O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 119



Đối với dân chúng phổ thông Liên bang mà nói, chiến trường là một khái niệm có phần xa lạ, bởi Thanh Kiếm Bầu Trời sẽ luôn đảm bảo cái ngày mà họ bị cuốn vào loạn lạc không bao giờ đến. Thay vào đó, chiến sự đồng nghĩa với một đại hội bung xõa khi mọi người tụ lại thưởng thức dung nhan Nguyên soái. Tuy lần này không biết vì sao mà Nguyên soái lại không ở tiền tuyến, nhưng hắn rốt cuộc cũng chịu…

Mang anh giám khảo ra cho thiên hạ chiêm ngưỡng rồi!!

“Huhuhu nhìn anh giám khảo trên đài chỉ huy hổng có miếng nào giống Beta luôn á, vừa thấy cái em tới kỳ…”

“Cấm dục như vậy chẳng trách sao Nguyên soái giấu không cho ai xem! Có Beta vừa đẹp vừa ngầu thế này ở bên, là tôi thì xác suất xứng đôi với Omega lung tung ngoài đường khác cũng là 0%!”

“Lầu trên ăn nói tục thế. Mà tôi hỏi thẳng một câu, mấy cái bị thịt ở tinh khu trung ương đang làm cái qué gì vậy? Thiếu tướng Lâm ngoài đó bảo vệ chúng ta, vậy mà các người cả tháng qua còn chưa tìm được em trai người ta?”

Tinh khu trung ương quả thật đang sứt đầu mẻ trán.

Lê Giang và Fiditz tuy đều là trụ cột của Liên bang, nhưng Liên bang cũng không phải Đế quốc khi xưa để mặc ai đó một tay che trời. Cục Tình báo Trung ương có đầy đủ bằng chứng cho thấy Lâm Tịnh Nhiên là người đã tiết lộ bí mật quân sự cho Tiếng Vọng, khiến đội quân máy của chúng nắm rõ thiết kế của mạng lưới phòng ngự Bức tường Vành đai như lòng bàn tay. Chính vì vậy nên Lâm Kính Dã mới không thể không dẫn quân xông pha, ép chúng phải lùi xa khỏi Bức tường.

Toàn Quốc hội đều rất ăn ý mà phối hợp với vở kịch của ông bà Lâm, bởi Lâm Tịnh Nhiên dù có thật sự phản bội Liên bang thì khả năng cậu bán đứng anh trai mình là con số không – còn đáng tin hơn cả độ xứng đôi giữa Rennes và Omega khác.

“Miệng lưỡi có thể nói dối, nhưng số liệu sinh lý của Omega thì không.” Lê Giang hầm hầm đập tài liệu vào mặt các nghị sĩ: “Sau khi phân hóa, Lâm Tịnh Nhiên mỗi lần đến kỳ đều cần được trấn an bởi mùi hương của Lâm Kính Dã.”

Nhưng khi có càng nhiều bằng chứng chỉ hướng Lâm Tịnh Nhiên, bắt đầu có nghị sĩ do dự: “Lỡ như cậu ta có Alpha xứng đôi? Hoặc lui một bước là có người trong lòng, không cần anh trai cung cấp cảm giác an toàn nữa thì sao? Càng có khả năng hơn là Alpha cậu ta yêu nằm trong Tiếng Vọng-”

“Nghị sĩ… tên gì cũng được này.” Trông Lê Giang như thể sắp sửa túm ông ta vào làm chuột bạch trong phòng thí nghiệm: “Ông cho rằng hành vi xây tổ của Omega cũng giống như bọn Alpha thối tha chỉ cần tìm đại một Omega phù hợp về sinh lý là có thể sống qua ngày hả?”

“Viện trưởng Lê, xin đừng phát ngôn kỳ thị giới tính, cảm ơn.” Ansel đỡ trán, bị Lê Giang ném xấp tài liệu cuối cùng vào đầu.

“Vậy tôi đây cũng lui một bước. Lâm Tịnh Nhiên mỗi ngày đều cắm mặt vào làm đề án trước mắt tôi, nếu có người yêu thì một là tài liệu thí nghiệm, hai là tôi! Lũ Alpha các người liệu mà dẹp cái thói kiêu ngạo thúi hoắc đó đi. Nói lại lần cuối–”

Anh ta đi thẳng một mạch đến cửa mà không quay đầu lại, cao giọng hô lên: “Người anh đang lãnh binh nơi tiền tuyến của cậu ta là Beta, mà lũ Alpha tự cho mình là thượng đẳng các người, đến một tên nội gián còn không bắt được! Mấy người bò lên cái chức này kiểu gì vậy hả? Thi xem ai đến kỳ dễ nổi khùng hơn à?”

“Lê Giang!” Có người phía sau không nhịn được nữa bèn hét: “Ăn nói cho cẩn thận! Beta như anh không hiểu được hiệu quả tương tác pheromone giữa AO nên mới dám phát ngôn bừa bãi! Lâm Kính Dã ngoài tiền tuyến đúng là trường hợp đặc biệt, nhưng anh đừng tưởng mình cũng là Beta là có thể sủa bậy lung tung! Anh là học giả hàng đầu Liên bang, nhưng nơi đây là hội nghị chiến thuật, anh thì biết cái quái gì? Bất kỳ khả năng nào cũng phải được-”

Lửa giận của người này vừa tuôn ra được một nửa, đã thấy bóng lưng đi xa kia quay phắt lại. Đoạn Lê Giang dùng tư thế không khác gì Rennes, đạp tung cánh cửa vướng víu đang hé mở một nửa, tiện tay vác chiếc ghế lên vung vào ngay mặt người kia.

Ansel với gương mặt vô cảm: “Ồ hố.”

Nghị sĩ nọ giật bắn mình. Nhưng Lê Giang dù sao cũng không phải Rennes, ghế trong phòng họp lại nặng, cú vung kia không nện trúng ông ta mà chỉ khiến nó vỡ thành từng mảnh nát vụn trên chiếc bàn trước mặt mà thôi.

Cả Quốc hội bỗng chốc im lặng như tờ.

“Đồ ngu.” Lê Giang nện ghế xong trông vui ra mặt, bắn một ánh mắt khinh miệt vào mặt tay nghị sĩ: “Ra đường quên mang vòng cổ à?”

“Anh… anh…”

Có nghị sĩ lớn tuổi nhẹ nhàng tằng hắng: “Đủ rồi. Phát ngôn vừa rồi của anh có hiềm nghi xúc phạm đến Beta. Nhưng Viện trưởng Lê, anh cũng phải kiềm chế lại. Là học giả ưu tú nhất Liên bang, sao anh có thể có hành vi như Omega trong kỳ sinh lý như vậy?”

Ansel lặng lẽ ôm mặt.

Quả nhiên, chỉ một giây sau, cái ghế thứ hai cũng tan nát trước mặt người vừa lên tiếng khiến ông ta cả kinh.

“Lên mặt với ai đấy lão già?” Lê Giang xoay xoay cổ tay, ngang nhiên rút một ống tiêm ra từ trong túi, thản nhiên xắn tay áo lên: “Rặt một lũ thiểu năng. Họp hành suốt năm này tháng nọ, đã không phát hiện ra giới tính của bố mà còn dám ba hoa Alpha hiểu Omega nhất? Dỏng tai lên nghe cho kỹ, bố đây đang đến kỳ, khôn hồn thì đừng có chọc. Chính mồm các người nói ‘Omega đến kỳ không còn lý trí’, nói đúng đấy!”

Ống tiêm rỗng bay vút ra, đánh cái chát vào mặt tên nghị sĩ ngoác họng kêu gào ban nãy.

“Đầu óc này mà còn đòi nghĩ chiến thuật?” Lê Giang cười khẩy: “Cứ tiếp tục cái trò gia đình của mấy người đi, tôi đây còn trăm công nghìn việc. Lô cơ giáp khổng lồ đầu tiên đã được lắp ráp xong, còn đang chờ tôi đến điều chỉnh hệ thống liên kết thần kinh, không rảnh tiếp đón.”

Trong sự im lặng như một nấm mồ, vị nghị sĩ ngồi gần cửa nhất bỗng nhảy dựng lên.

“Má! Tôi cứ tưởng vị ngọt trên người anh ta là nước hoa để giấu mùi thuốc khử trùng?!”

“Lê Giang… là… Omega ư? Không thể nào, anh ta là học giả cấp quốc gia, sao có thể giấu… Mẹ nó, quên mất anh ta bên ngành Y, muốn giấu có khó khăn gì. Tổng thư ký Ansel, ngài cũng không biết gì đúng không?”

“Ừm…”

Câu trả lời hết sức mơ hồi đến từ Tổng thư ký khiến các nghị sĩ được an ủi trong một thoáng. Ai nấy đều không khỏi thương hại khi thấy Ansel chôn mặt vào tay với vẻ kiệt quệ, nhưng chẳng ai biết thật ra anh ta đang ráng nín cười đến sốc cả hông.



Lê Giang – Viện trưởng viện Khoa học Sinh học Liên bang, Trưởng khoa danh dự khoa Y học và Kỹ thuật học viện Úy Lam, Giáo sư trọn đời, người dẫn đầu trong nghiên cứu và cải tiến kỹ thuật liên kết thần kinh nơi tiền tuyến, học giả cấp quốc gia, tấm gương cổ vũ biết bao người dấn thân vào lĩnh vực nghiên cứu y học và sinh học – thật ra là một Omega?

Đã vậy còn là cấp C?

Đọc xong dòng tít, cảm nghĩ đầu tiên của dân chúng là phóng viên hít cần rồi.

Nhưng cũng có người vỡ lẽ: “Hèn gì đoàn đội của Viện trưởng Lê luôn tập trung nghiên cứu ra thuốc ức chế Omega hiệu quả cao hơn và dễ chịu hơn.”

Khi các sinh viên, trợ lý, thí nghiệm viên trong phòng thí nghiệm nhìn thấy Lê Giang, trên mặt ai nấy đều mang vẻ trìu mến dịu dàng. Sau khi hay tin chỉ có Patricia biết được sự thật, mấy sinh viên Omega vừa nửa đùa nửa thật trách cô, vừa bày tỏ tình chị em thân thiết với Viện trưởng…

Sau đó bị Viện trưởng máu lạnh vô tình mắng cho khóc thét.

Thôi nào, Viện trưởng là Omega thì có liên quan gì đến uy lực mắng chửi đâu.

“Lũ bọ chét này cút xa con mẹ nó ra! Bị đui hay protein tròng trắng biến tính mà không thấy cái bảng ‘Cấm làm ồn trong khu vực thí nghiệm’ hả?! Đứa nào không biết đọc thì cút về nhà bú tí mẹ!”

Trước tư thế chửi người vẫn “hấp dẫn” như xưa của Viện trưởng Lê, các phóng viên vắt giò chạy trốn.

Trong lúc dân chúng Liên bang đều rơi vào cơn mê, bên trong căn cứ Hydra cũng rối ren không kém.

Khác với dân Liên bang, cuộc sống của người dân ở đây luôn gắn liền với sự hỗn loạn. Trong trường hợp tiền tuyến căng thẳng, để tránh lãng phí Alpha, cho dù là Beta ở khu lao động cũng có thể bị bắt đi sung quân. Vì vậy, họ đương nhiên có thể nhận ra Thanh Kiếm Bầu Trời uy danh lừng lẫy, nhưng không ai sẽ tin vào mắt mình khi nhìn thấy vị Nguyên soái trong truyền thuyết này đứng trước cửa khu lao động vào sáng sớm tinh mơ cả.

Nguyên soái tóc bạc giáp đen đứng tựa lưng vào tường, tay cầm kiếm quang năng nhàn nhã so kích thước với cửa, dưới chân là xác vài tên phản quân nằm ngổn ngang. Cách đó một khoảng là những chiến sĩ giáp đen đang lặng lẽ hạ gục từng tên lính gác.

Các Beta sững sờ dụi mắt, mãi cho đến khi Chiến thần tóc trắng mất hết kiên nhẫn, vung chân đá một cậu trai trẻ ra ngoài.

“Langdon đã trở lại, đang cắn nhau với Noah, không rảnh quản các người.”

Cậu trai lồm cồm bò dậy, ngây ngốc hỏi: “Ngài… ngài định đưa chúng tôi về Liên bang sao?”

Rennes liếc đối phương với vẻ kỳ quái: “Mang về rồi để đâu? Cả cái căn cứ to đùng này không phải do cha ông các người xây nên sao? Giờ ghét nó rồi hả?”

Những Beta khác nghe xong càng dại ra.

“Ta chỉ tiện tay quậy một trận thôi, muốn sao tùy các người.” Hắn nói, đoạn vừa sải bước vừa lầm bầm: “Chả hiểu sao thằng Z thần kinh kia lại tốt số nhặt được cái xe lăn, mà đám này lại chẳng có đứa nào dòm ra hồn. Tiếc thật, họ Nhậm lúc không làm xe lăn, ra chiến trường thể hiện tốt phết…”

“Tụi bây ngớ ra đó làm gì?! Địch tới kìa!!”

Rennes dừng bước, lưu loát xoay người, nã một phát đạn về phía phát ra âm thanh. Một gã Beta trong trang phục lính gác đổ ập xuống với gương mặt vẫn còn đan xen giữa kinh hoàng và phẫn nộ, trên trán là một lỗ thủng sâu hoắm.

Họng súng lia đến đâu, phản quân Beta khiếp sợ ôm đầu ngồi xuống đến đấy.

Đôi mắt xanh băng của Rennes quét nhìn một vòng, mang theo sát khí ngùn ngụt lan tỏa, lại cất giọng thờ ơ: “Muốn đánh à?”

Không một ai dám hó hé. Người sống ở chòm Trường Xà như họ làm sao có thể không e ngại “tiếng ác” của Thanh Kiếm Bầu Trời, nhưng khác với những kẻ tay nắm quyền lực, thành tâm cống hiến cho sự nghiệp làm phản quân, họ chỉ muốn trải qua một cuộc sống an ổn bình thường mà thôi.

Rennes thu súng về: “Được rồi, lát nữa chắc sẽ tưng bừng lắm, tự tìm chỗ trốn đi.”

Chòm Trường Xà quả thật không yên ổn chút nào, khi sự trở lại của Langdon đã đẩy Noah vào tình thế khó xử: một số phản quân vốn cho rằng Langdon đã bỏ mạng mới quay sang ủng hộ Noah giờ lại quay về trướng cũ, mà những kẻ còn đang lưỡng lự thì tiếp tục đứng ngoài quan sát.

Noah chiếm lấy căn cứ phản quân, phóng mắt nhìn khắp thành phố với gương mặt âm u như đáy nước.

Gã không muốn phân quyền, Langdon cũng không, vì vậy một cuộc tranh luận mấu chốt đã nổ ra giữa cả hai: liên minh với Tiếng Vọng, hay bắt tay cùng Liên bang, dùng biện pháp hòa bình để giải quyết.

“Thằng phế vật bị bọn Liên bang tẩy não!” Gã đập vỡ ly nước trong cơn phẫn nộ.

“Chỉ huy!” Một tên thuộc hạ gân cổ lên báo cáo, trong giọng nói mang theo vẻ kinh hoàng lẫn kích động: “Đ- đến thật rồi! Phát hiện có người xâm nhập căn cứ, hình như chính là… Thanh Kiếm Bầu Trời!!”