Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 504: Nỗi niềm khó nói của người giàu



Lúc này, Huyên Huyên không thể đưa tay chạm vào kẹp, cau mày, miệng bi bô gọi Tô Thi Hàm: "Mama, mama...."

Tô Thi Hàm mỉm cười: “Huyên Huyên, trò chơi này là trò chơi của các con nha, không thể nhờ mama giúp được”

Tần Lãng từ bên cạnh nói: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, các con đang ở trong trò chơi, baba và mama không giúp được, nhưng con có thể giúp đỡ lẫn nhau nha."

Nói rồi, hẳn và Tô Thi Hàm đích thân thị phạm, cố tình kẹp chiếc kẹp vào một vị trí không dễ lấy, sau đó. giả vờ ở ngoài tầm với, Tô Thi Hàm ở bên cạnh giúp đỡ, kéo nó xuống.

Mấy đứa bé hiểu ngay, Huyên Huyên quay lại, cởi một cái kẹp khỏi người Vũ Đồng ra. Vũ Đồng cũng vui vẻ giúp anh trai mình lấy xuống.

Khả Hinh nhìn hai người bọn họ, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, nhưng miệng lại mim chặt. Vẫn là không muốn nhờ anh chị giúp đỡ.

Ngay sau đó, Huyên Huyên và Vũ Đồng đều cởi hết kẹp khỏi người mình. Chúng đều nhận được phần thưởng là sữa đậu.

Khả Hinh là người duy nhất còn lại, ấm ức ngồi đó, mắt rất nhanh đỏ cả lên.

'Vũ Đồng đang định lấy sữa, nhìn thấy em gái, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó. Cô bé không nị

sữa từ tay Tô Thi Hàm nữa, quay người bò đến bên cạnh Khả Hinh.

"Em em.." Tiếng gọi em gái của Vũ Đồng khiến Khả Hinh lập tức ngước nhìn.

Khả Hinh nhìn chị gái với đôi mắt đỏ hoe. Vũ Đồng không nói một lời, trực tiếp giúp cô bé tháo kẹp ra.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Huyên Huyên cũng nhanh chóng bò tới giúp Khả Hinh.

Được anh chị giúp đỡ, Khả Hinh không kìm được nước mắt.

Rất nhanh sau đó, hai cái kẹp cuối cùng trên người Khả Hinh cũng được gỡ bỏ. Huyên Huyên và Khả Hinh giơ kẹp lên cho em gái xem.

Khả Hinh nhìn anh trai và chị gái của mình, cuối cùng lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Huyên Huyên kéo em gái nói: "Em, em, ăn, ăn đậu..."

Ba cô cậu cùng nhau bò qua. Khi ăn đậu sữa, Khả Hinh còn lấy sữa đậu đưa cho anh chị mình.

Tân Lãng và Tô Thi Hàm nhìn nhau cười khi thấy ba đứa con tương thân tương ái

Hoàn thành trò chơi, cũng là lúc cuộc chiến tranh lạnh ngắn ngủi giữa ba đứa trẻ cũng kết thúc. Chúng lại vui vẻ chơi cùng nhau.

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Tô Thi Hàm nở một nụ cười nhẹ nhõm. Cô không nhịn được lấy điện thoại di động ra chụp ảnh ba đứa nhóc đang chơi đùa rồi đăng lên vòng bạn bè.

“Hóa ra bọn trẻ con cũng đã từng chiến tranh lạnh. Thật thần kì! Nhưng với sự giúp đỡ của baba thông minh sáng suốt của chúng, bọn trẻ đã được giải hòa êm đẹp. Tung hoa!"

Không lâu sau khi bài này được đăng tải, phần bình luận bên dưới đã chật kín.

Liễu Tiểu Nhân: "Đáng yêu quái Thi Hàm, mấy tháng rồi không gặp, các bé đã lớn rất nhiều rồi nha!"

Cố Mạn: "Haha! Trẻ sơ sinh cũng biết giận dỗi, nhưng vì là sinh ba nên mối quan hệ của chúng cũng phải siêu tốt. Dù có cãi nhau, thì cũng sẽ nhanh chóng bạn bè nữa.

Lâm Tiêu: "Con trai và con gái nuôi của tôi kể cả cãi nhau cũng dễ thương! Tôi cảnh cáo cô Tô, đừng cọ nhiệt của con trai và con gái nuôi của tôi trong vòng bạn bè nữa."

Lưu Hi: "Câu hỏi: Tôi nên làm gì nếu có một bà chủ cưỡng show con đây?"

Lương Tiểu Khiết trả lời Lưu Hi: "Đương nhiên là một cái bấm like và comment! Hãy share thêm đi, ba đứa bé thật đáng yêu, ngày nào cũng thấy mà vẫn có cảm giác không đủ nha."

Cha mẹ Tô Thì Hàm nhìn thấy dòng trạng thái này, nhanh chóng gọi video đến để xem dáng vẻ cãi nhau xong rồi lại hòa giải của bọn trẻ.

Tô Thi Hàm trực tiếp đưa điện thoại cho bảo mẫu, nhờ các dì cầm điện thoại để các bé và bố mẹ mình trò chuyện. Trong lúc ấy, cô quay lại phòng để tắm rửa.

Lúc cô tắm xong ra ngoài, thì cuộc gọi cũng kết thúc. Cô cầm điện thoại lên xem, rất nhiều bình luận. Cô đọc qua một lần rồi thoát ra.

Đăng ảnh các con là thú vui của các bà mẹ bỉm sữa, cô không phải vì muốn chia sẻ với nhiều người, mà đơn giản cô chỉ là chia sẻ và lưu lại kỉ niệm.

Lúc chuẩn bị thoát wechat, Tô Thi Hàm đột nhiên nhìn thấy vài tin nhắn từ Vạn Kiều Anh.

Tại buổi lễ khai trương ở Toàn Tụ Đức hôm đó, Vạn Kiều Anh rất thích ba đứa bé, chú động thêm WeChat Tô Thi Hàm.

Tô Thi Hàm biết rằng họ đã mua nhà trong cùng một khu với mình. Rất có thể trong tương lai, họ sẽ là hàng xóm của nhau, vì vậy hai người đã kết bạn.

Cô mở hộp thoại xem vài tin nhắn.

Vạn Kiều Anh: "Cô Tân, ba đứa trẻ nhà cô thật đáng yêu."

Vạn Kiều Anh: "Xem xong vòng bạn bè của cô, tôi không nỡ rời đi. Có rất nhiều bức ảnh quý giá về quá trình trưởng thành của các bé. Từ khi sinh ra đến nay, ghi lại quá trình trưởng thành từng chút từng chút một. Thực sự là một kỷ niệm rất đẹp"

Vòng bạn bè của Tô Thi Hàm có rất nhiều hình ảnh của bọn trẻ. Trước khi về Quảng Châu, cô không dám cho bố mẹ biết. Bài đăng trên tường chỉ dám để chế độ chỉ một mình xem. Nhưng sau khi bổ mẹ cô biết chuyện, cô đã mở chế độ tất cả bạn bè xem.

Vạn Kiều Anh thực sự thích ba đứa bé nhà họ. Ánh mắt của một người không thể dối lừa.

Chính vì Tô Thi Hàm biết điều này nên cô có ấn tượng tốt về Vạn Kiều Anh.

Tô Thi Hàm: "Cảm ơn."

Vạn Kiều Anh: "Cô Tân, thật ra tôi tìm cô là có một việc, muốn nhờ cô và cậu Tân giúp đỡ”

Vạn Kiều Anh: "Việc này có chút khó mở lời, nhưng sau khi nhìn thấy ba đứa trẻ của cô, tôi có thêm can đảm hơn."

Tô Thi Hàm: "Chị cứ nói.

Vạn Kiều Anh: "Cô Tân, chúng ra mới gặp nhau một lần, có thể cô vẫn chưa biết, tôi và Thế Duy kết hôn hơn mười năm, nhưng chúng tôi chưa có con... Chúng tôi đều thích trẻ con, nhưng vẫn muốn mà vẫn không được. "

Vạn Kiều Anh: "Để có con, chúng tôi đã thử rất nhiều phương pháp, đến bệnh viện khám nhiều lần nhưng bác sĩ không tìm ra vấn đề gì. Cả hai chúng tôi đều không bị vô sinh mà chỉ là không thể thụ thai."

'Vạn Kiều Anh: "Chúng tôi cũng đã nghĩ đến việc thụ tinh trong ống nghiệm để có con, nhưng chúng tôi cũng đã thất bại hai lần. Quá trình này rất đau đớn. Thế Duy thương tôi, anh ấy nói rằng chúng tôi nên thuận theo tự nhiên. Nhưng bây giờ cả hai chúng tôi đều dần bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có con."