Nuôi Tà

Chương 9



16.

Thứ hắn tặng cho ta rất kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi ta không thể không nói: “Đừng đến đây.”

Ở phía bên kia tường, Tạ Kính lưu loát nhảy xuống.

“Tạ đại nhân tới đây làm gì vậy?” Ta cảnh giác hỏi hắn ta.

Tạ Kính nhìn ta bằng ánh mắt hoài niệm, hắn ta dịu dàng nói: “Ta tới đưa cho nàng quà sinh thần mà nàng đã bỏ lỡ.”

Ta:???

Aaaaa! Hiện tại ta ước gì có thể buộc mấy cái xúc tu của Tà Thần thành bánh quai chèo.

Không biết hắn đã làm gì với Tạ Kính nữa. Mắc gì kẻ như Tạ Kính lại có mấy cái hành động kỳ cục vậy trời!!!

Tạ Kính lấy một cây pháo hoa nhỏ, rồi đưa cho ta: “Nàng có muốn chơi không?”

Ta tránh bàn tay hắn ta: “Xin lỗi, ta không thích chơi cái này.”

Tạ Kính buồn bã lên tiếng: “Vậy à? Khi còn nhỏ, nàng đã nói nàng thích pháo hoa nhất. Lúc đó ta cũng đã hứa với nàng, lúc nào nàng thành niên, ta sẽ dẫn nàng đi xem pháo hoa.”

Toang rồi, giờ Tà Thần đã tiến hóa đến mức này rồi hả?

Chứ sao mà Tạ Kính lại có thêm mấy cái ký ức kỳ lạ như này vậy?

“Từ trước nay ta và Tạ đại nhân cũng không hề quen biết nhau, ngươi đừng nói bừa nữa.”

Tạ Kính cười: “Ta là Tạ Kính, nhưng cũng không phải là Tạ Kính mà công chúa từng biết.”

“Ta là Tạ Kính kia, nếu như thần minh đại nhân không xuất hiện thì ta và công chúa đã sớm quen biết nhau từ bé!”

Ta chợt nhớ tới giấc mộng trước đó ta từng mơ.

Trong mơ, Tạ Kính nghiêm khắc trách cứ cung nữ kia, rồi hắn ta vươn tay về phía ta: “Không sao đâu, ngươi có muốn đứng lên không?”

Nếu như Tà Thần không xuất hiện, thì ắt hẳn đây mới là lần đầu chúng ta gặp gỡ nhỉ?

Tạ Kính cố gắng giải thích với ta: “Công chúa cũng có thể coi ta là Tạ Kính của thế giới khác!” Hắn ta nói: “Ở nơi đó, chúng ta…”

Hắn ta im lặng một lúc lâu, rồi mới nói: “Quan hệ của chúng ta rất tốt!”

Ta hiểu rồi, đây chính là “Tạ Kính” ở thế giới ban đầu. Cũng giống như lời Tà Thần từng nói, bọn ta là thanh mai trúc mã.

Ta thử hỏi hắn ta: “Ở thế giới kia, kết cục của chúng ta như thế nào?”

Thành thật mà nói, thì ta cũng không tin rằng bọn ta có thể ân ái tới già.

Bởi vì ta và Tạ Kính là cùng một loại người.

Quả nhiên, hắn ta không trả lời ta.

Hắn ta chỉ nói: “Dù cho kết cục có như thế nào, thì thần đều cam tâm tình nguyện. Công chúa chỉ cần biết điểm này là được.”

Hắn ta tìm một cái ghế, rồi thong thả ngồi xuống: “Ta tới đây cũng không dễ dàng gì, mong công chúa có thể nể mặt mà chơi pháo hoa với ta một lần.”

Hắn ta nghiêng đầu nhìn ta: “Dù sao thì Tạ mỗ thật sự rất muốn tặng công chúa một phần đại lễ.”

Ta gật đầu.

Sợ bị kẻ khác phát hiện ra ánh lửa, nên bọn ta chỉ dám đốt một cây pháo hoa nhỏ ở trong điện.

Tạ Kính đã tốn không ít công sức, bởi vì cây pháo hoa nhỏ này sáng lên rất đẹp, từng chút, từng chút nở rộ, giống như một ngôi sao nhỏ lấp lánh.

Trong mắt hắn ta lấp lánh ánh sao… cũng có cả hình bóng của ta.

Nhưng có lẽ hình bóng ấy cũng chẳng phải ta.

Hắn ta đang nhìn “Úy Trăn” mà hắn ta yêu.

Pháo hoa nhỏ nở rộ, rồi lại tàn phai, từ từ rơi xuống mặt đất.

Tạ Kính trầm mặc thật lâu, rồi hắn ta đứng dậy nói lời cáo từ: “Thần đi chuẩn bị lễ vật cho điện hạ, xin bái biệt!”

Ta nhất thời cũng không biết nên đáp lại hắn ta thế nào.

Tạ Kính dường như cũng không để ý lắm, hắn ta vừa cười vừa nói: “Điện hạ! Bất kể chuyện gì xảy ra, Tạ Kính mãi là thanh kiếm của người, tùy người sử dụng!”

Hắn nói: “Điện hạ, xin cáo từ!”

Bóng dáng của hắn ta nhanh chóng hòa vào màn đêm.

Quả nhiên là Tà Thần dẫn hắn ta đến đây.

17.

Khi Tà Thần trở về, ta vẫn còn đang ngơ ngác ngồi ở mép giường.

Trông hắn cũng không vui lắm, bởi vì hắn còn khịt mũi khi nhìn thấy ta cơ mà.

Ta đùa hắn: “Sao vậy? Không phải là ngươi ước gì ta và Tạ Kính có thể thành đôi sao? Ngươi còn dốc hết tâm tư đưa Tạ Kính tới đây, thế thì sao giờ lại không vui?”

Tà Thần là một kẻ thành thật, hắn gật đầu rồi lại lắc đầu, cuối cùng lại gật đầu: “Đúng vậy, đáng nhẽ ra ta nên vui chứ nhỉ.”

“Đây là do ta nợ ngươi mà.” Hắn hăng hái nói: “Nếu như không phải do ta xuất hiện, thì hiện tại ngươi và Tạ Kính đã quen biết nhau rồi.”

“Sau đó các ngươi sẽ trở thành thanh mai trúc mã, rồi sẽ dần dần nảy sinh tình cảm với nhau. Hắn ta phò trợ ngươi đăng cơ, các ngươi cũng thuận lợi…” Hắn bỗng dưng ngừng lại: “Thật xin lỗi.”

“Ta vẫn luôn nghĩ cách để đền bù cho ngươi, thật đấy! Ngươi đừng ghét ta.”

Cả người Tà Thần đều nhuốm một màu xanh u buồn.

Bình thường hắn vẫn luôn không tim không phổi, cho nên đây là lần đầu tiên hắn biến thành màu này.

Ta ngắm nghía làn da mới của hắn, trả lời chậm rãi: “Không sao đâu.”

Tà Thần bay vòng quanh ta, giống như muốn dùng xúc tu để làm ta choáng váng vậy: “Thật không, thật không? Đừng tưởng ta không biết, ngươi là một tiểu cô nương thù dai. Ngươi đã bảo là không sao rồi thì đừng mong được đổi ý nữa nhé!”

“Vậy à, thế thì ta sẽ nghĩ lại vậy.” Ta ngồi xuống giả vờ đang suy nghĩ.

Tà Thần cũng đang tự hỏi bản thân, đại khái là thần minh vĩ đại như hắn tại sao lại bị tín đồ như ta ‘hố’.

Ta quay lại nhìn xem hắn thế nào, thì thấy Tà Thần đang dùng xúc tu để tự treo cổ hắn lên trên.

Nếu như cái đó được gọi là ‘cổ’.

“Ngươi đang làm gì vậy?”

“Đang tự s.á.t!” Giọng hắn buồn bã.

“Ồ.” Ta không nhịn được nữa, cười lớn.

Tà Thần nói với ta, hắn đã tìm được Tạ Kính mà ta yêu ở thế giới kia rồi, cho nên hắn đã đưa Tạ Kính đó tới đây.

“Chỉ là, ta cảm giác không được tốt lắm.” Hắn thẳng thắn thừa nhận: “Thật ra thì “Tạ Kính” kia không còn tồn tại nữa. Nên hắn ta chỉ có thể xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn thôi. Nhưng hắn ta đã đồng ý với ta, hắn ta sẽ tận dụng cơ hội này để giúp ngươi.”

“Hắn nhất định sẽ, ừm, yêu ngươi, nhỉ? Nhân loại các ngươi dùng từ này đúng không?” Tà thần nói: “Hắn sẽ rất yêu ngươi.”

Không biết đầu óc ta nghĩ thế nào, mà trong nháy mắt, ta lại hỏi ngược lại hắn: “Nếu như thế thì ngươi có vui không?”

Màu sắc trên người Tà Thần thay đổi liên tục, cuối cùng lại biến thành một màu trắng mờ mịt.

Hắn nói: “Nếu ngươi vui thì ta cũng sẽ vui.”

Ngu ngốc.

Ta chạm vào xúc tu nhỏ của Tà Thần.

Để đưa “Tạ Kính” tới, hắn hẳn đã trả một cái giá không nhỏ, xúc tu của hắn đã bắt đầu đứt gãy.

Ta nói: “Tạ Kính sẽ không bao giờ trở thành ‘Tạ Kính’ yêu ta như thế giới kia nữa, nhưng mà như vậy mới là điều tốt cho hắn.”

“Ta không trách ngươi.”

Tà Thần không hiểu, hắn vẫn tiếp tục ngơ ngác nhìn ta.

Cuối cùng, hắn chỉ nói một tiếng “a”.