Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu

Chương 7: Chư Tử tranh đấu



Y Nặc Mễ ngồi thẳng người, vẻ mặt thành kính bắt đầu kể những chuyện liên quan đến Huyết tộc và tổ tiên mình. Lịch sử Huyết tộc không có văn tự nào ghi chép lại, tín ngưỡng và năng lực của bọn họ toàn bộ đều được truyền lại từ khi sinh ra. cũng nhờ bọn họ luôn kính cẩn tôn thờ tổ tiên, thần Mặt Trăng mới không ngừng che chở, ban cho Huyết tộc sức mạnh vĩnh hằng như đã làm suốt hàng nghìn năm qua.

Y Nặc Mễ như trở thành một người khác, không còn kiểu cách, cợt nhả mà ngược lại tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc: “Hàng nghìn năm qua, Huyết tộc vẫn luôn chung sống với loài người, thậm chí mức độ chúng ta can thiệp vào văn minh nhân loại nhiều hơn các người tưởng. Con người có một thói quen vô cùng xấu, đó là kính sợ những sự vật mình không hiểu rõ, thần thánh hóa những hiện tượng không thể giải thích, kính nhi viễn chi; nhưng đối với thế lực mạnh hơn mình thì lại có khuynh hướng yêu ma hóa, thậm chí bài xích.”

“Huyết tộc và loài người thật ra có cùng tổ tiên, vốn là hai giống loài cùng chung nguồn gốc nhưng lại có sự tiến hóa khác nhau. Hoàn cảnh khởi đầu mỗi nền văn minh nói chung khá tương đồng. Loài người ở mỗi lục địa, mỗi khu vực khác nhau sẽ hình thành các nền văn minh khác nhau, Huyết tộc cũng giống như vậy. Ví dụ như nền văn minh bắt nguồn từ phương Tây hay nền văn minh bắt nguồn từ Trung Quốc.”

“Nói thế nghĩa là sao? Vậy thì nguồn gốc của cô từ đâu? Cô với chúng tôi có quan hệ gì?” Thấm Nhã suy luận logic, chặt chẽ, cho dù đối mặt với chủ đề lạ thường này vẫn duy trì (giữ vững) thái độ của người làm nghiên cứu, biết chấp nhận cái mới, không hề phủ nhận sự tồn tại của thế giới mà cô chưa từng nghe nói đến.

Y Nặc Mễ khẽ cười một cái tỏ vẻ tán thưởng, “Như khởi nguyên của văn minh phương Tây, trong Kinh Thánh có nói Eva là mẹ của nhân loại, có ai từng đặt câu hỏi trong những người con Eva sinh ra phải chăng chỉ có nhân loại? Cain cũng là con của Eva, cũng là người kế thừa linh lực của Adam và Eva. Hay như khởi nguồn của văn minh Trung Quốc. Con người tự nhận là con cháu Viêm Hoàng, nhưng có ai từng nghiên cứu liệu tất cả con cháu của Viêm Hoàng nhị đế đều có chung một cách thức sinh tồn, chẳng lẽ chỉ “con người” mới là truyền nhân của Viêm Hoàng nhị đế?”

Thấm Nhã yên lặng suy nghĩ, đây đúng là điểm mù trong nhận thức, hàng nghìn năm qua mọi người dường như đều không để ý đến vấn đề này. Người sáng lập trong truyền thuyết dù là thần linh hay là tổ tiên cũng được, truyền nhân của họ chỉ có sinh vật chúng ta hiện nay vẫn quen gọi là “con người” ư? Con cháu của họ chỉ có một cách thức sinh tồn là của “loài người” sao? Có thể tồn tại khả năng khác không, chẳng hạn như loại mà không ai biết đến…

“Vậy thì cô tới đây như thế nào?” Thấm Nhã hỏi một câu đơn giản nhất, cũng là câu khó trả lời nhất.

“Ta tới đây bằng cách nào à... “ Dáng vẻ Y Nặc Mễ lúc này không khác gì với một cô gái bình thường, điểm khác biệt duy nhất chính là lúc cười sẽ làm lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ vô cùng dễ thấy, “Vấn đề này thì loài người đã tìm tòi, nghiên cứu suốt mấy nghìn năm rồi, ngày nay khoa học kỹ thuật dù đã rất phát triển nhưng vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn. Đây là một vấn đề rất khó giải thích, với Huyết tộc chúng ta cũng vậy.”

“Song tất cả đều có manh mối, có thể lần ra được. Trong “Sử ký(*)” có ghi lại: “Hoàng đế có 25 người con, được theo họ có 14 người. Con nhỏ nhất của Hoàng đế họ “Y”, bản tính nhân ái, chẳng những có huyết thống cao quý của Hoàng đế mà còn kế thừa khí lực tráng kiện, linh huyết cường đại vô tận của tổ tiên. Ông chính là tổ tiên chân chính của gia tộc ta.” Tiểu quỷ hút máu nói xong vẻ mặt rạng ngời, đôi mắt vốn đen sẫm chuyển thành màu hồng ngọc, phát ra tia sáng rực rỡ. Sự sùng bái của người Huyết tộc đối với sức mạnh và linh lực khiến tiểu quỷ hút máu này mỗi lần nói đến tổ tiên là mặt lại đầy vẻ ngưỡng mộ.

(*): Sử ký Tư Mã Thiên

“Hèn gì cô họ Y… Trước kia tôi chưa từng nghe đến cái họ này… Người kia thì sao? Cùng là con cháu Hoàng đế, sao lại khác biệt như vậy?” Thấm Nhã hỏi tiếp.

“Cha mẹ sinh con trời sinh tính, mọi người không ai giống ai. “ Y Nặc Mễ lười biếng nói, tựa như đây chẳng qua chỉ là chuyện bình thường, “Không phải chỉ những người kế thừa huyết thống của Viêm Hoàng nhị đế mới xảy ra vấn đề như vậy. Từ thời Thái Cổ, tất cả thị tộc, gia tộc vẫn thế. Ví dụ như từ tối thủy tổ Phục Hy, Nữ Oa đến sơ tổ như Viêm Đế Thần Nông thị hay Hoàng đế Hiên Viên thị, còn có thị tộc Toại Nhân, Chúc Dung, … Chỉ có thủy tổ và sơ tổ mới là vạn năng, hậu duệ luôn được kế thừa một phần năng lực của họ. Huyết tộc chúng ta chính là người kế thừa linh lực của thủy tổ và sơ tổ. “

“Đây chẳng phải là không công bằng sao?” Thấm Nhã cau mày.

Cũng không phải cô cho rằng loại di sản hay tổ tiên nào thì cao cấp hơn, nhưng nếu căn cứ vào lời người kia giải thích thì phân chia như vậy chẳng phải là rất không công bằng sao? So với Huyết tộc với khí lực siêu phàm, linh lực cường đại, sinh mạng vĩnh hằng lại còn có trí tuệ vượt trội, cơ thể của con người trở nên vô cùng mỏng manh, sinh mạng giữa dòng chảy thời gian dài vô tận trở nên nhỏ bé vô nghĩa. Nhân loại từ man rợ tiến tới văn minh đã trải qua bao nhiêu gian khổ.

Đây là loại di sản kế thừa gì? Quả thật giống như dì ghẻ, những thứ tốt thì để cho con ruột, cái gì không tốt, tất cả đều dành cho loài người!

“Công bằng?” Y Nặc Mễ bất đắc dĩ nở nụ cười, “Từ thời viễn cổ đã tồn tại tranh cãi này. Người thừa kế sơ tổ khả năng không đồng nhất, vì cái gọi là công bằng nên đã phát sinh mâu thuẫn. Theo điển tịch cổ đại của loài người, dân tộc Hoa Hạ thời kỳ Hoàng đế Viêm đế đã xảy ra cuộc chiến tranh quy mô lớn đầu tiên, sử gọi là “Phản Tuyền chi”. Nguyên nhân được ghi lại là vì tranh đoạt lãnh thổ giữa Viêm Hoàng nhị đế. Cuối cùng Viêm đế quy thuận Hoàng đế, dần dần sáp nhập với thị tộc kia, cuối cùng thống nhất hoàn toàn dân tộc Hoa Hạ.”

“Nhưng trên thực tế, điển tịch không ghi chép được toàn bộ chân tướng sự việc. Cuộc chiến này thật ra là vì những người thừa kế có năng lực khác biệt mà phát sinh chiến tranh. Từng thị tộc của “Nhân tộc” và “Huyết tộc” liên minh lại với nhau, cùng chiến đấu vì “công bằng” của riêng mình.”

“Loài người sao có thể thắng được? So với Huyết tộc, sức mạnh của con người quá nhỏ bé!” Thấm Nhã ngữ khí đầy kinh ngạc. Nếu thật sự tồn tại một cuộc chiến như vậy, tổ tiên loài người hẳn là bị đẩy đến bờ vực tuyệt diệt mới đúng, bởi vì khác biệt về sức mạnh quả thực quá lớn. Nhưng cho dù đã xảy ra trận chiến đó, nhân loại vẫn phát triển mạnh mẽ cho đến hôm nay, suy ra nhất định đã phát sinh một biến cố vô cùng đặc biệt.

Y Nặc Mễ hồi lâu cũng không trả lời, nàng đang bận lật ngược cái ly, đổ giọt máu cuối cùng còn sót lại vào miệng, sau đó lè lưỡi liếm sạch chất lỏng còn lại trong ly. Hu, vẫn chưa thấy no. Chỗ này vẫn còn, không nên lãng phí, ta liếm, ta liếm~ (ở dơ >.