Nuôi Ong Tay Áo

Chương 7



12.

Tôi đứng dậy, đi đến bên cạnh Tiểu Phương, giơ tay sờ sờ tóc cô ta, thuận tay kẹp một sợi ở giữa ngón tay.

“Ăn chậm rãi”

Tiểu Phương quay đầu nhìn tôi, đáy mắt thoáng hiện lên một tia đắc ý, tôi nhìn sợi tóc trong tay nhếch khóe miệng.

Trước tiên làm cho cô ta đắc ý đi, dù sao ăn xong bữa cơm này, lần sau còn không biết là khi nào đây.

Chồng từ phòng bếp đi ra, nhìn nụ cười trên mặt tôi có chút gượng ép: “Anh gọi cho em là bánh bao em thích ăn nhất, rất nhanh…”.

“Không cần, tôi đi ra ngoài một chuyến.”

Tôi đã làm việc chăm chỉ ở thành phố A trong nhiều năm, và có một mạng lưới rộng lớn, đặc biệt là các bác sĩ và luật sư.

Tôi mang theo mái tóc của Tiểu Phương, đồ lót của chồng tôi, và bao cao su làm cho tôi ghê tởm đến cùng cực, xuất hiện ở công ty luật.

Người tiếp đãi tôi là bạn tốt nhiều năm của tôi – Triệu Mộng, chuyên môn kiện ly hôn, có thể nói không có vụ án cô ấy đánh không thắng.

Để ngắn gọn một câu chuyện dài, tôi đưa tất cả bằng chứng cho cô ấy: “Tớ muốn để Tôn Diên rời khỏi nhà ở mức độ lớn nhất có thể.”

“Chồng cậu thành thật như vậy, lại làm chuyện như vậy?”

Thành thật?

Tôi lạnh lùng hừ hừ: “Thành thật là hấp dẫn không đủ, tiểu cô nương mới tốt nghiệp, lại xinh đẹp như vậy, đàn ông nào không động tâm?”

“Bất quá sai chính là sai, bọn họ dám làm vậy thì phải dám chịu.”

“Tớ chờ tin tức tốt của cậu.”

Triệu Mộng gật gật đầu với tôi: “Cơ quan giám định ba ngày ra kết quả, mấy ngày nay cậu đem bộ phận thiết kế của Tôn Diên trong công ty đều lấy ra, đến lúc đó chúng ta cùng nhau nghiên cứu, cho anh ta ra khỏi nhà như thế nào?”

Tôi cảm kích nhìn Triệu Mộng, hướng về phía cô ấy gật gật đầu: “Cậu làm việc đi, ta yên tâm rồi, tớ về công ty trước.”

13.

Tối hôm đó tôi tìm cớ để sống trong công ty.

Tôn Diên tối hôm đó liền chạy tới công ty, trong tay là túi nhỏ mang theo đồ tôi thích ăn.

Tôi di chuyển chuột: “Buổi tối tôi không ăn những thứ này anh không nhớ à?”

“Em là sắt, cơm là thép, em ở công ty một ngày, anh hiểu rõ em, nhất định là bận rộn không có thời gian ăn, những thứ này đều là thứ em thích ăn, ăn ít một chút cũng không sao.”

Tôn Diên săn sóc đặt đồ sang một bên, thân mật đem đồ ăn tôi yêu thích – bánh phô mai lột và đưa đến miệng tôi.

Ngày thường Tôn Diên đối với tôi quả thật ôn nhu săn sóc, nhưng hôm nay tôi cảm thấy tất cả những gì anh ta làm cho tôi cảm thấy rất ghê tởm.

Tôi quay đầu lại, tắt trang trước mặt, đứng dậy nhìn Tôn Diên từ trên cao: “Tôi không đói.”

“Đường Duyệt, sau này anh không ăn tương ớt trên bàn ăn nữa, Tiểu Phương anh cũng sẽ nhờ người ở thành phố khác tìm cho cô ấy một công việc, em đừng tức giận.”

Nhờ người ở một thành phố khác tìm cho cô ấy một công việc?

Đây là ý định đưa Tiểu Phương đến nơi an toàn hơn.

Tôi nhếch khóe miệng với Tôn Diên, trong ánh mắt tràn đầy chán ghét: “Tôn Diên, có phải chuyện tương ớt hay không, anh tự mình rõ ràng.”

“Phòng của chúng ta vì sao Tiểu Phương có thể tùy ý ra vào?”

“Mỹ phẩm của tôi vì sao cô ta có thể tùy tiện dùng?”

“Nếu như không phải anh bảo, cô ta làm sao dám?”

Tôi nhìn chằm chằm Tôn Diên, dùng ý chí cực lớn nuốt những lời còn lại trở về.

Tôi còn có một chút chuyện chưa xử lý tốt, hiện tại tôi không thể hoàn toàn cùng Tôn Diên rách mặt.

Tôi không chỉ muốn tất cả mọi thứ trong công ty của riêng tôi, tôi còn muốn tất cả mọi thứ trong tay Tôn Diên, tôi không ngại đi bất kỳ thủ tục pháp lý nào, tôi chính là muốn cho đôi cẩu nam nữ này cút ra khỏi nhà, không có một xu nào.

“Đường Duyệt, anh có thể giải thích, anh coi Tiểu Phương là em gái, anh nghĩ cô ấy có thể không dùng mỹ phẩm đắt tiền như vậy, cô ấy nói muốn dùng, anh liền để cho cô ấy dùng, nếu em không thích, lần sau anh sẽ…”.

Lần sau!

Tôi nâng tay ấn huyệt thái dương, sắc mặt có chút khó coi: “Tôi có chút mệt mỏi, anh trở về đi, mấy ngày nay công ty có nghiệp vụ mới, tôi sẽ tương đối bận rộn, chuyện không cần thiết không cần tới quấy rầy tôi, dì trong nhà tôi dự định thay đổi, anh tìm giúp tôi.”

“Mặt khác, nếu Tiểu Phương thích những mỹ phẩm kia đều đưa cho cô ấy đi, anh biết con người tôi có chút sạch sẽ, người khác dùng qua đồ dùng tôi dùng sẽ ghê tởm.”

Tôn Diên rất miễn cưỡng rời đi, tôi lại ngồi trở lại máy tính, dùng chuột nhấp vào xác định trên trang khởi kiện ly hôn.