Nuôi Tà

Chương 7



13.

Mười lăm phút đã hết.

Tự sát bằng cách nuốt vàng rất đau khổ. Mẫu thân không muốn ta thấy bộ dạng dữ tợn trước khi chết của người, nên người đã đuổi ta đi.

Người nói: “Trăn nhi, con có thể báo thù, nhưng đừng vĩnh viễn sống trong thù hận.” Người tiếc nuối chạm mặt ta: “Ta yêu con.”

Người nhẹ nhàng đẩy ta ra ngoài: “Đừng quay đầu lại.”

Nhưng mà trước khi rời đi, ta đã nuốt lời.

Ta đã quay đầu lại nhìn.

Mẫu thân ngã xuống.

Người quay lưng lại phía ta, tấm lưng gầy yếu không ngừng run rẩy, người che miệng lại, chỉ phát ra vài tiếng nức nở.

Ta đột nhiên nhớ tới lúc ta còn rất nhỏ. Ban đêm nằm trên giường với người, người dịu dàng kể cho ta nghe rất nhiều chuyện xưa. Tiếng cười xen lẫn chuông gió, dệt nên những khung cảnh ngọt ngào trong mơ.

Nhưng giờ đây, người sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa, sẽ chẳng bao giờ trao cho ta nụ hôn chào ngày mới.

Ta nhìn không chớp mắt, dần dần mẫu thân ta không còn cử động nữa.

Gió đêm thổi những tấm vải trắng tung bay, giống như những lá cờ trước lúc động quan*.

(Từ gốc là ‘linh phiên’ (灵幡): phất cờ trước lúc động quan. Lễ Động quan là việc di chuyển, khiêng quan tài của người mất đến nơi an táng cuối cùng.)

Tà Thần đưa ta rời đi, hắn hỏi ta: “Có lạnh không?”

“Không lạnh.” Ta không còn tâm trạng nói chuyện với hắn, cuộn tròn trong cơ thể hắn: “Trở về thôi.”

Tà Thần đưa ta về lại cung điện cũ nát.

Hắn do dự một lúc, rồi đưa xúc tu chạm vào mặt của ta: “Ta có thể giúp ngươi một chút…”

“Không được khống chế ta!” Ta phẫn nộ, gạt xúc tu của hắn: “Một ngày nào đó, nếu ta phát hiện tinh thần của ta bị ngươi động tay động chân, lúc đấy nếu không phải ngươi chết, thì là ta chết!”

Giọng nói của ta lạnh lùng, còn mang theo sát khí.

Đây là điểm mấu chốt của ta.

Tà Thần sửng sốt. Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ thấy ta như này, giống như một con nhím đem gai nhọn đâm vào hắn.

Nhưng hắn không hề tức giận.

Hắn dè dặt rời khỏi ta, xúc tu của hắn tạo thành một quả bóng nhỏ co ro trên mái hiên: “Không phải, ta chỉ muốn giúp ngươi có một giấc mộng đẹp.”

“Ngươi đừng buồn nữa, ta có thể nghe thấy âm thanh linh hồn của ngươi đang khóc.”

“Đừng giận, thật xin lỗi, là ta không tốt.”

Đáng lẽ ra ta nên vui mừng. Bởi vì một lần nữa, hắn lại vì ta mà lùi bước. Khoảng cách để ta có thể khống chế hắn cũng gần thêm một bước.

Nhưng ít nhất trong đêm nay, vào giờ phút này, ta không muốn trở thành một kẻ chỉ biết tính kế người khác.

Mắt ta ngấn lệ, ta giơ hai tay ra: “Ôm ta một chút đi.”

Hắn cực kỳ vui mừng, lập tức bay tới, mở xúc tu ra bốn phía, giống như một đóa hoa lớn.

Ta thu tay và nước mắt lại.

Thật ra cũng không cần ôm lắm.

Tà Thần:???

“Ngủ ngon.” Ta nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.

Ngày mai còn có một trận chiến ác liệt nữa.

Tà Thần giúp ta đè góc chăn, nhẹ giọng nói: “Mỗi một ngôi sao trên bầu trời rồi sẽ trở về quỹ đạo và thế giới riêng của nó.”

Hắn xoa đầu ta.

“Ngủ ngon.”

14.

Hôm sau, ta vừa ăn tối vừa nghe lời đồn trong cung.

Bình thường Doãn hoàng hậu là người rất nghiêm khắc với thuộc hạ, nhưng lần này, đủ loại tin đồn vẫn lan truyền trong cung.

Không có gì khác ngoài việc đế hậu đánh nhau.

Nghe nói, Doãn hoàng hậu cầm bình sứ đánh vào đầu hoàng đế, rồi mắng: “Ngươi có thể dùng lời ngon tiếng ngọt bảo nàng ta c.h.ế.t, vậy thì sao ngươi không đi theo nàng ta luôn đi?”

Hoàng đế giống như nổi điên, bóp chặt cổ bà ta. Hai người lao vào đánh nhau. Cơ thể hoàng đế đã sớm bị Hàn Thực Tán khoét rỗng, cho nên bọn họ đánh nhau khó phân thắng bại.

Cung nhân không dám kéo đôi phu thê tôn quý nhất thiên hạ này ra, chỉ có thể đứng nhìn.

Ta thấy vô cùng đáng tiếc, sao lại không đánh nhau c.h.ế.t luôn đi?

Khi hoàng đế tới, cũng là lúc ta đang ăn bữa tối.

Mấy năm gần đây, Doãn hoàng hậu đã buông lỏng cảnh giác với ta. Hoàng đế cũng đã trốn gặp ta mấy lần, cũng có nhiều chuyện ta đã nhờ ông ta làm.

Đầu tóc hoàng đế rối bù. Y phục của ông ta vừa to vừa rộng, chắc là vừa hút Hàn Thực Tán xong.

Ta cười lạnh.

Thấy cháo loãng trong tay ta, ông ta rơi nước mắt.

“Mẫu thân con… đã qua đời.”

Chén cháo trong tay ta rơi xuống đất, hòa với những giọt nước mắt trên mặt ta.

Ông ta bước tới rồi ôm lấy ta, hai người bọn ta ôm nhau khóc.

Khóc xong, ta lau nước mắt: “Phụ thân.”

Ta gọi ông ta giống như lúc còn nhỏ, rồi nở nụ cười: “Phụ thân, đừng buồn, vì con sẽ nhanh chóng được gặp lại mẫu thân rồi.”

Hoàng đế phản ứng lại lời ta vừa nói: “Trẫm sẽ bảo vệ con thật tốt, sẽ không để con dẫm vào vết xe đổ của Nhược nhi.”

Ta vô cùng buồn nôn.

Năm đó ông ta cũng nói với mẫu thân như vậy.

Nhưng năm ấy, khi thái tử c.h.ế.t non, Doãn hoàng hậu không hề cố kỵ gì nữa. Bà ta lập tức nhốt mẫu thân trong Phượng Minh điện. Còn nam nhân này, chỉ biết quay đầu đi.

Hiện tại mới áy náy, đau khổ thì có ích gì?

Ta không trả lời ông ta, cúi đầu sửa y phục: “Phụ thân, người có thể đưa cho Trăn nhi một bộ y phục tốt hơn không. Để con còn có thể có chút mặt mũi mà gặp lại mẫu thân.”

Mặt ta buồn bã: “Nữ nhi không muốn sống như này nữa.”

Hoàng đế bi thương lùi về sau hai bước, nhìn ta ngồi dưới đất khóc nức nở.

Trầm mặc một lúc lâu, ông ta mới lên tiếng: “Lúc mẫu thân con ra đi, trên tay nàng còn nắm chặt lễ vật năm đó. Lúc đó ta đã đưa cho con, rồi ta cũng đoán được rằng, con sẽ đưa lại cho nàng ấy. Chỉ là không nghĩ tới, lúc ta nhìn thấy nó lần nữa, nàng đã ra đi.”

“Nếu nàng ấy có thể chịu đựng thêm một chút, có lẽ ta…”

“Con yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để độc phụ kia làm gì con đâu.” Ông ta đỡ ta đứng lên. Mặt tràn đầy sự kiên quyết: “Trẫm còn chưa phế đến mức không bảo vệ được cốt nhục của mình.”

Hoàng đế vội vã rời đi.

Ta vô cảm nhìn bóng lưng ông ta.