Ở Bên Người Cũng Phải Rời Xa

Chương 3



"Quay về vùng trời ký ức..."

Ở thành phố ồn ào, náo nhiệt, thứ bạn cần đôi lúc chỉ là một khoảng không của riêng mình để chìm đắm vào những giai điệu êm đềm nhất. Rồi bạn sẽ bảo tôi, thiếu gì những nơi như thế. Nhưng tôi đang nói đến khoảng không thật sự, nơi chẳng có bóng dáng một ai, ngoài tôi.

Mỗi lần lang thang đạp xe qua con đường nhỏ, tôi lại thấy bình yên. Tiếng nhạc đâu đó vang lên từ những ngôi nhà không quen biết, làm lòng tôi nhẹ lại. Thành phố hào nhoáng chẳng thiếu những con đường tấp nập, cũng không thiếu những âm thanh ồn ã của cuộc đời. Tôi thích cảm giác mỗi ngày lạc đến một nơi nào đó, nghe những ca từ dìu dặt để thấy cuộc đời đầy bất ngờ và đáng sống biết bao.

Những vòng xe lăn bánh dường như để tôi gặp chính mình trên hành trình tình yêu. Mọi thứ vẫn ở đó, chờ đợi tôi đi qua nhưng lại không hề lưu lại vết tích nào của tôi. Tình yêu tuổi mới lớn ồn ào, náo nhiệt như cách tôi vồ vập viết vội một bức thư tình gửi cho anh lớp trên mà tôi thầm mến. Ai chẳng từng có những mối tình như thế, nó đẹp và rực rỡ nhưng rồi lại hòa tan vào dòng đời để rồi trôi về miền ký ức nào đó.

Mối tình đơn phương của tôi, ngày ngày vẫn đạp xe qua con hẻm trước nhà. Rồi tôi giống như kẻ trộm, ẩn mình thật kỹ nhưng lại hy vọng một lần chạm vào ánh mắt của anh. Trong tình yêu, kẻ thổn thức trước luôn là người thất bại và mọi việc sẽ trở nên điên cuồng, khó giải thích bằng ngôn từ bình thường. Mọi hành động của tôi đều vồn vã như điệp khúc trong một bài hát. Nó cứ ngân lên, lặp đi lặp lại, thời gian cứ thế trôi đi. Và đến khi bạn nhận ra thì nó cũng chẳng còn tồn tại nhưng lại ngân mãi trong tâm trí như một câu thần chú rồi bất chợt khiến bạn phải hát lên khe khẽ.

Về sau, tôi rời nơi mình sinh ra, bước đến một thành phố xa lạ với ánh sáng đèn cùng những banner rực rỡ. Tôi chẳng còn gặp lại anh chàng ngày xưa ở bất cứ đâu. Những điều đã qua chỉ còn đọng lại trong giấc mơ ngày trẻ, hòa quyện cùng tiếng nhạc rồi cũng tan biến như làn khói và hòa vào những đám mây trắng bồng bềnh để gió cuốn đi. Tình đầu… tôi có thể nói mình có bao nhiêu mối tình? Chắc chẳng có mối tình nào, bởi tôi yêu đơn phương và chôn tình cảm ấy đến tận lúc rời khỏi những con đường quen thuộc.

Ai chẳng có một tuổi trẻ cuồng nhiệt? Nếu nó không đủ cuồng nhiệt thì đó cũng là khoảng thời gian tuyệt vời nhất khi nhớ lại. Như chính tôi, khi nhớ về vùng trời tươi sáng, ngây thơ và vô lo ấy, tôi sẽ nghĩ ngay đến mối tình đơn phương của mình. Những mối tình vô vọng làm tôi nhớ mãi.