Nương Tử, Bổn Vương Bị Bắt Nạt

Chương 33: Chia đường đi Sau khi sắp xếp xong



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Duyệt và Kha Tuyết Nhã cũng nhanh chóng đến cổng thành hợp mặt với Ngô thái phó.

Lúc này Ngô thái phó đã chuẩn bị xong, mang theo một trăm binh lính tinh nhuệ theo hộ tống, số binh lính này cũng là thuộc hạ lúc trước của Hàn Duyệt.

“Vương gia, vương phi.” Ngô thái phó ở trên ngựa chấp tay chào hỏi, tiểu tử này đi việc công cũng dẫn theo nương tử thật là…

“Sư phụ, chúng ta xuất phát chưa.” Hàn Duyệt cưỡi ngựa đến phía trước hắn là Kha Tuyết Nhã, hắn lại không yên tâm cho nàng một mình cưỡi ngựa, thôi thì cưỡi chung có cơ hội ôm nàng.

Lý Nghĩa cũng cưỡi ngựa theo phía sau.

“Có thể xuất phát rồi.” Ngô thái phó gật đầu, phất tay ra lệnh cho binh lính xuất phát.

Đoàn quân nhanh chóng xuất phát, ngựa phóng như điên lao ra khỏi thành đi về hướng Bình Châu chi viện, suốt đoạn đường đi bọn họ chỉ dừng lại nghỉ một lúc rồi đi tiếp.

Hàn Duyệt thì lại lo suốt dọc đường ngựa chạy nhanh nàng không thích ứng được sẽ sinh mệt mỏi, nhưng mà không ngờ vẻ mặt nàng lại thích đến như vậy.



“Vương gia không được đâu, ngài và vương phi sẽ gặp nguy hiểm.” Lý Nghĩa lên tiếng phản đối, hai người bọn họ có mệnh hệ gì làm sao ăn nói với Hoàng thượng đây.

“Chia nhau ra đi ít nhất cũng sẽ đến được Bình Châu nếu đi chung chết chùm rồi sao?” Hàn Duyệt nhìn Lý Nghĩa và Ngô thái phó, hắn không muốn cả đám chưa đến được Bình Châu đã bỏ mạng đâu.

“Hay là cử một số binh lính đi theo.” Ngô thái phó dự định sẽ kêu một số ở lại bảo vệ Hàn Duyệt và Kha Tuyết Nhã.

“Không cần đâu, con tự lo được.” Hàn Duyệt xua tay từ chối, có hắn ở đây cần gì phải sợ ai, bọn họ lo thừa rồi.

“Nhưng mà… Ngô thái phó ấp úng, cách này cũng được nhưng không hay lắm, lỡ có chuyện gì rồi sao?

“Không nhưng nhị gì hết, mau đi đi bá tánh Bình Châu còn đang chờ chúng ta.” Hàn Duyệt đẩy Lý Nghĩa và Ngô thái phó lên ngựa, ở đây nhưng miết chắc tới mai quá.



“Nàng yên tâm đi không lạc được đâu, chỉ là đường của chúng ta đi hơi xa một chút thôi.”

Hàn Duyệt nhìn nàng, chắc không phải nàng nghĩ hắn không biết đường đấy chứ.

“Thì ra là như vậy.” Kha Tuyết Nhã gật đầu, nàng lại thấy đối với những việc này hắn không ngốc tí nào.

“Đi theo đường này nếu đi nhanh đến tối mai sẽ tới.” Hàn Duyệt chỉ về hướng trước mặt, nếu đi bình thường thì mất ba ngày, đi nhanh như Lý Nghĩa và sư phụ thì khoảng trưa mai là đến, còn bọn họ là đường vòng nên khoảng độ tối mới đến.

“Chàng cũng rành đường quá đó chứ, nhưng mà hình như trời sắp mưa rồi.” Kha Tuyết Nhã chỉ về hướng bầu trời, mây đen hết rồi sợ là tối này sẽ có mưa lớn.

“Đường chúng ta đi xung quanh không có nhà đâu.” Hàn Duyệt nhìn bầu trời rồi lại nhìn xung quanh muốn trú mưa e là hơi khó.

“Hả, vậy phải làm sao?” Kha Tuyết Nhã quay đầu lại nhìn hắn, chẳng lẽ hắn định đầm mưa luôn sao a.

“Bổn vương không biết.” Hàn Duyệt nhìn nàng ngây thơ mà lắc đầu, dù sao hắn cũng sẽ không để nàng dầm mưa cả đêm đâu.

“Chàng… Kha Tuyết Nhã nói không nên lời, có hia đường đi phải sai lâm khi đi chung với hắn không?

“Nương tử nàng ngồi cho vững.” Hàn Duyệt nói rồi lấy roi quất vào lưng ngựa, ngựa nhanh chóng chạy về phía trước.

Trời vừa tối lúc này trời cũng chuẩn bị rớt hạt mưa thì ngựa của Hàn Duyệt dừng lại ở một hang động nhỏ.

Hàn Duyệt xuống ngựa cũng nhanh chóng đỡ nàng xuống, rồi tìm chỗ cột ngựa lại không thì nó chạy mất “Nương tử mau vào trong đi sắp mưa rồi.”

“Đây là đâu.” Kha Tuyết Nhã thấy bên trong tối om cũng không dám vào, đứng đó đợi Hàn Duyệt.

“Là hang động, tối nay chúng ta ở lại đây một đêm” Hàn Duyệt nắm tay nàng đi vào trong, bên trong một mảnh tối om, khiến cho người ta có cảm giác sợ.

Tiêu biểu là nàng đang ôm chặt tay hắn, chẳng lẽ nàng sợ bóng tối sao? Hàn Duyệt nhanh chóng lấy trong đai lưng ra một chiếc hỏa tử mở nắp ta thổi nhè nhẹ lửa cháy lên hang động cũng sáng hẳn ra.

(*) Chiết Hỏa Tử là dụng cụ thắp lửa người xưa mang bên mình, chỉ cần mở nắp ra, thổi nhẹ là có lửa.

Nhìn kỹ hang động này không quá lớn, ngoài rơm rạ và một vài nhánh cây ra thì không có gì khác, Hàn Duyệt cũng nhanh chóng gom khúc cây với rơm rạ lại nhóm lửa, sau khi nhóm xong thì đậy nắp chiếc hỏa tử lại cất vào đai lưng.

Bên ngoài rời đã bắt đầu đổ mưa to còn kèm theo sấm chớp mà vì thế người nào đó lại càng ôm chặt hắn hơn, hắn vốn định bám nàng nhưng xem ra bây giờ không cần rồi.

“Nương tử, đừng sợ có bổn vương ở đây.” Hàn Duyệt ôm nàng vào lòng trấn an, hắn cũng không biết tới sấm nàng cũng sợ.

“Ta nào có sợ.” Kha Tuyết Nhã đẩy hắn ra, thoát khỏi vòng tay của hắn, chỉ là nàng có chút không quen thôi a.

Hàn Duyệt gãi đầu chẳng lẽ hắn đoán lầm, không phải khi nãy nàng cứ một hai bám lấy hắn Sao, lạ thật.

“Đùng… đùng.’ Trên trời có một vệt sáng dài sau đó là tiếng sấm chớp vang lên muốn điếc cả tai.

“A… Kha Tuyết Nhã bị tiếng sấm làm cho hoảng sợ vội vã ôm lấy hắn.

“Nương tử sẽ không sao, không sao.” Hàn Duyệt bị ôm bất ngờ cũng ngơ ra một lúc mới vuốt vuốt nhẹ lưng nàng trấn an, hắn đoán có sai tí nào đâu.

Kha Tuyết Nhã không nói câu nào chỉ ôm chặt hắn, nàng sợ nhất là bóng tối và sấm.

“Nương tử không sao đâu, một chút là hết sấm thôi.” Hàn Duyệt ngây ngô nói với nàng, hắn thấy cũng không đáng sợ đâu ngoài việc tiếng nó hơi ồn một tí thôi.

“Ta không sao.” Kha Tuyết Nhã thấy không còn tiếng sấm nữa thì cũng buông hắn ra, đi tới một gốc ngồi xuống.

“Nương tử nàng mệt không hay là ngủ một chút đi.” Hàn Duyệt đi đến ngồi bên cạnh nàng lo lắng, dù sao nàng cũng là thân nữ nhi lại đi cả ngày đường hắn cũng thấy xót.

“Ta không mệt.” Kha Tuyết lắc đầu lại vô thức dựa đầu vào vai hắn, nhiều khi nàng lại thấy lấy được hắn thật tốt.

“Nương… Hàn Duyệt vừa định gọi nàng đã nghe thấy hơi thở đều đều nàng đã đi đâu vào giấc ngủ, thế mà còn nói không mệt, hắn xoay qua chỉnh lại tư thế để nàng ngủ thoải mái hơn.