O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 33



Rennes quen thói quen nết trêu ghẹo một phen mới chịu trả lại cho Hạm trưởng Beta chiếc kính mà anh phải tháo xuống khi mặc chiến giáp.

“Cảm ơn ngài.” Người thanh niên vươn tay nhận lấy, lặp lại câu nói trước kia.

Nhưng khi anh vừa đến gần, gương mặt Rennes đã nhăn tít lại với ý chê bai rõ mồn một. Hắn không những không đưa kính sang mà còn nhấn Lâm Kính Dã ngồi phịch xuống ghế, thoăn thoắt mở chiến giáp trên người anh ra dưới ánh mắt ngỡ ngàng của đối phương. Hằn dùng hai ngón tay kẹp lấy tờ giấy ăn, luồn tay vào trong giáp, móc ra một túi máu rồi phi thẳng nó vào máy xử lý rác trên phi thuyền.

“Ấy…”

“Đã rượu giả lại còn hết hạn! Thối điếc mũi rồi!”

“…”

Chủ nhân gốc của túi máu mang mùi rượu Rum này không ai khác ngoài Teval.

Một khi máu rời khỏi cơ thể, pheromone trong đó sẽ như con thú xổng chuồng giương nanh múa vuốt, có thể khiến người khác hiểu nhầm thành mất kiểm soát do bị thương. Sau khi thảo luận cùng Rennes, Lâm Kính Dã đã nghĩ ra cách lợi dụng điều này để điều chỉnh tiết tấu chiến đấu.Theo lệnh anh, Lệ Nhiễm Nhiễm dùng kinh nghiệm lâu năm và tay nghề lão luyện rút ra lượng máu tối đa mà Alpha cấp A- có thể chịu được.

Nếu như gene của Omega quy định bọn họ sẽ luôn khốn đốn bởi rối loạn sinh lý thì với Alpha, đó là sự chinh phục và bài xích, là cuộc giằng co giữa lý trí và bản năng mỗi khi ngửi thấy pheromone của đồng loại. Chính vì vậy nên một đội ngũ chỉ toàn Alpha ngày nay cũng phải đeo vòng tay ức chế, để phòng trường hợp những ai thường ngày đã không ưa nhau sẽ lao vào xé xác nhau khi vô ý bị pheromone kích thích trên chiến trường.

Chẳng trách sao Nguyên soái lại khó chịu ra mặt đến vậy.

Cũng may túi máu đã hoàn thành nhiệm vụ của nó, không phụ lòng vị phó quan đang được truyền trà táo đỏ thay nước biển trong phòng bệnh.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đây, Rennes thò đến gần Lâm Kính Dã, nhấp mũi khụt khịt một hồi rồi tức tối gắt lên: “Sao còn nồng quá vậy?”

Thấy người thanh niên trên ghế vô thức đưa tay ra sau gáy, sắc mặt hắn lại thay đổi, từ tóm được phản tặc trở thành thấy phản tặc mặc váy cỏ nhảy hula ngay trước mắt.

Lâm Kính Dã cạn hết cả lời, đành tự an ủi rằng Nguyên soái là Alpha, một trong hai giới tính duy nhất có thể cảm thụ được tin tức sinh học trong pheromone, còn Beta ngửi vào không khác gì mùi nước hoa (bằng không thì tại sao nó lại có tên “tin tức tố” chứ?).

“Cái gáy cậu là hố đen hay sao mà bạ cái gì cũng dám tiêm vô hả?” Một hàng lông mày bạc nhướng lên, giọng nói như ướp băng của hắn khiến Lâm Kính Dã không khỏi chột dạ, thành thật đáp.

“Pheromone Alpha có tính bài xích rất mạnh, không tiêm vào được.”

Mùi Rum đậm đà lại tản mát bốn phía khi anh nặn ra một túi máu lớn bằng ngón tay cái từ sau gáy. Vì lượng máu này mà Teval suýt nữa đã bị Lệ Nhiễm Nhiễm biến thành món khô cá, hiện giờ vẫn còn lại một nửa.

Nào ngờ gần như ngay lập tức, nó bị Rennes-mặt-đen-thùi-lùi tống vào máy xử lý rác.

“Ơ…”

Phí phạm!

Lâm Kính Dã nhìn theo đầy tiếc rẻ, thầm nhủ không hổ là người dám tự tay cho nổ soái hạm.

Giọng nói lạnh lùng của Rennes lại vang lên: “Đi tắm ngay cho tôi, sắp ngộ độc cồn đến nơi rồi.”

“…”

Pheromone chỉ mang mùi hương chứ không chứa thành phần hóa học tương tự, không thể khiến người “ngộ độc” được, bằng không thì mấy buổi tiệc tùng chỉ cần gọi Alpha Omega có mùi cồn đến thôi, cần gì gọi rượu bia nữa cho mệt.

Nhưng ai bảo Nguyên soái chức cao, Nguyên soái đẹp, Nguyên soái có lý.

Thế là Lâm Kính Dã đơ mặt đứng dậy: “Thuộc hạ đi xử lý đây ạ.”

Phi thuyền di chuyển của Nguyên soái tất nhiên được trang bị đầy đủ với phòng nghỉ bên trong. Dựa theo cái tính tùy tiện phóng túng, nói đổi là có thể đổi soái hạm sang tàu vận tải chắp vá của Rennes, Lâm Kính Dã vốn cho rằng phòng của hắn sẽ chỉ có độc một chiếc giường xếp điển hình theo phong cách cuồng-quân-sự.

Kết quả, căn phòng tuy nhỏ nhưng được bố trí một cách thoải mái đến bất ngờ. Bên trong quả thật chỉ có một chiếc giường, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là trên đó lại chất đầy gối mềm.

Tưởng tượng đến cảnh Thanh Kiếm Bầu Trời vừa trở về phòng đã nhảy ùm vào đống gối mềm này mà lăn lộn, Lâm Kính Dã không kềm được một tiếng cười, tiếc rằng giữa chừng đã phải mím môi hít hà. Anh không nán lại nữa mà nhanh chóng vọt vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ra.

Dòng nước ấm áp xối xuống, gột đi một đợt máu đậm đà mùi Rum, đợt nước thứ hai vẫn nhuộm một màu đỏ thắm nhưng lại không có mùi gì.

Lâm Kính Dã không khỏi nhíu mày rồi nhanh chóng cởi giáp xương ngoài, tẩy rửa sơ cho nó trước khi bỏ ra ngoài, đồng thời cảm thấy may mắn vì Rennes ban nãy chỉ mở khóa chứ chưa lột ra hết.

Chiến giáp nặng nề được dỡ xuống tựa như gánh nặng được trút đi, khiến thân hình người thanh niên trông mảnh khảnh đến lạ. Bờ vai anh khẽ áp lên vách tường phía sau, để dòng nước xối thẳng từ đỉnh đầu xuống.

Đồng phục chiến đấu bó sát màu đen bên dưới bộ giáp vẫn còn nguyên vẹn, chỉ trừ một vết rách nhỏ khi bị dòng điện cao thế sượt qua, để lộ làn da trắng trẻo. Thấy máu vẫn không ngừng ứa ra, Lâm Kính Dã cau mày, dứt khoát nhắm mắt xé lớp vải bên hông đi.

Một vết thương dữ tợn bắt đầu từ bụng, kéo dài đến sau lưng xuất hiện trong tầm mắt, trong đó vết cắt trên hông là sâu nhất. Vốn vết thương đã khép lại, chỉ có hai bên miệng còn sưng đỏ nhưng dòng điện từ thanh đao của Oscar đã vô tình khiến bên trong bị nứt ra, khiến nó trông mới mẻ vô cùng.

Lâm Kính Dã ngửa đầu ra sau để dòng nước xối xuống ngực, cuốn trôi chất bẩn trong vết thương đi, sau đó lấy từ trong trang bị cá nhân ra một thiết bị khâu vết thương đơn giản. Thứ này rất phổ biến trong thời chiến, trên kim khâu có bôi thuốc sát trùng, chỉ khâu có thể tự tiêu biến, chỉ cần áp vào miệng vết thương rồi bấm như bấm sách là được, không cần học y cũng có thể sử dụng.

Nhìn quanh một vòng, anh nhón lấy chiếc khăn mặt màu xanh khỏi giá treo, cuộn lại ngậm vào miệng.

Xin lỗi Nguyên soái, mượn khăn của ngài dùng tạm một chút, xong việc sẽ giặt sạch trả lại.

Một khắc sau, thân hình Lâm Kính Dã run lên, cổ ngưỡng về sau, mạch máu nổi lên dưới làn da trắng bệch, mồ hôi rịn ra trên trán, hòa cùng bọt nước lăn vào tóc.

Hai mắt anh nhắm nghiền. Tiếng nước rào rạt bên tai như mờ đi, chỉ còn tiếng ù ù chấn động. Hàm răng nghiến lấy chiếc khăn trong miệng, không để bất kỳ âm thanh nào lọt ra. Đầu óc anh trống rỗng, thậm chí còn tự hỏi mình đang ở nơi nào mới thoáng tỉnh lại, không khỏi cười tự giễu.

Thì ra Beta cũng có thể trở nên hưng phấn như vậy, anh nghĩ. Trong lúc chiến đấu có adrenaline ảnh hưởng nên không thấy đau; trước kia ở tàu 927, trước mặt cấp dưới cũng không hề hấn gì; nhưng bây giờ về đến nơi an toàn rồi, chỉ là một vết rách nhỏ thôi… sao lại đau đến thế.

Anh lắc đầu, đưa tay sang vị trí khác, chuẩn bị tiếp tục khâu vết thương.

Nào ngờ một tiếng rầm kinh thiên động địa vang lên bên ngoài. Hàng mi Lâm Kính Dã run lên, chưa kịp phản ứng thì cổ tay đã bị chộp lấy, lực nắm mạnh đến nỗi khớp xương bên dưới bắt đầu kháng nghị.

Cánh tay kia kéo anh ra ngoài, vào một chiếc khăn tắm khô ráo đã được mở sẵn.

“Cậu bị điên hả?”

Giọng nói buốt giá như ngâm trong băng vang lên bên tai, sau gáy Lâm Kính Dã bỗng lạnh toát như bị tia laser giết người chiếu vào.

Anh chớp mắt, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt quá mức điển trai của Rennes.

Không phải chứ, người chơi hệ liều mạng số một Liên Bang như ngài mà cũng có tư cách mắng tôi à? Bộ não chậm lụt của anh đờ đẫn nghĩ.

“Vết thương chưa lành đã bị mở ra, hết điện giật rồi cát vào, giờ lại còn xối nước chưa khử trùng, tự tính xem bao nhiêu thứ độc tích lại rồi hả? Sao cậu không đau chết luôn đi?”

Máy khâu trong tay Lâm Kính Dã bị Rennes hất văng vào tường, vòi hoa sen bị tắt đi, đèn sưởi được bật lên, bao phủ nhà tắm trong quầng sáng vàng ấm áp.

Sau đó, hai bàn tay ấn anh ngồi bệt xuống trên chiếc khăn tắm, bắt đầu xé áo anh.

Lâm Kính Dã: “…”

“Như thế này là giấu diếm quân tình.” Lại một cái vỏ từ trên trời rơi xuống.

Rennes kéo một chiếc hộp tới, thành thạo lựa ra một mớ chai lọ vại bình từ các thiết bị y tế và thuốc men bên trong, phun lên hông Lâm Kính Dã. Mấy giây sau, cơn đau tan biến tựa như thủy triều rút đi.

Nhìn hắn bận rộn như vậy, anh cũng không biết nên cảm thấy thế nào. Nên kích động vì được Thanh Kiếm Bầu Trời tự mình bôi thuốc hay nên lo lắng vì bị Nguyên soái bắt tại trận đây? Nhưng xét đến tình hình hiện tại – bị bọc trong chiếc khăn tắm khổng lồ – dường như có lo lắng cũng chẳng được gì, ngược lại còn sinh ra chút… mệt mỏi.

“Tôi bảo cậu đánh hai mươi người.” Đôi mắt xanh lam lạnh lùng bắn lên: “Nhưng không phải với thương tích thế này. Tôi không phải biến thái.”

Lâm Kính Dã đang định lên tiếng thì nhận ra mình vẫn còn đang ngậm khăn trong miệng – trông bất nhã hết sức – bèn lẳng lặng lấy nó ra.

“Làm sao ngài phát hiện được?” Nói xong, anh mới phát hiện giọng mình đã khàn đi.

Rennes nhìn gương mặt trắng bệch của anh, đáp: “Máu của Teval có pheromone Alpha, cậu thì không, ngửi phát biết liền.”

Lâm Kính Dã: “…”

Chỉ có Alpha và Omega mới cảm nhận được mùi pheromone, mà một Beta xui xẻo như anh trăm phương ngàn kế tính toán, cuối cùng lại thua vì khác biệt sinh lý này, ngoại trừ im lặng thì còn làm được gì nữa bây giờ?

“@#$!”

Một câu nói mơ hồ bật ra khỏi miệng Rennes, xem khẩu hình thì hẳn là vừa chửi thề.

“Sao khâu có vết rách thôi mà xấu dữ vậy?” Hắn như một thùng thuốc súng được châm lửa, lập tức xé luôn lớp vải gây cản trở. Trên làn da trắng bệch là vết thương suýt nữa đã chia Lâm Kính Dã làm hai nửa, vết rách ở giữa vẫn còn đang rỉ máu.

Lâm Kính Dã không nhịn được mà đáp: “Nguyên soái, mấy vết thương ngài tự xử lý cũng không đẹp hơn đâu.”

Đừng có lươn ngắn mà chê chạch dài, ai cũng dư sức chọc cho quân y lên cơn rối loạn sinh lý như nhau thôi.

Lại một câu chửi thề khe khẽ mà anh sẽ không phát hiện ra nếu không nhờ thị lực tinh tường và khoảng cách gần gũi.

Hai hàng mi bạc nhíu chặt, Rennes lấy một thiết bị khâu khác – nhìn qua là biết cao cấp hơn – ra, vừa tỉ mỉ lẹ làng xử lý vết thương cho anh, vừa lầu bà lầu bầu trong miệng.

“Cậu mà còn thế này nữa thì tôi lại phải ăn cả thùng chocolate mất…”

Chocolate? Lâm Kính Dã mê man chớp mắt. Chẳng lẽ Nguyên soái thích ăn ngọt để bình tĩnh lại lúc không vui sao?

Phòng tắm được đèn sưởi sưởi ấm, cơn đau cũng bị các loại thuốc xua đi, bên ngoài là khăn lông mềm mại, những ngón tay ấm áp của Rennes lướt qua phần hông nhạy cảm, những lọn tóc dài nhẹ nhàng phớt qua mu bàn tay.

Hơi nhột, anh mơ màng nghĩ, đầu óc cũng bắt đầu thư giãn đi tìm mộng đẹp. Đáng tiếc Nguyên soái máu lạnh vô tình đã đánh vỡ kế hoạch ấy.

“Rồi, nói đi.” Khóe miệng Rennes cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo.

Bản thân hắn cũng chưa chắc sẽ không trúng đòn trước thế tấn công mạnh mẽ của Oscar, vì vậy khi Lâm Kính Dã vừa trở lại hàng ngũ, hắn đã lập tức phát hiện mùi máu trên người anh. Nhưng cho rằng vị Hạm trưởng dám lái tàu vận chuyển đi cứu viện Thanh Kiếm Bầu Trời này cố tình không nói để bảo vệ lòng kiêu hãnh của mình, hắn mới để cho anh tự đi xử lý. Nào ngờ khi tiếng nước vừa vang lên, hắn lại ngửi được mùi rỉ sét.

Thấy Lâm Kính Dã mãi không trả lời, Rennes nhấc cằm anh lên, đôi mắt lam nhìn xoáy vào như mũi khoan, nụ cười đã nhuốm màu u ám.

“Tôi nhớ cậu cũng bị thương ở đây trong vụ Benson.”

Hắn đưa tay ra thăm dò, cảm nhận được cơn rùng mình khe khẽ từ đối phương.

“Khi ấy cũng là vết thương cũ bị nứt ra đúng không? Tôi lại bị cậu qua mặt rồi.”

Lần đó chính Rennes đã đích thân đưa Lâm Kính Dã đến trạm xá, nhưng dù sao cũng còn trên soái hạm, không thể lột sạch anh ra để kiểm tra tỉ mỉ như bây giờ nên mới không nhận ra vết thương sâu đến cỡ nào. Mà người phụ trách chữa thương lúc ấy là Lệ Nhiễm Nhiễm, một quân y ưu tú trên mọi phương diện như cô không thể bị gạt một cách dễ dàng như vậy. Vì thế chỉ có một kết luận duy nhất: hai người họ đã bắt tay nhau lừa hắn.

Ngữ điệu Rennes hết sức chậm rãi nhưng từng lời từng chữ đều đánh trúng trọng tâm, từng âm tiết được gằn ra với lửa giận: “Nó từ đâu ra? Tại sao bị thương ra trận mà không chịu hé răng?”