O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 66



Thanh Kiếm Bầu Trời từ trước đến giờ vẫn luôn trung thành với phong cách nói sao làm vậy, mà đã làm thì như sấm rền gió cuốn, tất nhiên không ai ngu dại gì dám đứng ra cản đường.

Khi hai phó quan bị ép tiếp nhận toàn bộ hạm đội, vẻ mặt Lưu Tuấn trông đắng nghét đến nỗi người ngoài phải thắc mắc có khi nào anh ta tự dưng có pheromone mùi khổ qua rồi không.

Để trở thành chỉ huy hạm đội tiền tuyến Liên Bang, các chiến sĩ đều phải sở hữu giá trị vũ lực tối thiểu. Hạm đội vũ trụ từ lâu đã bãi bỏ những quy định vô dụng như “chỉ huy không được tham gia tấn công”, nhưng trên thực tế, số người thật sự thích xung phong…

Chỉ có cái vị trước mắt này thôi!

Đã vậy còn thích đánh lẻ, bỏ cả hạm đội lại sau lưng mà nhảy bổ vào chiến trận mới chết!

Với công chúng, Thanh Kiếm Bầu Trời tuyên bố rằng đã bắt được tội phạm bỏ trốn Tần Mạc, nhưng vì phát hiện lão có ý đồ đồng quy vu tận trong lúc giao chiến nên Nguyên soái đã tiêu diệt tại chỗ.

Sau đó, hạm đội bắt đầu hành quân trở về Bắc Thập Tự, không ai biết rằng Nguyên soái quý hóa đã nhảy phốc vào một chiếc phi thuyền cá nhân, men theo tuyến đường nội bộ của Bức tường Vành đai mà thẳng tiến về phía Nam, nhẫn tâm cho cả hạm đội ra chuồng gà.

Nữ Alpha Dương Mạn – trưởng quan phòng vệ Vành đai phía Bắc, người góp phần giúp Nguyên soái che giấu hành tung – châm điếu thuốc nhìn theo hướng phi thuyền biến mất, thở dài xa xăm: “Cái tánh sáng nắng chiều mưa của Nguyên soái các vị càng lúc càng giống như Omega ế nhệ lâu năm ấy. Nếu không có kết quả báo cáo sức khỏe công khai hàng năm thì khéo tôi cũng cho rằng anh ta là Al-pha-kè mất.”

Esuna miệng mỉm cười nhưng lệ đổ trong tim: “Ha ha, cũng hợp lý phết nhỉ.”

……

Lâm Kính Dã nằm mơ.

Anh không nhớ được nội dung cụ thể, đại khái là anh dẫn các em đi chơi công viên nước. Tiểu Nhiên dắt hai đứa bé hơn sang khu thiếu nhi, bản thân anh thì tận hưởng chút thanh nhàn hiếm thấy trong suối nước nóng kế bên.

Bỗng nhiên, nhiệt độ một tăng cao khiến Lâm Kính Dã ngạc nhiên, đang định lên bờ thì sửng sốt phát hiện toàn bộ nước trong hồ tự khi nào đã biến thành…

Cacao trắng hòa tan!!!

Chất lỏng mới mang đến sức cản cao hơn, khiến anh khó lòng cấp tốc rời đi như mong muốn. Một hồi sau, nó bất thình lình ngưng tụ thành một chất rắn rỏi mà ấm áp quấn chặt lấy eo, không cho anh cựa quậy. Khi nhìn xuống, anh nhận ra khối trăng trắng đó còn có xu hướng lan tràn lên trên.

Khoan, lên trên?

Lâm Kính Dã mở choàng mắt, chặn lại cái tay đã lần mò đến ngực anh.

Suối bạc rũ xuống bên sườn mặt, hơi thở nóng rực đã gần kề trước mắt.

Thanh niên tóc đen chớp mắt, thổi đi mấy sợi tơ bạc suýt thì hít vào mồm, tự hỏi có phải nên cắt tóc cho Rennes rồi không?

Sau đó anh hoàn toàn tỉnh giấc.

“Nguyên soái?” Lâm Kính Dã ra sức dời cái bàn tay đang ngọ nguậy kia đi, đáng tiếc không có kết quả, bất đắc dĩ lên tiếng: “Sao tự dưng ngài lại đến đây? Không phải đang đi bắt Tần Mạc ở phía Bắc sao?”

Rennes: “Thì xong rồi. Mà ai bảo tôi không được đến? Nguyên soái Liên Bang thị sát Bức tường Vành đai có vấn đề gì à?”

Thị sát thì không có vấn đề.

Nhưng nửa đêm rạng sáng ngồi lù lù bên giường anh, cái tay lại còn lộn xộn không yên thì rất có vấn đề.

Rennes không chút xấu hổ chọc chọc lên ngực anh: “Còn em, bộ cầm tinh con mèo hay sao mà ngủ như chết vậy hả? Tôi sờ tới sờ lui nửa ngày trời vẫn không tỉnh, tính cảnh giác kém quá đấy.”

Lâm Kính Dã: “…”

Rõ ràng vấn đề nằm ở chỗ ngài sờ tới sờ lui làm gì…

“Vậy ngài sờ đủ chưa?” Anh hỏi với gương mặt lạnh như tiền.

“Chưa.”

Lâm Kính Dã… Lâm Kính Dã còn nói được gì đây?

Rennes đi nhìn đồng hồ, Lâm Kính Dã cũng ngoái đầu theo, thấy còn chưa đến bốn giờ sáng (thời gian được tính theo giờ Thủ Đô tinh để tiện cho lịch sinh hoạt), căn bản không phải lúc nên thức dậy.

Thế là hắn ngoác họng đánh một cái ngáp dài, xả áo khoác rồi chui tọt vào chăn, không quên càm ràm: “Em đi ngủ mặc lắm vậy không khó chịu à?”

Lâm Kính Dã: “Em thấy nhiêu đây còn chưa đủ.”

“Hơ, còn để nguyên tay giả nữa, không thấy cộm hay gì?”

“Để…”

Tách, đó là tiếng Rennes thoăn thoắt tháo tay anh ra.

“… sẵn sàng phản ứng trong tình huống khẩn cấp bất kỳ lúc nào.” Lâm Kính Dã đơ mặt nhìn người kia chuẩn xác ném cánh tay lên ghế sô pha ở đằng xa.

“Cũng bằng thừa, em ngủ ngon tới nỗi tôi sờ mãi không tỉnh còn gì.”

Lâm Kính Dã không thể nói gì hơn.

Vấn đề không nằm ở anh, mà nằm ở người sờ là ai.

“AI, tắt đèn! Ngủ thôi!” Rennes nói xong thì tung chăn trùm lên người, nhắm mắt không thèm đoái hoài gì đến ai nữa.

Đèn ngủ mờ dần, Lâm Kính Dã vô thức chạm vào cánh tay đang khoác ngang người anh.

Rennes ôm anh từ bên phải.

Anh không có tay phải.

Khoảng cách giữa hai người gần như bằng không.

Gần quá.

Suy nghĩ ấy lần nữa xuất hiện trong đầu.

Một chốc sau, đôi mắt hai màu khép lại trong bóng tối, đưa chủ nhân nó trở về với giấc mộng ngọt ngào hương chocolate.

……

Lâm Kính Dã thường tỉnh dậy vào sáu giờ đúng, lần này cũng không ngoại lệ. Khi mở mắt ra, anh phát hiện Rennes còn chưa tỉnh, hơn nữa tư thế đã thay đổi từ gác tay lên người anh thành xem anh như gối ôm thực thụ.

Hai tay hắn vòng quanh eo anh, bàn tay chui xuống áo, kề cận da thịt, mặt vùi vào bên cổ – đúng là tư thế ngủ tiêu biểu, có thể tự nhấn chìm mình trong chăn nệm của Omega.

Anh lẳng lặng nằm một hồi, Rennes vẫn say giấc nồng. Cho dù có tuyến đường riêng thì từ khu Bắc đến khu Nam Vành đai cũng cần bay ít nhất nửa đêm ròng, mà hắn có lẽ đã tức tốc lên đường ngay sau khi tóm được Tần Mạc, không một giây ngơi nghỉ.

Tóc Rennes đã rất dài rồi, tản ra đầy giường trong giấc ngủ, hơn một nửa phủ trên ngực Lâm Kính Dã, lên xuống theo từng hơi thở phập phồng giữa hai người, mang lại chút ngứa ngáy. Anh không kềm được mà đưa tay trái lên chải vuốt chúng, để những sợi tơ bạc óng ánh mềm mại chảy xuôi qua kẽ tay, cảm nhận được nhiệt độ từ chúng sau một đêm được ủ ấm.

Khoảng vài năm trước, có lần Nguyên soái khải hoàn trở về, bị một tay phóng viên có ý đồ phá đám hỏi rằng “Tiền tuyến là nơi chiến sự cấp bách, trưởng quan tối cao không những nuôi tóc dài mà còn dưỡng tóc óng ả suôn mượt, như vậy có phù hợp không? Để tóc dài không phải sẽ bất tiện khi mặc trang bị sao?”

Khi ấy Rennes chỉ lạnh lùng vứt lại một câu: “Cạo trọc một thằng ngu là nó tự động biết đánh trận chắc?”

Tay phóng viên xấu hổ đến muốn độn thổ, bởi vì bản thân gã đang để một cái đầu bóng lưỡng.

Còn để trả lời cho câu hỏi thứ hai, phó quan Esuna và đội trưởng đội đặc nhiệm Cecilia đồng loạt gỡ mũ bảo hộ xuống, khoe ra hai búi tóc được buộc lại gọn gàng mà không kém phần xinh đẹp, trở thành mốt khắp Liên Bang suốt một thời gian.

Nghĩ một hồi, Lâm Kính Dã mới phát giác anh đang lặp lại động tác của Rennes hai tiếng trước.

Ngón tay cuốn lấy những lọn tóc bạc, bất tri bất giác đã kề bên môi, vậy mà hắn không tỉnh lại.

Lâm Kính Dã ngước nhìn trần nhà, lặng lẽ nhắc lại từng chữ trong lòng: Ngài cầm tinh con mèo hay sao mà ngủ như chết vậy? Em sờ tới sờ lui nửa ngày trời vẫn không tỉnh, tính cảnh giác kém quá.

Thêm hai tiếng đồng hồ nữa êm ả trôi qua, máy liên lạc của anh rung lên khi nhận được tin nhắn từ Z, hỏi Rennes đã dậy chưa.

Lâm Kính Dã im lặng thẩm thấu một hồi.

Sao Z lại biết Rennes ngủ trong phòng anh?

Đương sự được nhắc đến mơ màng ngóc đầu dậy, lờ đờ hỏi: “Ai tìm em?”

Âm báo lại vang lên khi tin nhắn thứ hai của Z bay tới: [Cậu cũng còn ngủ à? Chẳng lẽ Rennes lại phát tình.]

Lâm Kính Dã giật thót. Rennes nhận ra chút biến hóa nhỏ bé này trên mặt anh thì lập tức thò đầu sang xem, sau đó nằm phịch trở về chăn ấm, mặt viết mấy chữ “Muốn nướng thêm cơ”.

“Nguyên soái, Trung tướng Z biết ư?”

Rennes uể oải đáp: “Ờ, nó với cái xe lăn hình người của nó. Năm đó bọn tôi đi cứu nó mà, bằng không thì nó đã được xướng tên trong lễ truy điệu anh hùng do mấy lão khú đế thích làm đà điểu trong Quân đội tổ chức cho rồi.”

Việc che giấu giới tính nói lớn có thể lớn, nói nhỏ có thể nhỏ, nhưng khi nó xảy ra trên người Thanh Kiếm Bầu Trời – danh hiệu không chỉ Liên Bang mà e rằng tất cả sinh vật trí tuệ xa gần đều từng nghe qua, nhờ vào những chiến tích lẫy lừng hắn gặt hái được – thì lại thành chuyện siêu to khổng lồ. Vì vậy che giấu hoàn hảo là chuyện không thể nào xảy ra, đặc biệt là trước người từng ẩn nấp trong lòng địch nhiều năm như Z.

Rennes chộp lấy máy liên lạc của Lâm Kính Dã, cục súc nhắn lại một câu: [Đi chơi với xe lăn của mày đi!]

Lâm Kính Dã: “… Hơ…”

Căn bản không thèm phủ nhận việc họ ngủ cùng nhau.

Rennes nhìn sang, không đợi anh hỏi đã giải thích: “Thằng này năm đó còn điều tra ra lão thủ lĩnh phản quân có bao nhiêu đứa con rơi rớt ở ngoài, trong khi chính bản thân lão còn không biết nữa là. Với lại nó được dính với cái xe lăn kia từ sáng đến tối, chẳng lẽ tôi không được?”

Nói tới nói lui một hồi, hắn nhanh nhẹn rời giường, thoăn thoắt đánh răng rửa mặt thay đồ, tiện tay gắn chi giả lại cho Lâm Kính Dã, toàn bộ chuỗi hành động đều vội vã như thể muốn khoe ra càng nhanh càng tốt.

Z đã đợi họ tại phòng chỉ huy.

Hôm nay không có Nhậm Minh ở đây, nhưng y không cần dựa vào xe lăn mà vẫn đứng thẳng được, nhờ vào cặp giáp bằng thép bọc quanh chân. Nó không được thiết kế để chiến đấu mà chuyên môn dùng để hỗ trợ y trong những tình huống thế này.

Vừa thấy hai người bước vào, y mở một màn hình ra, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã gửi yêu cầu viếng thăm đến bộ lạc Dạ Vũ, đối phương biết chỉ huy là Hạm trưởng Lâm thì rất sẵn lòng nhận lời. Đoàn đội của họ sẽ đợi ở cửa khẩu khu C9 của chòm Mũ Miện Phương Nam vào hai ngày sau, nhưng chỉ đồng ý cho một tinh hạm cỡ lớn là Nhiễm Tinh đi vào.” Z thoáng dừng lại: “Trừ khi còn Hạm trưởng Beta nào khác.”

Lâm Kính Dã tiếp nhận giấy tờ và tài liệu chi tiết liên quan, lướt qua nhanh như gió. Lần viếng thăm này không thông qua thủ tục ngoại giao chính thức, đồng nghĩa với việc Nhiễm Tinh phải bí mật lẻn vào.

Z: “Việc này có rủi ro nhất định. Không thông qua thủ tục chính thức nghĩa là các cậu cũng không chịu sự bảo vệ của Công ước Vũ trụ, bên kia trở mặt thì sẽ to chuyện. Tuy thái độ của bộ lạc Dạ Vũ với chúng ta cũng xem như hữu hảo, nhưng trong chòm Mũ Miện Phương Nam lại có khá nhiều khu dân cư không thân với Liên Bang.”

Lâm Kính Dã gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Z: “Một điều nữa là độ nhận diện của Rennes quá cao, đến cửa sổ cũng không có để mà vào…”

Lâm Kính Dã: “Nguyên soái cũng theo ạ?”

Rennes liếc xéo anh: “Chứ chẳng lẽ tôi đến đây chỉ để ngủ với em một đêm?”

Lâm Kính Dã dời mắt, trưng ra gương mặt không cảm xúc như thể người đang đứng đây chỉ là một con bù nhìn.

Ánh mắt trêu ghẹo của Z bắn qua bắn lại giữa hai người họ một hồi mới chậm rãi lên tiếng: “Đúng vậy, nên Rennes, mày phải ngụy trang. Chốc nữa tao bảo bên Kỹ thuật làm thiết bị cho mày… Với lại, pheromone của mày chính là lớp vỏ bọc hoàn hảo nhất.”

Chỉ cần thả nó ra thôi cũng đủ để qua mặt toàn vũ trụ. Anh nói Thanh Kiếm Bầu Trời là Omega ngọt ngào á? Ai tin? Nhìn chủ pháo của hắn đi rồi trả lời.

Rennes tán thành ý tưởng này, lập tức đi tìm tổ Kỹ thuật để thiết kế hình tượng giả trang theo lời Z nói.

Còn lại trong phòng, Lâm Kính Dã đang chăm chú đọc bản kế hoạch nhiệm vụ thì nghe giọng Z vang lên: “Tôi chuẩn bị đâm sau lưng Rennes.”

“Ồ.” Đến đầu cũng không thèm ngẩng.

Z cười rộ lên: “Xem ra cậu cũng yên tâm với tôi phết.”

Đối phương thản nhiên đáp: “Trong cuộc chiến với phản quân năm đó, nếu anh thả ra bất kỳ một tin giả nào thì Beta chúng tôi hôm nay có lẽ đang phải lao động khổ sai rồi.”

Tiên phong trên chiến trường là vị Tướng quân bách chiến bách thắng, chói lóa như vầng dương; người trợ giúp sau lưng hắn lại là những chiến hữu quanh năm lặn ngụp trong bóng đêm, không người biết đến. Chính vì vậy nên Rennes mới không màng tất cả mà xông vào căn cứ phản quân, thà chết cũng không bỏ Z lại.

Lâm Kính Dã nghiêm túc hỏi: “Cho tôi tò mò một chút, anh định chơi xỏ thế nào? Có cần tôi phối hợp không?”

Một tràng cười nắc nẻ phá lên rồi nhanh chóng bị thay thế bằng những tiếng ho khô khốc. Lâm Kính Dã cuống quít đặt màn hình xuống, nhưng Z khoát tay ý bảo không sao.

Y mân mê môi trên, chậm rãi nói: “Tôi vẫn luôn tìm một cơ hội… để công khai bí mật nhỏ của Rennes.”

Lâm Kính Dã nhướng mày.

“Bản thân nó cũng từng nói không thể giấu diếm cả đời, mà…” Tiếng cười lần này của y mang theo cảm xúc phức tạp: “Tôi là một Alpha chỉ miễn cưỡng đến cấp C. Nếu tòng quân rồi đi theo quy trình thăng chức thông thường, có lẽ cả đời này tôi cũng không thể ngồi vào cái ghế trưởng quan phòng vệ Bức tường Vành đai.”

Y vươn một ngón tay thon dài ra gõ vào quân hàm trên vai Lâm Kính Dã: “Nói chi là Beta như cậu. Trong hạm đội quả thật không chỉ có một Thiếu tướng Beta, nhưng tất cả đều phụ trách quân nhu, hậu cần, mặt đất, năng lượng, kỹ thuật… Còn đơn độc chỉ huy, lãnh binh ra trận lại không có một ai.”

Lâm Kính Dã không bình luận.

Z nói đúng. Nếu Lâm Kính Dã anh cũng đi theo quy trình thăng chức này, có lẽ sẽ phải hao tốn rất nhiều năm để bò lên cấp Tướng, nhưng để tiến vào quân đoàn tinh nhuệ…

Cho hỏi là Alpha cấp cao không đủ dùng hay giới tính thứ hai tự dưng biến mất vậy?

Thậm chí sẽ có người cho rằng các Alpha trong Úy Lam cảm thấy một Beta trả giá bằng mồ hôi nước mắt như vậy thật là cực khổ quá, nên mới nhường danh hiệu xuất sắc nhất lại cho anh.

Z: “Tôi đang chờ, chờ đến khi sự sùng bái của mọi người dành cho Rennes đạt đến đỉnh điểm, mà Liên Bang lại không thể không dựa dẫm vào Thanh Kiếm Bầu Trời.”

Y nháy mắt đầy ma mãnh: “Cũng phải cảm ơn Tiếng Vọng đã ủng hộ kế hoạch của tôi. Rennes nó đừng hòng có cơ hội mở họp báo tự công bố.”

Lâm Kính Dã cũng không kềm được một tiếng cười thoát ra khỏi cổ họng, đưa ngón trỏ lên môi: “Suỵt, tôi sẽ giữ bí mật cho anh.”

……

Tòa biệt thự sang trọng chìm trong bóng tối. Nội thất bên trong được bài trí theo phong cách quân đội, lạnh lẽo mà cứng rắn. Hai màu trắng xám làm chủ đạo và tấm thảm xanh xám càng tôn lên vẻ uy nghiêm trang trọng, giống một phòng chỉ huy chiến lược hơn là một ngôi nhà.

Bỗng nhiên, AI trước cổng kêu lên một câu “Chào mừng về nhà”. Cánh cổng lớn mở ra, một bóng người nhỏ nhắn nhảy chân sáo tiến vào, mà theo những lời có cánh các Alpha thường dùng để ngợi khen là như một chú thỏ xinh xắn lanh lợi.

Đó là Omega ngọt ngào như chiếc bánh ga tô nhỏ, người trong mộng của giới Alpha quý tộc Thủ Đô tinh – thiếu gia Fritz Wimmer.

Khi nó tung tăng lướt ngang phòng khách, một giọng nói ồm ồm vang lên: “Là con, đúng không.”

Bước chân Fritz dừng lại, quay sang nhìn dáng người cao lớn đứng trong bóng tối, kêu lên với vẻ hân hoan: “Ơ kìa Nội? Úy Lam hiếm lắm mới cho nghỉ mà Nội lại về thăm con sao?”

AI tự động mở đèn hành lang theo nhịp chân chậm rãi của Thượng tướng Wimmer. Khi đến gần, từ thân hình cao lớn oai hùng của ông dần toát ra pheromone mùi kim loại lạnh lẽo.

Giọng nói trầm thấp lần nữa chậm rãi vang lên: “Xúi giục Elliot vượt ngục, cung cấp thông tin và bao che cho bè lũ vây cánh của nó trong Quân đoàn, là con đúng không?”