Nương Tử, Bổn Vương Bị Bắt Nạt

Chương 11: Đi tắm



“Nương tử.” Hàn Duyệt lấy hết can đảm chui từ trong bàn ra, nhưng không dám ngồi cũng không dám nhìn thẳng mặt nàng vẻ mặt có chút sỢ hãi vì tiếng hét khi nãy của nàng.

“Ta không đánh chàng, sợ cái gì?” Kha Tuyết Nhã liếc hắn, cứ như nàng là kè đại gian đại ác lắm không bằng.

“Không có.” Hàn Duyệt lắc đầu liên tục, từ từ đi tới ngồi xuống, nhưng không dám động đậy lâu lâu lại liếc trộm nàng.

“Chàng mau ăn đi, rồi đi tắm.” Kha Tuyết Nhã thấy vè mặt của hắn hình như là đang sợ, liền động đũa gắp thức ăn vào chén cho hắn.

Hàn Duyệt thấy nàng gắp thức ăn, thì cũng quên đến sợ, tiếp tục sự nghiệp ăn uống của hắn, nhưng miệng lại thốt ra một câu “Ăn xong nàng tắm cho bổn vương phải không?”

“Khụ…” Kha Tuyết Nhã vội lấy ly trà kế bên hớp một ngụm cho đỡ nghẹn, mắc mớ gì nàng phải tắm cho hắn.

Nương tử, nàng không gì có nghĩa là đồng ý, bổn vương đợi nàng đó.” Hàn Duyệt không đợi Kha Tuyết Nhã trà lời, liền vội vã chạy đi sợ ở đây lâu nàng sẽ có cơ hội đổi ý, nhưng trước khi đi vẫn không quên cầm theo một cái đùi gà.

Nàng đồng ý khi nào? bị sặc làm sao mà nói, còn chưa gật đầu đồng ý, là hắn một mình tự biên tự diễn thì đúng hơn, sao nàng khổ thê này, còn phải tắm cho hắn a.

Sau khi dùng bữa xong Kha Tuyết Nhã cũng đi đến phòng tắm, đã thấy Hàn Duyệt sớm ngồi chờ ở đó, nước tắm cũng đã được chuẩn bị. “Nương tử, bổn vương chờ rất lâu rồi, đùi gà cũng ăn hết rồi.” Hàn Duyệt vừa thấy nàng thì hớn hờ chạy lại trước mặt lên án bắt hắn chờ, biết vậy khi nãy hắn lấy theo hai cái đùi gà, ngồi chờ có cái mà ăn.

“Sao chàng không tắm trước đi, ngồi ở đợi ta làm gì.” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn nghi ngờ, không phải hắn đợi nàng đến tắm cho hắn thật đấy chứ, mà dù sao nàng cũng đến rồi còn nói gì được nữa, cũng may nàng không an tâm nên đến đây, nếu nàng không đến chắc hắn chờ đến hôm sau luôn quá.

“Tắm cho bổn vương.” Hàn Duyệt kéo tay áo nàng làm nũng, hắn ngồi đợi mãi cũng là vì việc chính này, không đợi được sẽ không đi tắm.

“Chàng tự cởi y phục, rồi vào thùng tắm đi.” Kha Tuyết Nhã nói rồi quay đi chỗ khác, biết thế khi nãy nàng không vào đây cho rồi.

“Nương tử, cởi cho bổn vương đi.” Hàn Duyệt vòng qua đi tới trước mặt nàng, giơ hai tay lên chờ nàng cời y phục giúp hắn.

“Chàng tự cởi đi, không ngoan ngoãn ta sẽ bỏ chàng.” Kha Tuyết Nhã trừng mắt cảnh cáo hắn, hắn không biết nam nữ thụ thụ bất tương thân là gì sao?

“Thật sự bổn vương không biết cởi.” Hàn Duyệt xụ mặt xuống, nhưng vẫn nghe lời nàng tay hắn loay hoay cởi y phục nhưng cởi mãi vẫn như không cởi.

“Bình thường chàng ngủ không cần cởi y phục sao?” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn có chút nghi ngờ, con nít còn biết tự cời, hắn lớn rồi mà lại không biết sao?

“Bình thường là Lý Nghĩa hoặc Chương ma ma cời giúp bổn vương.” Hàn Duyệt nói đã bảo hắn không biết cởi rồi mà nàng không tin, chẳng lẽ kêu họ vào đối chứng.

“Vậy ta kêu họ giúp chàng.” Kha Tuyết Nhã xoay người rời đi, kêu một trong hai người họ là khỏi cần tỏi nàng như vậy quá tốt còn gì.

“Bọn họ nói có nương tử, nương tử thay y phục cho bổn vương, họ không thay nữa.” Hàn Duyệt thấy nàng đi thì ngồi xuống ôm hai chân úp mặt vào đầu gối.

Kha Tuyết Nhã nghe hắn nói thì khựng lại, bây giờ nàng có gọi người vào chắc cũng y như hắn nói, nên nàng quyết định giúp hắn, xoay người lại thì thấy dáng vẻ của hắn khiến nàng có chút lo lắng “Chàng làm sao vậy?”

“Có phải nương tử không cần bổn vương nữa không.” Hàn Duyệt ngước mặt lên nhìn nàng lúc này khuôn mặt của hắn đã ướt đầy nước mắt, hai mắt đỏ hoe.

“Là ai bảo ta không cần chàng? chẳng phải ta đứng ở đây sao?” Kha Tuyết Nhã đỡ hắn dậy, sẵn tiện lấy ống tay áo lau nước mắt cho hắn, hắn không biết gì ngoài khóc sao.

“Nàng không được bò bổn vương.” Hàn Duyệt cũng đưa tay hắn lên lau đi nước mắt, cũng nín khóc hẳn.

“Được rồi, giơ tay ra.” Kha Tuyết Nhã tự vỗ trán mình một cái, khóc cũng nhanh mà nín khóc cũng nhanh vậy.

“Bổn vương biết nương tử tốt nhất.” Hàn Duyệt nghe nàng nói vẻ mặt hiện lên tia tươi cười trờ lại, dang tay ra đợi nàng.

Kha Tuyết Nhã có chút ngại ngùng, lúc đầu vẫn bình thường mà giúp hắn cởi, đến lúc chiếc áo cuối được cời ra, đến phiên cởi quần thì nàng liền nhắm mắt lại quay đi chỗ khác.

“Nương tử, còn quần chưa cởi.” Hàn Duyệt thấy nàng xoay người đi chỗ khác, liền có lòng tốt nhắc nhở nàng một tiếng.

“Quần chàng tự cời đi, không thì khỏi cởi cứ như vậy mà đi tắm.” Cởi áo thì đã đành, còn bắt nàng giúp hắn cởi quần nàng cũng biết ngại a.

Hàn Duyệt gật gù nhìn nàng rồi nhìn lại chiếc quần vẫn chưa được cởi ra, một mạnh đi vào thùng tắm “Nương tử, đến kỳ lưng giúp bổn vương đi.”

“Chàng không được quay lại.” Kha Tuyết Nhã thở dài vẫn còn nhắm mắt, nghe hắn kêu liền dặn dò hắn trước.

“Bổn vương biết rồi.” Hàn Duyệt cũng không hiểu vì sao nàng lại kêu như vậy, chỉ biết làm theo ý nàng.

“Không được quay lại đó.” Kha Tuyết Nhã từ từ quay lại mí mắt cũng dần mở ra, thấy hắn quay đi chỗ khác mơi yên tâm đi tới chỗ hắn, lấy khăn bên cạnh giúp hắn kỳ lưng.

“Bên trái một chút.” Hàn Duyệt nhắm mắt mà hưởng thụ, không quên chỉ đạo lúc thì kêu bên này lúc thì kêu bên kia.

Thật không ngờ hắn là nam nhân mà da trắng như nữ nhân vậy, cũng không tệ nhìn rất săn chắc a, cố bắp cũng có này, nhưng nhìn kỹ lại thì trên lưng hắn có những vết thương chồng chất lên nhau, nhiều vô số kể “Những vết thương trên lưng chàng, làm sau mà có?”

“Trên chiến trường, quân địch rất nhiều, sơ hở một chút liền mang thương tích.” Hàn Duyệt lên tiếng, dù sao vết thương cũng đã mấy năm rồi có sẹo cũng mất, chỉ có vết thương sâu quá mới để lại sẹo tơi giờ thôi.

“Có đau không?” Kha Tuyết Nhã đưa tay sờ lên những vết sẹo trên lưng hắn, chắc lúc đó rất đau nhỉ?

“Không đau.” Hàn Duyệt lắc đầu rồi quay đầu lại nhìn nàng vô tư cười một cái, bị thương nhiều đến mức hắn còn không biết đau là gì, nàng cũng là người đầu tiên quan tâm đến vết thường của hắn.

“Sao chàng cứ đòi tắm ở ôn tuyền cho bằng được.” Kha Tuyết Nhã có chút thắc mắc, chỗ nào tắm chẳng được, còn phải đúng chỗ mới chịu.

“Ôn tuyền rộng có thể bơi, thật thích.” Hàn Duyệt nghĩ thôi đã nhớ tởi, chỗ đó thật thoải mái làm sao.

Thôi rồi, đến tắm hắn cũng nghĩ đến chơi, thật là biết vậy nàng cho hắn ờ dơ luôn cho rồi, quan tâm hắn làm gì.

“Nương từ, hay nàng cũng tắm cùng bổn vương đi.” Hàn Duyệt trong đầu nảy ra ý nghĩ quay mặt lại nhìn nàng, không đợi nàng phản ứng, hắn liền đứng dậy một tay ôm lấy eo nàng, dùng một chút lực liền nhấc bổng nàng lên kéo nàng vào thùng tắm.

“A…” Lúc Kha Tuyết Nhã kịp phản ứng đưa tay lên vuốt mặt bị nước làm cho ưởt, thì y phục đã bị ướt đã thê còn đang đứng đối diện hắn nữa, cái tên này toàn hành động trước nàng trả lời không à.

“Vương gia, vương phi xảy ra chuyện gì?” Cánh cửa mở ra, Chương ma ma và Lý nghĩa cùng vài hạ nhân túc trực bên ngoài việc nghe tiếng la của Kha Tuyết Nhã, liền vội vã đẩy cửa xông vào. Cùng lúc Hàn Duyệt và Kha Tuyết Nhã cũng nhìn về phía cửa.

“Ôi, sao không thây ai ở trong đây nhỉ, chúng ta đi tìm chỗ khác.” Chương ma ma và những người còn lại đều thấy cảnh hay người đang ờ chung thùng tắm, nhưng giả vờ như không nhìn thấy ai ở bên trong.

“Chắc là ở hậu viện.” Lý Nghĩa liền phụ họa theo tìm cái cớ nhanh chóng kéo mọi người ra ngoài không quên đóng cửa lại.