyện của nữ nhân, có nhiều sơ sẩy, xin đại tướng quân chớ trách móc."

Châu Dung gần như cười khẩy.

Bạch Mạn mù quáng mới chọn một kẻ không tim không phổi như vậy!

Cũng bởi vì tương lai hắn sẽ ngồi lên hoàng vị?

Châu Dung trong lòng biết mình nên tôn trọng sự lựa chọn của Bạch Mạn, nhưng vào lúc này, sự không cam lòng và ghen tị khiến Châu Dung không kiềm chế được cảm xúc của mình.

Nàng muốn cướp Bạch Mạn về!

Chỉ cần nam nhân này biến mất...

Bạch Mạn sẽ trở lại bên cạnh nàng.

Quyết định chỉ cần một cái chớp mắt. Tay trái của Châu Dung nắm chặt trường kiếm, tay phải vén rèm cửa lên, lộ ra nụ cười lạnh lùng:

"Điện hạ, những điều ngài nói này, không bằng giải thích cho ta khi về lại phủ."

Vỏ trường kiếm hơi mở ra, lộ ra một chút ánh sáng lạnh lẽo.

Cửu Vương nhìn Châu Dung. Có vẻ như nàng đang bị sốt. Trên mặt của nàng lộ ra dị thường ửng đỏ, chung quanh mắt được nhuộm một màu đỏ tươi, tạo cho nàng một vẻ đẹp đến rung động lòng người.

Lúc Cửu Vương có chút phân tâm, chợt nhớ tới Châu Dung tuy rằng xinh đẹp, nhưng binh quyền trong tay của nàng là có thật.

Quyền thế là liều thuốc giúp con người tỉnh táo nhất.

Cửu Vương thu hồi tâm tình phù phiếm, sợ tin tức bị lộ ra ngoài, liền đuổi những người xung quanh ra, một mình bước lên xe ngựa của Châu Dung.

Châu Dung nhìn thấy vẻ mặt của Cửu Vương thay đổi, khinh thường cười lạnh, siết chặt trường kiếm, quay về phía người đánh xe, lớn tiếng nói: "Đi thôi."

Người đánh xe của Châu Dung có thân hình cường tráng, bờ vai rộng, cánh tay rắn chắc, rõ ràng là một binh sĩ. Xung quanh Cửu Vương không có ai, hắn liếc nhìn người đánh xe, do dự một chút nhưng vẫn lên xe.

Người đánh xe quăng một chiếc roi tuyệt đẹp lên không trung.

Xe ngựa chấn động, lập tức tiến về phía trước.

Hai người nhất thời không nói nên lời. Châu Dung tạm thời đè nén sát ý trong lòng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ nhẹ vào chuôi kiếm, phát ra âm thanh "soạt, soạt".

Cửu Vương nghe, chẳng biết tại sao, đáy lòng lại có chút bối rối.

Thật buồn cười, hắn đường đường là Hoàng tộc Độc Cô, sao có thể sợ hãi vì xung quanh không có ai?

Cửu Vương đè nén nỗi sợ hãi trong thân thể, thay vào đó hắn nghĩ đến nhiệm vụ khó khăn mà Hoàng đế giao cho.

Xe ngựa dần dần hướng ra ngoài thành, hai bên là dãy núi rộng lớn bao quanh. Châu Dung mở rèm ra, nhìn thấy cây xanh bên ngoài, không khỏi nghĩ đến Bạch Mạn, sắc mặt từng chút tối sầm, trường kiếm trong tay lặng yên rút ra khỏi vỏ.

Cửu Vương đang suy nghĩ về nhiệm vụ mà Hoàng đế giao phó, hắn bồn chồn không biết về ý đồ muốn giết người của Châu Dung: "Dương gia và Trần gia thực sự quá mạnh mẽ, cần phải được loại bỏ."

Châu Dung dừng động tác lại, quay lưng lại với Cửu Vương, thốt lên một tiếng: "Ồ?"

Cửu Vương vươn tay, nhúng một ít trà vào chén trà trước mặt, viết chữ "giết" lên bàn, sau đó nói: "Đại tướng quân, nhìn trà."

Châu Dung quay đầu, nhìn chăm chú lên vệt nước trên bàn.

Cái mưu kế này vốn là Châu Dung hiến cho Hoàng đế. Mục đích chính là lợi dụng Cửu Vương.

Châu Dung nhớ tới Cửu Vương vẫn còn giá trị để lợi dụng, xung lực giết chóc của nàng cũng bớt mãnh liệt hơn.

Châu Dung cụp mắt: "Thế gia như một nhánh rễ dài, tất nhiên muốn tiến xa hơn." Nàng vươn tay, vẽ một vòng tròn ngoài chữ "giết" trên vết trà, ngẩng đầu nhìn về phía Cửu Vương.

Cửu Vương khẽ vuốt cằm: "Đại tướng quân, còn có thể tính đồng minh của chúng ta sao?"

Châu Dung hồi tưởng lại một chút về tội ác của Dương gia và Trần gia ở kiếp trước. Thế gia giống như khối u ác tính ký sinh trên máu thịt của bách tính, nếu không nhổ tận gốc được thì không ai có thể ngồi vững trên hoàng vị.

Đời trước, sau khi đảo chính thành công, Cửu Vương ngồi lên hoàng vị, Châu Dung đoạt lấy quyền nhiếp chính. Trần gia cùng Dương gia không coi trọng một nữ nhân và Hoàng đế bù nhìn, dưới sự ủng hộ của quân ở Đông Thùy, dựa vào Dương gia giúp đỡ, lấy thuế ruộng hối lộ man di, thông đồng với man di để diễn trò, báo cáo sai chiến công.

Cứ như vậy, lừa trên gạt dưới, cuối cùng bị man di tính toán, liên tiếp mất mười lăm thành ở biên quan, người người chết vô số. Về sau Châu Dung đích thân xuất chinh, mới lấy lại từng chút từng chút một những thành trì đã mất.

Nếu không có tai họa này, Châu Dung sẽ không buông lỏng sự tập trung vào kinh thành, cũng sẽ không để Độc Cô Viêm dùng thủ đoạn cấp tiến để tiêu diệt toàn bộ Bạch thị, lập chiếu phế hậu, giam cầm Bạch Mạn ở trong lãnh cung.

Nếu như nàng có thể mượn tay của Hoàng đế, lợi dụng Cửu Vương, để tiêu diệt hoàn toàn thế lực của Dương gia và Trần gia thì sẽ có lợi cho dân chúng, bản thân của nàng và cả Bạch Mạn nữa.

Cho nên, Cửu Vương... Tạm thời nàng không thể giết.

Sát ý trong lòng của Châu Dung dần dần nhạt đi, nhưng tay của nàng vẫn không rời khỏi bao kiếm.

Hiện tại bỏ qua cho hắn, không có nghĩa là về sau cũng sẽ bỏ qua cho hắn. Rốt cục Châu Dung cũng nghĩ rõ ràng, nàng không có khả năng không chủ động hợp tác với Bạch Mạn được, như vậy, nếu người kia kiên định như vậy, bỏ rơi mình, lựa chọn nam nhân này...

Chỉ cần hắn chết, Bạch Mạn chính là của Châu Dung.

Châu Dung hờ hững nghĩ đến.

Cướp Bạch Mạn trở về.

Sau đó, sẽ không để người kia rời đi nữa.

Nàng yêu mình cũng được, không yêu mình cũng được. Trước tiên phải trói nàng trong vòng tay của mình đã.

Cho nên, không cần nóng vội. Đợi đến lúc thời cơ chín muồi, thần không biết quỷ không hay mà giết Cửu Vương. Đến lúc đó đã là kết cục đã được định trước, mọi người đều đã chết, làm sao Bạch Mạn không thể chọn mình?

Ngược lại Châu Dung muốn xem xem, Bạch Mạn còn có thể làm sao vứt bỏ nàng!

Châu Dung cười lạnh mấy lần trong lòng, liền hạ quyết tâm.