Nương Nương Khang

Chương 39



Thời điểm Thiệu Quần nghe được tiếng chuông cửa vang lên, tự nhiên có chút phản ứng không kịp.

Hắn mở cửa cho Lý Trình Tú đi vào, sau đó đóng cửa biệt thự lại, “Ra cửa sao ngay cả chìa khóa cũng không mang vậy?”

Sắc mặt Lý Trình Tú trắng bệch như một tờ giấy, trông thấy hắn cả người cậu khẽ run lên.

Thiệu Quần kinh ngạc lôi cậu vào nhà, “Anh làm sao vậy, tôi mới đi có mấy ngày, sao anh đã gầy dữ vậy?”

Ánh mắt Lý Trình Tú hơi lạc lõng nhìn Thiệu Quần, nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang nắm lấy tay mình ra.

Thiệu Quần nhíu mi, “Sao vậy?”

Lý Trình Tú nhìn hắn.

Thiệu Quần vẫn là Thiệu Quần, ngoại trừ làn da bắt nắng có hơi đen đi một chút, dường như không phát sinh bất kỳ thay đổi nào khác. Nhưng đối với cậu mà nói, hắn đã xa lạ đến không thể xa lạ hơn. Chỉ xa nhau có một tuần ngắn ngủi mà như đã cách nhau cả một đời.

Thiệu Quần phát giác cậu có gì không đúng, tựa như bị bắt mất hồn. Hắn cho tới giờ vẫn chưa từng thấy qua một Lý Trình Tú như vậy.

“Trình Tú, anh rốt cuộc bị sao vậy?” Thiệu Quần kéo cậu vào phòng, “Trước hết cứ vào phòng đã.”

Lý Trình Tú bị hắn lôi kéo buộc phải theo vào phòng.

Thiệu Quần lo lắng nhìn cậu, “Rốt cuộc là có chuyện gì, nói với tôi chút đi.”

Lý Trình Tú móc từ trong túi ra một thứ gì đó, “Chỗ này là, bốn chục ngàn đồng, số còn lại, hai năm sau, tôi nhất định sẽ trả đủ.”

Thiệu Quần nhìn quyển sổ màu đỏ sậm kia, là sổ tiết kiệm, hắn ngây ngẩn, “Anh, đây là ý gì?”

“Tôi đã, chuyển đi, tiền, nhất định phải trả cậu.”

Thiệu Quần nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh có ý gì?”

Vành mắt Lý Trình Tú đỏ ửng, tựa như phải gánh chịu một nỗi đau to lớn, nói bằng giọng khàn khàn, “Thiệu Quần, chúng ta chia tay đi.”

Thiệu Quần lộ ra một biểu cảm không dám tin, hai mắt hắn trợn trừng, cao giọng nói, “Anh nói gì cơ?”

Lý Trình Tú lên dây cót tinh thần, lặp lại lần nữa, “Chia tay đi.”

Thiệu Quần một tay bóp cổ cậu, đôi mắt nhất thời kéo đầy tơ máu, hung ác nói, “Anh có dám lặp lại lời vừa rồi thêm lần nữa không?”

Cánh mũi Lý Trình Tú khẽ phập phồng, đôi mắt trong veo dần dần ngập nước, cậu nghẹn ngào nói, “Thiệu Quần, anh muốn kết hôn, chúng ta, chia tay đi.”

“Ai mẹ nó nói với anh?”

“Chị ba của cậu.” Lý Trình Tú dùng sức đẩy cánh tay hắn ra, đau lòng nhìn hắn, “Khi hai người, gọi điện thoại, tôi ở ngay bên cạnh.”

Trong lòng Thiệu Quần giật thót, cánh tay uể oải rũ xuống. Hắn đỡ đầu, nặng nề thở ra một hơi, “Trình Tú, ngồi xuống, chúng ta nói chuyện một chút.”

Lý Trình Tú lắc đầu, lau mắt, đặt sổ tiết kiệm lên bàn, “Tôi đi đây”

Thiệu Quần duỗi đôi chân dài ngăn trở trước mặt cậu, hắn cả giận nói, “Chuyện gì cũng phải nói cho ra lẽ, nói đi là đi, rốt cuộc là sao chứ?”

Lý Trình Tú hít mũi, run giọng nói, “Tôi từng nói, nếu cậu kết hôn, hãy nói cho tôi biết, tại sao lại không nói cho tôi?”

Thiệu Quần thẹn quá hóa giận, “Tôi con mẹ nó cần gì phải nói cho anh! Tôi cưới hay không cưới thì liên quan gì tới anh!”

Trên mặt Lý Trình Tú thoáng qua nét tuyệt vọng, cậu xoay người muốn đi.

Thiệu Quần gắt gao lôi kéo cánh tay cậu, lạnh lùng nói, “Chúng ta cứ như vậy không tốt sao, kể cả tôi có kết hôn vẫn sẽ đối xử tốt với anh. Anh con mẹ nó cái tên chết não này, tôi không kết hôn với phụ nữ, chẳng lẽ lại kết hôn với anh? Chúng ta vẫn có thể ở chung một chỗ, tôi có cưới hay không, căn bản không xảy ra bất kì thay đổi nào. Tôi con mẹ nó còn có thể đối với anh tốt hơn, anh rốt cuộc còn muốn nháo cái gì?”

Lý Trình Tú ngẩng đầu, nét mặt tràn đầy thống khổ nhìn hắn, “Thiệu Quần, cậu coi tôi là cái gì?”

“Tôi..” Thiệu Quần đang muốn mở miệng, lại bất ngờ ngây ngẩn cả người, hắn coi Lý Trình Tú là gì? Hắn coi cậu không khác gì những người từng được hắn bao nuôi trước đây, thế nhưng, thế nhưng lại để ý cậu nhiều hơn so với những người đó.

Nước mắt từ từ chảy dài từ trong vành mắt Lý Trình Tú, cậu nức nở nói, “Thiệu Quần, cậu nói tôi nghe, cái tiêu bản trong thư phòng có phải là của Trần tổng, đưa cho cậu, là bởi vì tôi không?”

Thiệu Quần ngẩn người.

“Tôi bị buộc, từ chức, là do cậu làm phải không?”

Ánh mắt Thiệu Quần chợt lóe lên, yết hầu trượt lên trượt xuống.

Biểu tình này của hắn, coi như đã ngầm xác nhận.

Lý Trình Tú cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, cậu đã sắp không nhận ra người này rồi.

“Thiệu Quần, tôi cho là, chúng ta, đều thích nhau, nhưng mà, đối với cậu mà nói, tôi chẳng qua là được cậu bao nuôi mà thôi.”

Thiệu Quần rũ mi xuống, phẫn hận mắng một câu thô tục. Chị ba hắn tiêu dao tự tại khắp thế gian, từ trước đến nay chưa bao giờ quản chuyện của hắn. Chị ba vô duyên vô cớ chạy tới đây khẳng định là do chị cả giật dây.

Lý Trình Tú dùng sức dụi dụi đôi mắt, định đẩy Thiệu Quần ra. 

Thiệu Quần nắm tay cậu. Hắn giống như đang kiềm nén thứ gì đó, hạ giọng khuyên nhủ, “Trình Tú, đừng làm rộn. Nghe tôi nói, dù tôi có kết hôn, đối với chúng ta cũng không có bất kì ảnh hưởng nào. Anh có thể tiếp tục sống ở nơi này, tôi cũng sẽ thường xuyên đến chăm sóc anh. Sau này nếu tôi trở lại Bắc Kinh, tôi bảo đảm, sẽ mang theo anh trở về...”

Lý Trình Tú thống khổ nhắm hai mắt lại.

Mỗi một câu Thiệu Quần nói đều như một lưỡi đao sắc lạnh, từng chút từng chút giày xéo trái tim cậu.

Người này, người này, cậu nhìn lầm rồi, cậu hoàn toàn nhìn lầm rồi.

Thiệu Quần khẩn thiết giữ mặt cậu, cúi đầu muốn hôn, Lý Trình Tú bất chợt đẩy mạnh hắn ra.

Thiệu Quần nhất thời không phòng bị, hông đụng phải bàn ăn, đau đến không tưởng. Cơn đau này chính thức thổi bùng lửa giận trong lòng hắn.

“Anh con mẹ nó quậy đủ chưa! Anh rốt cuộc là muốn thế nào đây, anh cho rằng mình đáng giá bao nhiêu đồng? Anh thật con mẹ nó tưởng rằng tôi không có anh thì không sống nổi à!”

Lý Trình Tú kéo thân thể lảo đảo như muốn ngã của mình, xoay người rời đi.

Thiệu Quần cảm thấy hô hấp như bị đình trệ, trong ngực hắn âm thầm nảy sinh một loại cảm giác sợ hãi như vỡ tan trong nháy mắt. Hắn không khống chế được thuận tay nhặt bạ thứ gì đó, hung hăng ném ra ngoài.

Vật kia vừa vặn đập trúng lưng Lý Trình Tú, cậu yếu ớt “hừ” một tiếng, cả người lảo đảo. Nếu không phải cậu kịp vịn tường thì suýt chút nữa đã té ra đất rồi.

Thiệu Quần phảng phất như vừa lấy lại tinh thần, nhìn cái gạt tàn bằng sắt nằm trên đất. Mặc dù món đồ không nặng mấy, nhưng nếu chẳng may đập trúng khẳng định sẽ rất đau.

Tay hắn hơi run rẩy, định tiến lên xem cậu một chút, “Trình Tú...”

Lý Trình Tú đột nhiên xoay người, đôi mắt đẫm lệ ai oán nhìn hắn, cậu nhẹ giọng nói, “Đừng tới đây, đừng tới đây.”

Gân xanh trên trán Thiệu Quần nẩy nẩy từng đợt, nhấc một chân đạp đổ chiếc bàn ăn bằng thủy tinh xuống đất, giận dữ hét lên, “Lý Trình Tú, anh con mẹ nó nếu dám bước ra khỏi cánh cửa này thì đừng bao giờ quay lại nữa! Lão tử ra đường tùy ý bắt một người, cũng có thể tóm được người vừa trẻ vừa xinh đẹp vừa thức thời hơn anh! Chiều chuộng anh tốt chút, anh con mẹ nó đã muốn bay lên trời cao luôn rồi! Anh thật sự cho rằng chỉ bằng anh mà xứng đáng nói chia tay với tôi sao! Anh xứng sao! Anh dựa vào cái gì chứ, anh mẹ nó dựa vào cái gì! Cút! Cút cho tôi! Đừng để tôi phải thấy anh lần nữa.”

Lý Trình Tú không thèm quay đầu, lập tức tông cửa xông ra.

Thiệu Quần tức giận quăng mạnh cái ghế, đem vách ngăn chạn bát cùng hàng loạt chén bát thủy tinh đều đập tan tành. Cả đống quà tặng mua cho Lý Trình Tú, hắn càng nhìn càng tức đến đỏ cả mắt, thô bạo mở cửa sổ sát đất ném tất cả những thứ mình tỉ mỉ lựa vào hồ cá.

Phá cho đến khi cả người đều thở hồng hộc, Thiệu Quần vẫn chưa cảm thấy cỗ tức giận trong lồng ngực lắng xuống. Hắn hút liên tục mấy cây thuốc, từ đầu đến cuối vẫn không thể xóa bỏ bóng lưng Lý Trình Tú cất bước không quay đầu lại ra khỏi đầu mình. Hắn uất hận tới mức muốn đốt nhà, để cái tên ngu ngốc Lý Trình Tú hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của mình.

Sau khi thoát khỏi căn nhà đó, Lý Trình Tú cảm giác như vừa trải qua một lễ rửa tội vô cùng thống khổ và tuyệt vọng. Lý Trình Tú thề sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa, cậu sẽ chôn thật sâu những kí ức và cảm tình dành cho ngôi nhà này. Cậu muốn quên đi tất cả.

Quên được là tốt, quên rồi sẽ không còn đau đớn, sẽ không khổ sở, sẽ không bi thương nữa.

Lý Trình Tú lết thân thể chết lặng trở về căn nhà nhỏ đang thuê. Cậu vừa tới cửa, Trà Bôi đã từ trong ổ lao ra, chạy đến cọ cọ ống quần cậu.

Lý Trình Tú ôm vật nhỏ lên, ngồi trên giường, đút từng viên thức ăn cho chó lên tận mép nó. 

Lúc này vẫn còn một vật sống có thể ở bên an ủi cậu, so với khi còn bé đã là tốt hơn rất nhiều rồi. Khi đó cậu ngay cả chính bản thân mình cũng không nuôi nổi. Bấy giờ ít nhất cậu còn có thể nuôi cả Trà Bôi, thậm chí còn mua được cho nó loại thức ăn đắt tiền nhất. Trà Bôi không thể sống nếu thiếu cậu, nó vĩnh viễn không lừa gạt cậu, khiến cậu tổn thương, càng không biết phản bội cậu.

Cậu đem thân thể nhỏ bé mềm mại của Trà Bôi dán lên gò má mình, cọ rồi lại cọ, “Trà Bôi, ngày mai, mua đồ ăn ngon cho mày.”

Ngày hôm sau, Lý Trình Tú đến nhà hàng kia báo danh. Quy mô nhà hàng không lớn, nhưng ông chủ là một người rất tốt, rất hòa khí. Mặc dù phải thử việc hai tháng, nhưng nếu cậu có thể trở thành nhân viên chính thức, tiền lương thật sự không tệ. Hơn nữa vì biết hoàn cảnh khó khăn của cậu, ông chủ còn đáp ứng sau khi cậu chính thức nhận việc sẽ trợ cấp chỗ ở cho cậu.

Công việc hiện tại cho phép cậu nghỉ 1 ngày trong tuần, ba ngày ca sáng, ba ngày ca tối, sắp xếp rất hợp lý, lượng công việc như vậy rất quen thuộc với Lý Trình Tú.

Ngày đầu tiên đi làm, Adrian gọi điện thoại cho cậu.

Nhà hàng nhỏ không nghiêm bằng các khách sạn lớn, có mở điện thoại trong giờ làm việc cũng không gặp vấn đề gì.

Lúc này Lý Trình Tú lại không bận việc gì nên nhấn nút nhận luôn. 

“Này, Trình Tú, cậu đang đi làm sao?”

” Ừ, đang làm.”

“Buổi trưa tôi đến chỗ cậu ăn nhé, cậu có thể ăn với tôi không?”

“Không được đâu, tôi còn phải làm việc nữa.”

“Vậy mấy giờ cậu tan làm? “

“Bốn giờ chiều.”

“Ồ, quá tốt, bao giờ tan tầm tôi đưa cậu đi ăn một nhà hàng Vân Nam, ngon lắm đó, ở gần đây thôi.”

“Nhưng mà...” Tôi phải về nhà cho chó ăn.

“Được rồi, cứ quyết định vậy đi, bốn giờ tôi sẽ gọi điện lại cho cậu, sau đó sẽ tới đón cậu.”

Adrian hào hứng cúp máy, Lý Trình Tú nhìn điện thoại mà ngẩn người.

Sau khi Lý Trình Tú tan làm, Adrian quả nhiên đã tới đón cậu.

Adrian còn chưa kịp bấm còi, Lý Trình Tú vừa nhìn thấy chiếc xe màu đỏ sẫm kia liền biết là cậu ta đến rồi.

Adrian cười hì hì mở cửa xe cho cậu, “Hôm nay trời ấm lên.”

Lý Trình Tú gật gật đầu, “Hình như vậy.”

Adrian đang lái xe, đột nhiên quay đầu nhìn Lý Trình Tú, “Ủa? Mới mấy ngày không gặp, sao cậu đã gầy đi vậy, giảm cân như thế nào, mau truyền thụ bí quyết cho tôi đi.”

Lý Trình Tú lúng túng cúi đầu xuống.

Adrian sát người lại gần cậu, khuôn mặt trắng noãn như thể muốn dán lên mặt Lý Trình Tú, cứ chớp mắt nhìn cậu, “Trình Tú, cậu sao vậy? Nhìn qua trạng thái thật không tốt.”

Lý Trình Tú lắc đầu.

“Ha, cậu cãi nhau với Thiệu Quần sao?”

Nghe được cái tên này, Lý Trình Tú khựng lại đôi chút.

Adrian tâm tư sâu kín lập tức bắt được biểu cảm của cậu, đột nhiên cả kinh kêu lên, “Cậu chia tay hắn ta rồi!”

Lý Trình Tú khẽ ngước ánh mắt lên, thật thà gật đầu một cái.

Adrian kêu lớn một tiếng, “Chuyện tốt nha, đây là chuyện tốt nha! À...” Adrian đột nhiên không nói nữa, dè đặt hỏi, “Trình Tú, cậu rất khó chịu sao?”

Lý Trình Tú chóp mũi hơi cay cay, nhỏ giọng nói, “Tôi muốn, về nhà, cho chó ăn, không đi ăn nữa.” Nói xong định mở cửa xe bước xuống.

Adrian mau lẹ bấm khóa xe, nhào tới ôm chầm Lý Trình Tú, khiến cậu sợ hết hồn.

Adrian vỗ nhẹ đầu cậu, “Cục cưng chớ buồn, tôi không lừa gạt cậu đâu, cậu chia tay với hắn thật sự là chuyện tốt đó, tôi biết hai người sớm muộn gì cũng phải chia tay... Thiệu Quần không xứng với cậu, tôi tìm người tốt hơn cho cậu, đừng buồn nha?”

Trên người Adrian truyền đến một mùi hương dễ chịu, đôi vai cậu ta dù không đủ rộng nhưng vẫn rất ấm áp,  thân thể Lý Trình Tú đang cứng ngắc cũng dần dần được thả lỏng.

Adrian đưa Lý Trình Tú đi ăn, liên tục kể những chuyện xấu hắn từng làm trước kia, ngay cả một ít chuyện hoang đường về hắn tại Bắc Kinh cũng kể ra luôn. Lý Trình Tú lúc này đã hoàn toàn tin tưởng, Thiệu Quần cậu biết và Thiệu Quần chân chính cách nhau quá xa.

Sau khi ăn cơm xong, Adrian còn muốn đưa Lý Trình Tú đi uống rượu, Lý Trình Tú kiên quyết muốn về cho chó ăn. Adrian lại hứng thú, nói nhất định phải đi xem.

Lý Trình Tú không biết phải làm sao, “Nơi đó của tôi, không có, chỗ ngồi.”

“Hả? Cái gì gọi là không có chỗ ngồi?”

Lý Trình Tú giải thích, “Nhà, rất nhỏ.”

Adrian kinh ngạc nói, “Cậu chia tay với Thiệu Quần, ngay cả một phòng trống cũng không có?”

Đưa chút đồ làm quà chia tay là quy tắc ngầm trong giới. Không phải tự nhiên mà những kẻ có tiền dù mang đức hạnh chó má thế nào, vẫn luôn có một hàng dài tuấn nam mỹ nữ lũ lượt theo đuôi. 

Lý Trình Tú lắc đầu, cậu không rõ tại sao đã chia tay rồi còn có thể ở nhà người khác. 

“Cậu bị ngu à?” Adrian dí ngón tay chọt chọt trán Lý Trình Tú,”Cậu để hắn ngủ với mình một năm, hắn nói không cần cậu nữa, cậu ngay cả một chỗ tốt cũng không biết đào, cậu bị cái gì vậy!?”

Lý Trình Tú trầm mặc xoay đầu qua.

Adrian lại lắc đầu than thở, cầm điện thoại di động lên nói, “Cậu chờ chút, dù thế nào tôi cũng phải moi chút đồ từ trong miệng Thiệu Quần ra, không để cậu bị khi dễ như vậy được, ĐCM.”

Lý Trình Tú kinh hãi, vội vàng đè tay cậu ta lại, “Không muốn, không cần, tôi và hắn ta, không còn liên lạc...”

“Cậu không còn liên lạc nhưng tôi còn liên lạc, nhà xe gì đó đều không thể thiếu được, cậu yên tâm đi, mấy triệu mà thôi, Thiệu Quần mới không thiếu tiền.”

Lý Trình Tú suýt khóc, gắt gao lôi kéo cánh tay cậu ta, “Không muốn, thật sự không được đâu.” Bây giờ cậu không thiếu ăn thiếu mặc, hơn nữa cậu còn thiếu tiền hắn, cậu không thể để Thiệu Quần xem thường.

Adrian nổi giận, “Cậu rốt cuộc nghĩ cái gì vậy, ngu thật hay ngu giả đó?”

Lý Trình Tú lắc đầu, “Tôi, không cần, hiện tại, vẫn rất tốt.”

Adrian chán nản rũ tay xuống, dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn cậu, thở dài một hơi, lúc lâu sau cuối cùng cũng chịu cất điện thoại di động vào túi, bất đắc dĩ nói, “Không được thì theo tôi đi, gần đây tôi cũng trống lịch, tôi còn chưa từng thử sống chung với một thuần 0 đâu, hay là hai ta thử một chút đi.”

Lý Trình Tú lúng túng nhìn cậu ta, cậu thường không phân rõ được câu nào của Adrian là thật, câu nào là đùa.

Adrian nháy mắt, “Tới, trước hôn tôi một cái, tôi muốn thử chút.” Vừa nói vừa trề miệng lên muốn sáp qua.

Lý Trình Tú sợ hết hồn, vội vàng lui người ra sau.

Adrian vểnh mỏ, “Hừ, chê tôi...”

“Không phải...”

“Đừng nói nữa, hay là tôi giới thiệu cho cậu mãnh nam nhé.”

“Không, không cần, cám ơn…”

Mắt thấy Adrian lại muốn gọi điện thoại, Lý Trình Tú vội vàng đè tay cậu ta, khẩn cầu nói, “Adrian...”

Adrian chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trợn mắt nhìn cậu, “Tôi thấy cậu trời sinh mệnh khổ, chính mình còn không lo nổi cho bản thân. Đầu óc của cậu là thiếu dây hả?”

Suốt dọc đường đưa Lý Trình Tú về nhà, Adrian bắt đầu giáo huấn cậu.

Cái gì mà thừa dịp còn trẻ cố gắng đào mỏ nhiều người nhất. Đợi đến khi nhan sắc tàn phai, còn ai thèm chạy tới đưa tiền? Nói lời yêu với bất kỳ ai cũng phải giữ cho mình một đường lui. Đừng vì chờ đợi mà tự khiến bản thân chịu thiệt thòi. Đầu năm nay mấy tên đầu óc càng thật thà càng phải chiếm tiện nghi, gặp mấy kẻ biết điều thì trực tiếp viết dòng “tới đây để tôi khi dễ” trên trán luôn đi.

Mặc dù Lý Trình Tú đối với rất nhiều lý lẽ của cậu ấy không thể gật bừa, nhưng cậu vẫn rất cảm kích khi có người thật sự quan tâm mình.

Adrian đưa cậu đến nhà, cậu ta không lên, mới chỉ nhìn mặt ngoài ngôi nhà mà cậu ấy đã lắc đầu nguầy nguậy, cũng xung phong nhận giúp cậu tìm nhà.

Lý Trình Tú khéo léo cự tuyệt lần nữa.

Nhà mặc dù nhỏ, trước mắt vẫn là của mình.

Cậu không dám lại thiếu người khác thứ gì, ai biết sau người ta lại muốn cậu trả bằng cái gì…