Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Chương 73: Có tâm



Đến khi Khương Mạn cùng Vĩnh An đế đi ra từ phòng tắm đã là hơn nửa giờ sau. Trở về giường, Khương Mạn vốn muốn đem đôi vớ nàng làm cho Vĩnh An đế nhưng lại bị hắn ôm vào trong ngực, Khương Mạn nghĩ: Thôi, chờ sáng sớm ngày mai ngủ dậy rồi mới đưa cho hắn vậy.

Có lẽ là bởi vì trong lòng luôn nhớ chuyện này, sáng hôm sau lúc Vĩnh An đế tỉnh lại, Khương Mạn cũng mơ mơ màng màng mở mắt.

"Hoàng thượng, ngài tỉnh rồi? Hoàng thượng chờ một chút, thần thiếp có đồ muốn đưa cho ngài." Khương Mạn lóng nga lóng ngóng nói một câu, sau đó dùng thân thể còn có chút mệt mỏi chậm rãi bò dậy, xuống đất tìm đôi vớ nàng làm.

Vĩnh An đế một tay chống lên mặt, nằm bên cạnh rất hứng thú nhìn bóng lưng của Khương Mạn, trong lòng không ngừng suy đoán không biết tiểu phi tần này muốn tặng hắn cái gì đây? Những thứ phi tần hậu cung có thể đưa cho hắn không phải hà bao thì chính là túi thơm, tiểu phi tần lần trước đã tặng hắn một cái hà bao, lần này có phải là tặng túi thơm không nhỉ?

Nhưng hình như tiểu phi tần không thích huân hương, cũng không quá thích mang túi thơm bên người, trên người chỉ có một mùi hương trái cây nhàn nhạt, cũng không biết là mùi hương lưu lại sau khi tắm hay là mùi cơ thể của nàng, ngửi mà thấm vào ruột gan, khiến người ta yêu thích.

Không giống như phi tần khác tự đắp lên mình một thân mùi hương, có lúc hắn tiến gần vào mà thấy suýt thì sặc.

Xem ra có lẽ tiểu phi tần sẽ đưa hắn một thứ khác, sẽ là gì đây? Hắn còn có chút mong đợi.

Khương Mạn rất nhanh đã cầm vớ nàng làm đi ra, nhưng sắp đưa tới tay hắn Khương Mạn lại cảm thấy tặng đôi vớ này dường như có chút không thích hợp.

Nhưng lời cũng đã nói ra rồi, nàng cũng không thể thu hồi, không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt nói: "Thần thiếp làm cho ngài đôi vớ, bất quá thần thiếp không biết kích cỡ chân ngài thế nào, có thể sẽ không vừa chân. Trước hết Hoàng thượng thử một lần, nếu không vừa thì thần thiếp sẽ thêu lại giúp ngài."

Vớ? Vĩnh An đế phát hiện ra chuyện mà tiểu tần phi làm luôn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Vĩnh An đế nhìn đôi vớ trong tay Khương Mạn, hình như không phải là tơ lụa, cũng không giống gấm, bất qua nhìn thủ công vẫn rất tinh tế, trên mặt vớ trắng như tuyết còn thêu hoa văn màu vàng sậm, khiến cho đôi vớ nhìn có cảm giác xa hoa.

Vĩnh An đế ngồi dậy, gật đầu một cái, "Ái phi phí tâm rồi, đễ trẫm thử một lần."

Khương Mạn ngồi xổm xuống giúp Vĩnh An đế đi đôi tất vào, phát hiện mắt nhìn của Khương Mạn cũng rất chuẩn xác, đôi vớ rất vừa vặn với chân hắn.

Vĩnh An đế lại nhìn đôi vớ trên chân mình, hỏi Khương Mạn: "Sao ái phi lại nghĩ đến chuyện làm vớ cho trẫm chứ?"

Khương Mạn mặt đầy ngượng ngùng nói: "Hoàng thượng đối với thần thiếp rất tốt, thần thiếp cũng muốn đối tốt với Hoàng thượng a. Chẳng qua là thần thiếp ngoại trừ nữ công là còn lấy ra cho mọi người nhìn được thì những phương diện khác đều không phải quá giỏi, cũng chỉ có thể làm mấy đồ vật nho nhỏ thế này cho Hoàng thượng thôi."

"Vậy tại sao lại làm vớ a?" Muốn làm đồ cho hắn, bất kể là hà bao hay là túi thơm đều là những thứ dễ để mọi người thấy, nhưng vớ mang trên chân lại không ai biết được.

Khương Mạn ngượng ngùng nói: "Hai cung nữ bên người thần thiếp có khuyên là nên thêu cái đai lưng hoặc làm cái phiến bộ, nhưng thần thiếp lại cảm thấy dùng loại vải Tùng Giang này làm vớ dùng sẽ rất thoải mái, liền quyết định dùng vải này làm vớ cho Hoàng thượng."

Dùng rất thoải mái sao? Vĩnh An đế động đậy đôi chân, đôi vớ này tiểu tần phi thật sự đã dụng tâm, kim châm đều lại đẹp, không có bất kỳ sợi chỉ thừa nào, đi vào quả thật không tệ, nhưng cũng không thể nói quá thoải mái được.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng Vĩnh An đế vẫn cười nói: "Cực cho ái phi rồi, trẫm rất thích."

Khương Mạn lắc đầu một cái, cười nói: "Hoàng thượng thích thì tốt."

Hôm nay không phải lên triều, Vĩnh An để ở Ngọc Phù uyển ăn sáng với Khương Mạn xong mới rời đi.

Vĩnh An đế vừa đi, Khương Mạn liền nằm lại trên giường tiếp tục ngủ nướng.

Vĩnh An đế trở về Càn Ninh Cung, trước phê xong đống tấu chương, sau đó lại tới Ngự Thư phòng gặp đại thần vào cung nghị sự, sau giờ ngọ Vĩnh An đế mang Triệu Toàn Phúc đi Ngự Lâm uyển, con ngựa Bôn Lôi Hoàng thượng thích được nuôi trong Ngự Lâm uyển này.

Đã một khoảng thời gian Vĩnh An đế không cưỡi ngựa, hôm nay vừa vặn không quá bận rộn chuyện triều chính, thời tiết cũng tốt, Vĩnh An đế liền quyết định tới Ngự Lâm uyển cưỡi ngựa.

Tin tức Vĩnh An đế muốn tới trường ngựa cũng đã sớm truyền tới Ngự Lâm uyển, mọi người ở đây cũng đã sớm chuẩn bị xong việc tiếp giá, trong trường ngựa trừ hộ vệ cùng cung nhân thì không thấy người khác.

Mã phu chuyên phụ trách chăm sóc Bôn Lôi đã đứng cạnh trường ngựa đợi Vĩnh An đế.

Vĩnh An đế vừa vào trường ngựa, Bôn Lôi liền kích động giơ hai móng trước lên, hí một tiếng thật dài, sau khi Vĩnh An đế đi tới bên người nó, nó lại không ngừng dụng đầu cọ vào lòng bàn tay Vĩnh An đế.

Dáng người Bôi Lôi khỏe khoắn, cặp mắt lấp lánh có thần, thân cao chân dài, toàn thân đen nhánh, bốn vó cùng phần cuối cái đuôi lại là màu trắng thuần. Đừng nhìn nó trước mặt chủ nhân là Vĩnh An đế trông rất biết điều, thực chất tính khí nó lại rất bướng bỉnh bất thuần, trừ vị chủ nhân này ra chưa từng thân cận với người nào khác, nếu có người vẫn không từ bỏ ý định muốn đến gần, nó nhất định sẽ làm người khác bị thương.

Vĩnh An đế chờ Bôn Lôi cọ cọ một hồi, đưa tay xoa đầu nó rồi phóng người lên ngựa, hai chân kẹp một cái, giục ngựa bắt đầu phi nước đại.

Đã rất lâu Bôn Lôi mới được chạy sảng khoái như vậy, chạy một phát liền không dừng lại được.

Chờ sau khi Bôi Lôi chạy tận hứng, trên người Vĩnh An đế đã ra một tầng mồ hôi mỏng. Sau khi xuống ngựa, hắn mới ý thức được chỗ tốt của đôi vớ mà Khương Mạn làm cho hắn.

Vĩnh An đế đem dây cương giao cho mã phu, nhận lấy khăn tay từ Triệu Toàn Phúc lau mồ hôi trên trán rồi mang đám người Triệu Toàn Phúc rời khỏi Ngự Lâm uyển.

Trên đường trở về Càn Ninh Cung, Vĩnh An đế thở dài nói: "Vẫn là Khương Tiệp dư có lòng, đám người Thượng Công Cục kia thật sự là..."

Lắc đầu một cái, Vĩnh An đế nói với Triệu Toàn Phúc: "Quay đầu nói với Thượng Công Cục một tiếng, sau này vớ của trẫm đều dùng vải Tùng Giang làm."

Nói xong, Vĩnh An đế tựa như nhớ ra điều gì, giao phó: "Trẫm nhớ trong khố phòng riêng của trẫm có một chậu cây thạch lựu, cái chậu làm bằng ngọc thạch, lát về ngươi đưa qua cho Khương Tiệp dư đi. Còn nữa, sáng hôm nay có đưa tới anh đào tươi, ngươi chọn những quả tốt đưa cho Khương Tiệp dư một ít."

"Vâng, Hoàng thượng." Triệu Toàn Phúc cười híp mắt trả lời một tiếng, trở về sẽ để cho tiểu đồ đệ Nguyễn Lương Anh của mình đem đồ qua.

Sau khi đưa đồ tới Ngọc Phù uyển, Khương Mạn nhìn trong giỏ chứa đầy anh đào khen một câu: "Anh đào này nhìn thật không tệ, vừa lớn lại tươi ngon mọng nước."

Những quả anh đào màu đỏ có kích thước đồng đều chứa bên trong giỏ trúc, nhìn rất tinh xảo và mê người.