Nuông Chiều Mọi Kịch Bản Của Em

Chương 8: Làm khách



Lâm Việt Nhiên nhận được điện thoại của Kiều Thanh Viễn, đối phương mời mình đến nhà làm khách.

Đây là ước định mà họ đã đặt ra trước tuần thi của Kiều Thanh Viễn.

Lâm Việt Nhiên không nghĩ ngày này lại đến nhanh như vậy. Bất quá chính là cùng lần trước tâm tình bất đồng, mấy ngày trước anh đang trốn tránh hiện thực, trong lòng có không cam lòng lại không thể làm gì được, âm thầm quyết định nếu hai người kia thật sự đính hôn, anh liền chân chính buông tay.

Nhưng bây giờ, Lâm Việt Nhiên đột nhiên nghĩ, vì sao không thể thử sức một chút?

Trong khoảnh khắc cúp máy, anh đã nghĩ ra rất nhiều cách.

Lâm Việt Nhiên muốn cướp hôn, nhưng Kiều Thanh Viễn không thích anh, cũng sẽ không đi theo anh.

Anh muốn uy bức dụ dỗ, nhưng người Lâm gia cũng không thèm để ý đến sống chết của anh, Kiều Thanh Viễn cũng không phải Alpha tâm trí không kiên định, sẽ không dễ dàng bị mình dụ dỗ, chiêu này cũng không thể thực hiện được.

Anh nghĩ tới dứt khoát tung tin trong tiệc đính hôn, để cho Lâm gia mất mặt, lễ đính hôn bị hủy bỏ ngay tại chỗ, nhưng như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Kiều, mà vụ bê bối này cũng sẽ trở thành vết nhơ cả đời Kiều Thanh Viễn không tránh khỏi... Lâm Việt Nhiên luyến tiếc.

Anh nghĩ không ra một biện pháp vẹn toàn đôi bên, không phải không thể tàn nhẫn, chính là không tìm được cách nào.

Đồng hồ trên tường điểm qua ba giờ, Lâm Việt Nhiên lắc đầu, anh muốn lấy tâm tình tốt nhất để đến gặp cậu ấy.

-

"Anh, anh đến rồi." Kiều Thanh Viễn nhìn trong tay Lâm Việt Nhiên còn xách theo một cái túi quà, hắn sửng sốt một chút, "Đây là cái gì?"

Lâm Việt Nhiên cười, "Lễ vật làm khách a."

Lâm Việt Nhiên lấy đồ từ trong túi quà ra, "Anh làm dâu tây đường phèn đóng hộp, hương vị còn cũng được, em nếm thử xem."

Kiều Thanh Viễn vốn còn muốn nói Lâm Việt Nhiên không cần khách khí với mình như vậy, nhưng khi nghe được là đồ ăn Lâm Việt Nhiên tự tay làm, hắn liền nuốt lời trở về.

Hắn nhận đồ, một tay cầm đồ, tay kia nắm lấy cổ tay Lâm Việt Nhiên, kéo theo người đi vào trong.

"Chúng ta đem nó đặt lên bàn trước, anh, phòng khách nhà em bên này thay đổi bố cục một chút, em dẫn anh đi xem trước."

Lâm Việt Nhiên sửng sốt một chút, anh nhìn chằm chằm cổ tay mình bị cầm, rụt ngón tay lại, bước chân cũng ngừng lại, "Tiểu Viễn"

Kiều Thanh Viễn phản ứng lại, dừng bước, nhìn về phía cổ tay hai người đang dính một chỗ, cảm giác như mình đang cầm bạch ngọc.

Làn da Lâm Việt Nhiên trắng nõn, giống như là toát ra ánh sáng lạnh. Lâm Việt Nhiên hiện giờ hai mươi bốn tuổi, vóc người của anh đã trưởng thành, thân thể cũng không yếu ớt như Omega vừa mới phân hóa, nhưng anh vẫn mảnh khảnh, gầy gò, giống như trúc non đón gió.

Kiều Thanh Viễn theo bản năng dùng ngón tay vuốt ve hai cái, dưới bụng ngón tay là làn da mềm mại, ngón tay Kiều Thanh Viễn di chuyển xuống, sờ đến chỗ xương nhô lên trên cổ tay Lâm Việt Nhiên, trong lòng hắn sinh ra vui mừng, ngay cả khối xương kia cũng cảm thấy mượt mà đáng yêu.

Lâm Việt Nhiên lại ho nhẹ một tiếng, Kiều Thanh Viễn hoàn hồn, buông tay ra.

Hắn không giải thích cho hành động kỳ quái vừa rồi, Lâm Việt Nhiên cũng không hỏi, bởi vì trong lòng anh đã tự nghĩ ra lí do cho phản ứng vừa rồi của Kiều Thanh Viễn. Anh chỉ xem như Kiều Thanh Viễn lại dính người như trước, khiến anh ngây người trong giây lát.

Có lẽ trong nhà sẽ khiến Kiều Thanh Viễn cảm thấy thoải mái, không giống như ở trước mặt người khác, cho nên thỉnh thoảng cũng sẽ có vài hành động ngây thơ.

"Tất cả những điều này là do tự tay em làm? Thật lợi hại." Lâm Việt Nhiên thật lòng khen ngợi, "Không nghĩ tới Tiểu Viễn còn có tay nghề này, nói đi, vụng trộm luyện tập bao lâu?"

Kiều Thanh Viễn được khen có chút xấu hổ, nhưng lại muốn chia sẻ niềm vui của mình với người mình thích, liền nói: "Cũng tạm, chỉ một tháng thôi."

Hắn vẫn như cũ nhớ rõ mình phải bảo trì nhân thiết trầm tĩnh đáng tin cậy lại ổn trọng trước mặt Lâm Việt Nhiên, cho nên cũng không nói nhiều.

Bất quá những thứ này đã đủ để Lâm Việt Nhiên não bổ rồi.

Một tháng... Lâm Việt Nhiên tưởng tượng, một tháng trước, Kiều Thanh Viễn hạ quyết tâm học nấu ăn cho người mình thích, sau đó bắt đầu tập luyện.

Dựa theo tính cách nghiêm cẩn của Kiều Thanh Viễn, nhất định hắn đã lên mạng tìm kiếm các loại mỹ thực, đọc các loại chia sẻ, thậm chí mua sách để đọc, sau đó mỗi ngày tan học tự mình viết kế hoạch. Sau đó Kiều Thanh Viễn sẽ trở về căn nhà mình ở vào cuối tuần, sau đó cẩn thận như tất cả người mới trong bếp, lại mang tâm tình chờ mong bắt đầu trải nghiệm của mình.

Kiều Thanh Viễn có thể sẽ rối rắm một chút rốt cuộc là bao nhiêu? Một thìa là bao nhiêu?

Ngay từ đầu, khả năng dùng dao của anh có thể rất kém, khoai tây sợi biến thành khoai tây que, muốn thái lát lại biến thành các khối bất quy tắc.

Hắn có thể phạm sai lầm của tất cả người mới trong phòng bếp, ví dụ như nước trong nồi không lau khô, ví dụ như đổ dầu quá mạnh quá nhiều, ví dụ như nêm sai đường và muối, ví dụ như không phân biệt được đậu nành cũ và đậu nành mới, ví dụ như lửa không đủ, chưa chín, hoặc là lửa lớn khiến đồ ăn bị cháy đen.

Hắn có thể đã trải qua rất nhiều lần thất bại, nhưng những thất bại đó đều không đánh bại được hắn, bởi vì Kiều Thanh là vì người mình thích mà học nấu nướng, cho nên không cảm thấy vất vả, ngược lại còn thấy vui vẻ.

Sau đó một tháng sau, Kiều Thanh Viễn trở thành một tiểu thiên tài trong bếp, hắn đã làm được mấy món gia đình rất ngon, độ lửa cũng nắm rất rĩ, sắc vị đều đầy đủ, quan trọng hơn là, trong món ăn tràn đầy tâm ý.

Một tháng trước, khi Lâm Việt Nhiên đến trường Kiều Thanh Viễn thăm hắn, thuận tiện mời hắn ăn một bữa cơm. Kiều Thanh Viễn lúc đó đang nghĩ gì vậy? Chắc đợi đến cuối tuần rồi vội vàng về nhà tập nấu ăn nhỉ?

Khó trách chỗ hắn lại chuẩn bị băng dán cá nhân. Lâm Việt Nhiên nghĩ đến loạt băng dán của nhân của Kiều Thanh Viễn, ở nơi không người, Kiều Thanh Viễn vì Omega kia mà bị thương bao nhiêu lần?

Lâm Việt Nhiên không dám suy nghĩ kỹ, anh sợ mình không khống chế được cảm xúc, ở trước mặt Kiều Thanh Viễn mất mặt đến đỏ hốc mắt. Lâm Việt Nhiên vừa nghĩ đến Kiều Thanh Viễn vì một Omega nào đó mà khổ luyện nấu ăn một tháng, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị, chua xót trướng lên, buồn bực đến mức anh không thở nổi.

Anh cúi đầu để điều chỉnh tâm trạng của mình.

"Anh ơi, anh sao vậy?"

Kiều Thanh Viễn rốt cuộc vẫn phát hiện ra sự khác thường của anh. Không còn cách nào khác, người mình thích ngay trước mặt mình, lại còn ở nhà mình, Kiều Thanh Viễn hận không thể một giây mắt cũng không chớp, liền dính vào người Lâm Việt Nhiên.

Hắn không biết vì sao Lâm Việt Nhiên đột nhiên lại sa sút tinh thần, rõ ràng vừa rồi lúc vào cửa còn rất tốt.

Nếu đổi lại là thường ngày, hắn sẽ âm thầm quan sát lại mình tự cân nhắc, cũng sẽ không trực tiếp mở miệng. Nhưng hôm nay là cơ hội hiếm hoi để hắn và Lâm Việt Nhiên ở riêng với nhau, Kiều Thanh Viễn không muốn lãng phí từng giây từng phút. Hắn muốn Lâm Việt Nhiên ở nhà mình mỗi một khắc đều là vui vẻ.

Lâm Việt Nhiên trầm mặc, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra ngẩng đầu lên, anh đối với Kiều Thanh Viễn bất đắc dĩ cười, "Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, bây giờ em thật sự đã trưởng thành. Lúc trước chỉ là thiếu gia nhà họ Kiều tay không dính nước, ngay cả nấu cơm phải vo gạo trước cũng không biết. Nhưng bây giờ lại có thể làm một bàn thức ăn lớn như vậy, hương vị còn tốt như vậy. Tiểu Viễn, em đã trở thành một Alpha rất ưu tú rồi."

Rõ ràng Lâm Việt Nhiên đang khen mình, nhưng Kiều Thanh Viễn cảm nhận được cảm xúc của Lâm Việt Nhiên, hỏi: "Em trưởng thành, không tốt sao?"

Lâm Việt Nhiên cười, "Đương nhiên rất tốt. Bây giờ em 20 tuổi, có thể lập gia đình. Em có mong chờ không?"

Kiều Thanh Viễn nhìn chằm chằm vào mắt anh, trầm giọng nói: "Không biết."

"Nếu đó là người em thích, em sẽ rất mong chờ."

Quả nhiên.

Lâm Việt Nhiên ở trong lòng tự giễu một tiếng, Kiều Thanh Viễn vẫn là nam hài không nhịn được tâm tư kia. Còn chưa đợi mình hỏi, cậu ấy đã nói ra, Kiều Thanh Viễn quả nhiên là có Omega mình thích.

Lâm Việt Nhiên đứng dậy lấy thêm một chén cơm, đây là lần đầu tiên Kiều Thanh Viễn tự mình xuống bếp, rất có thể là bữa cuối cùng, Lâm Việt Nhiên lựa chọn dùng mỹ thực để ngậm miệng. Từ lúc vào cửa, anh cảm giác như mình luôn dẫm vào lôi.

Kiều Thanh Viễn cho rằng anh thật sự thích ăn, "Anh ơi, nhìn anh ăn cơm thật có cảm giác thèm ăn."

Kiều Thanh Viễn nhìn bộ dáng Lâm Việt Nhiên bới cơm, lại gắp cho anh rất nhiều món ăn, "Sườn chua ngọt này, là hương vị anh thích."

Hắn rời sườn chua ngọt về phía Lâm Việt Nhiên, một bên mặc sức tưởng tượng nói: "Lần sau em thử rải một ít vừng lên trên, có phải sẽ đẹp mắt hơn một chút hay không?"

Lâm Việt Nhiên nói: "Thật ra như này cũng đã rất đẹp."

Kỳ thật trong lòng hắn liên tục gật đầu, đến lúc đó nấu cơm cho người mình thích, nhất định phải chú trọng bày biện, xuất sắc.

Ăn xong cơm tối, hai người liền lấy dâu tây đường phèn trong tủ lạnh mà Lâm Việt Nhiên mang tới ra.

Bọn họ ăn bữa cơm hết nửa giờ, giờ phút này hai người mỗi người chiếm một nửa sô pha, một bên chậm rãi ăn dâu tây ngâm đường phèn, một bên tán gẫu không dứt.

Kỳ thật bọn họ cũng không có nói chuyện gì bổ dưỡng, nhưng chính là bầu không khí yên tĩnh như vậy, đều làm cho hai người sinh lòng thỏa mãn.

Đã lâu lắm rồi họ không ngồi thoải mái bên nhau như vậy, Lâm Việt Nhiên đồng ý đề nghị của Kiều Thanh Viễn, lại ở lại thêm một chút.

Đợi đến hơn tám giờ tối, Lâm Việt Nhiên nói lời tạm biệt, Kiều Thanh Viễn dự định muốn Lâm Việt Nhiên ở lại cứ thế tan biến.

Thấy Kiều Thanh Viễn muốn đưa mình về, Lâm Việt Nhiên lắc đầu cười, "Anh lái xe tới đây, lại không uống rượu, không có vấn đề gì đâu. Nếu em tiễn anh, đi đi lại lại, chờ em về đến nhà trên người đều là khí lạnh, bữa cơm tối nay của em đều trở nên vô ích."

Kiều Thanh Viễn nói: "Dù sao cũng là ở trong xe, em cũng không lạnh được."

Lâm Việt Nhiên vẫn lắc đầu, "Vậy cũng không được. Về đến nhà anh sẽ nhắn tin cho em, anh đi trước."

"Ồ đúng rồi, cám ơn em, hôm nay anh rất vui vẻ."

"Vui vẻ là tốt rồi, em cũng vậy."

-

Lâm Việt Nhiên vừa bước ra khỏi cửa căn hộ của Kiều Thanh Viễn, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Anh dừng bước, thuận tay tiếp nhận.

"Lâm Việt Nhiên! Anh có phải giở trò quỷ hay không? Anh có phải hay không không thể nhìn tôi sống yên ổn?"

Tiếng gầm xé lòng liệt phế đối diện khiến Lâm Việt Nhiên giật nảy mình, anh bị chấn động lỗ tai, mờ mịt dời điện thoại ra xa một chút. Anh nhìn vào số điện thoại di động của mình, thực sự đúng.

Lâm Việt Nhiên nói: "Lâm Hân Nhiên cậu bị điên à."

Lâm Hân Nhiên ở đầu dây bên kia bị nghẹn một chút, cậu ta tức giận, hung hăng mắng Lâm Việt Nhiên,"Anh là người không hạnh phúc liền lôi kéo người khác cùng nhau vào vũng bùn, thật sự là quá không biết xấu hổ! Có phải anh giở trò không? Anh có phải đi tìm Kiều Thanh Viễn không? Anh đã đi tìm bác Kiều? Vì sao nhà họ Kiều lại đột nhiên từ chối liên hôn? Anh có phải đã thỏa thuận gì với họ không? Anh đã nói với họ về chúng tôi? Anh là người vì đạt được mục đích của mình, hận không thể vạch trần việc xấu trong nhà, cũng quá không biết xấu hổ!"

Lâm Việt Nhiên bình tĩnh nói: "Thì ra cậu cũng biết đây là việc xấu trong nhà. Rất tự giác, chúc mừng cậu."

Lâm Hân Nhiên thật sự tức giận,"Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang suy nghĩ cái gì! Cho dù là nhà họ Kiều từ chối liên hôn, anh cũng đừng vọng tưởng có thể kết hôn với Kiều Thanh Viễn!"

Lâm Hân Nhiên không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên trấn định lại, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi biết anh có thể rất khó chịu, nhưng bác Kiều sẽ không đồng ý để một Omega bị tàn tật vào cửa, giới giải trí cũng thật loạn, hơn nữa anh còn lớn tuổi hơn Kiều Thanh Viễn, anh vẫn là không nên có tình cảm với anh ấy. Phí nhiều tâm tư như vậy chẳng qua là làm áo cưới cho người khác, không phải tôi cũng còn có người khác, nếu tôi cùng Kiều Thanh Viễn kết hôn, vậy anh còn có thể gặp hắn hàng ngày, nhưng nếu hắn cưới người khác, anh cũng muốn gặp cũng không nhất định là sẽ gặp được, thật sự là trộm gà không được còn mất nắm gạo."

"Không cần cậu bận tâm, tự quản tốt chính mình đi. "Lâm Việt Nhiên chê cậu ta nói chuyện ghê tởm, tiện tay cúp điện thoại.

Kiều Thanh Viễn ở trên lầu nhìn thấy toàn bộ quá trình Lâm Việt Nhiên nhận điện thoại, hắn không biết là ai gọi tới, nhưng trực giác mách bảo có liên quan đến mình.

Kiều Thanh Viễn suy nghĩ một lúc lâu, lăn qua lăn lại trên giường như lật bánh, gần mười hai giờ hắn không thể chịu đựng được nữa.

Một khắc hắn cũng không đợi được, muốn lập tức nhìn thấy Lâm Việt Nhiên, trong lòng hắn nói mười câu xin lỗi, sau đó lại gọi điện thoại cho Lâm Việt Nhiên.

"Anh ơi, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, em muốn gặp anh."

- ---------

Tui khum nói là vì 1 phút high câu cuối chương 7 mà tui ngồi liền tù tì để edit luôn chương này đâu =)))