Nương Tử Mạnh Như Hổ

Chương 2



Giờ Thân, Tiết Cẩm Vân kết thúc một ngày học tập bận rộn, toàn thân mệt mỏi đứng trước cửa chính Thái Học phủ. “Tướng công!” Bên cạnh thình lình có một khối cầu thịt ập vào người hắn, hắn bị đâm mạnh đến mức lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.

Tiết Cẩm Vân ho khan một tiếng, lại khẽ chặn Mộ Dung Hổ lại, trước mặt bao nhiêu người không thể quá thân thiết với nàng được, “Không phải đã bảo nàng về phủ trước sao, vì sao vẫn còn chưa đi?”

“Người ta muốn chờ chàng..”.

Khuôn mặt Tiết Cẩm Vân hơi ửng đỏ, thấp giọng nói: “Sau này ở bên ngoài không được gọi ta là tướng công như vậy, chúng ta còn chưa bái đường thành thân, như thế là không hợp lễ tiết”.

Mộ Dung Hổ gật đầu như gà con mổ thóc, “Ta biết rồi, tướng công”.

“……” Tiết Cẩm Vân bất đắc dĩ gõ gõ lên đầu nàng.

Lúc này, một nữ tử áo tím chậm rãi đi tới trước mặt hai người, khuôn mặt như ánh trăng non, điềm tĩnh dịu dàng, “Tiết công tử, thật xin lỗi, vừa rồi phu tử dặn dò ta một số việc, cho nên mới chậm trễ thời gian, để ngươi phải đợi lâu”.

“!!”Mộ Dung Hổ giật mạnh cánh tay Tiết Cẩm Vân, chừng đôi mắt to tròn đầy phòng bị nhìn chằm chằm nữ tử áo tím kia, như gặp phải kẻ thù.

Tiết Cẩm Vân trấn an vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng, lại mỉm cười nói với nữ tử áo tím: “Tiểu Hổ khá sợ người lạ, mong Lục công chúa không so đo với nàng ấy”.

“Không sao”. Lục công chúa tự nhiên hào phóng lắc đầu, nhìn Mộ Dung Hổ cong đôi môi anh đào, nghiêng nghiêng đầu cười nhạt, “Lần đầu gặp mặt, ta là Hạ Hầu Quân Xước là bạn cùng trường với Cẩm Vân, đã nghe nói về sự tích của ngươi từ khi còn ở trong cung, hôm nay chính mắt trông thấy quả nhiên đáng yêu vô cùng”.

Mộ Dung Hổ “Ơ?” Một tiếng, tò mò thăm dò nhìn nàng ta, “Ngươi chính là Lục công chúa?”

Đôi mắt Lục công chúa như sáng lên, “Ngươi đã từng nghe nói đến ta sao?”

Mộ Dung Hổ hầm hừ xoa xoa eo: “Ta nghe nói ngươi quyến rũ tướng công của ta!”

“Khụ… Khụ khụ!” Tiết Cẩm Vân hoảng hốt, hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, “Không được nói vớ vẩn, nàng nghe được những lời xằng bậy này ở đâu?!”

Nàng ăn nói lỗ mãng như vậy, mạo phạm công chúa, bị nàng ta truy cứu thì sẽ phải chém đầu!

Mộ Dung Hổ khờ khạo chớp chớp mắt, “Tất cả các đường lớn ngõ nhỏ, cô tám dì ba đều nói như vậy”.

“Lời đồn ngăn dừng lại khi nó đến chỗ của bậc trí giả, nàng đừng nghe theo những lời nói của căn cứ đó”. Tiết Cẩm Vân nghiêm khắc dạy bảo, lại liếc mắt quan sát phản ứng của Lục công chúa, may mắn là nàng ta làm người rộng rãi hào phóng, chỉ mỉm cười không so đo với nàng.

“Sắc trời cũng đã không còn sớm nữa nàng về phủ trước đi, ta và Lục công chúa còn có việc cần làm”. Tiết Cẩm Vân lại nói.

“A...?” Mộ Dung Hổ kéo dài giọng, bất mãn kêu la nói: “Hai người đi đâu chứ? Ta cũng muốn đi!”

Tiết Cẩm Vân nhíu mày nói: “Nàng không thể đi”.

Mộ Dung Hổ lập tức nóng nảy, “Hai người có chuyện gì mà phải đi riêng với nhau? Vì sao ta lại không thể đi chứ?!”

Tiết Cẩm Vân còn chưa trả lời, Lục công chúa đã cười hết sức thần bí, “Thiên cơ không thể tiết lộ”.

“……” Mộ Dung Hổ trong lòng rất giận dữ, còn nói ngươi không quyến rũ tướng công ta?! Rõ ràng cười như vậy nhất định là có gian tình!