O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A

Chương 73



Lâm Kính Dã hiện giờ đang vô cùng tỉnh táo, chẳng mảy may có dấu hiệu bị pheromone ảnh hưởng. Trái ngược với anh, Rennes trông không được bình tĩnh cho lắm, cảm xúc lên xuống phập phồng hơn cả hai lần (tự nhận là) rối loạn sinh lý trước kia.

Bởi vì chuyến viếng thăm của Nhiễm Tinh diễn ra trong bí mật nên bộ lạc Dạ Vũ không thể công khai chuẩn bị nơi nghỉ chân cho họ được, đại đa số các đơn vị đều trú lại trong chiến hạm. Dưới tình huống toàn hạm đang trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh thế này, quá trình “vận chuyển” Rennes về phòng mà không bị ai phát hiện đòi hỏi Lâm Kính Dã phải vận dụng kỹ xảo ẩn nấp không thua gì những lần trèo tường Úy Lam.

Trước đó, khi thiết bị ngụy trang vừa bị giật xuống là Rennes đã lao vào đánh nhau ngay mà không thèm nhặt lại. Đến khi tàn cuộc, món trang sức đáng thương ấy đã lăn lộn 7749 vòng trong máu và cát, bị hắn chê bẩn mà giẫm nát. Trên tàu tuy cũng có hàng dự phòng nhưng tối nay cứ giấu hắn như giấu vàng trước đã.

Lâm Kính Dã suýt nữa phì cười khi bốn chữ “giấu như giấu vàng” hiện lên trong đầu, nhưng sau đó lại rơi vào tâm trạng lo lắng nghiêm trọng.

Vị Hạm trưởng cả người loang lổ máu hiếm khi không vọt vào phòng tắm trước, ngược lại xách hộp cấp cứu ra, rà máy quét khắp người Rennes từ trên xuống dưới.

May quá, không có tổn thương vĩnh viễn. Anh thở phào. Bằng không thì mặc kệ ẩn với chả nấp, trực tiếp dẫn người đi tìm Lệ Nhiễm Nhiễm thôi.

Ánh mắt Rennes nhìn anh trong suốt quá trình vẫn luôn có gì đó quai quái.

Hắn khoanh tay dựa vào tường, nói với vẻ bất mãn: “Thân là thuộc hạ mà không bảo vệ được trưởng quan, em nói xem-”

Nghe hắn dài giọng, Lâm Kính Dã chỉ đành cất hộp cấp cứu vào lại, đứng dậy hỏi: “Bảy lần?”

Rennes trưng ra vẻ mặt “xem như em thức thời”, nhưng chưa kịp thêm nhẫn tâm cho đủ đô thì đã bị anh kéo tuột vào phòng tắm.

Đèn sáng dìu dịu và dòng nước ấm áp sà xuống, cuốn trôi những phiền não dậy sóng, trả lại sự bình yên trong lòng.

Nhiễm Tinh nói thế nào đi nữa vẫn là một chiến hạm, không gian bên trong có hạn nên phòng tắm Hạm trưởng cũng chẳng lớn là bao, hai người đàn ông trưởng thành đứng cùng nhau vẫn có chút miễn cưỡng. Không gian chật hẹp khiến cho khi Lâm Kính Dã giúp Rennes cởi đồ không khác gì đang vùi mình vào lòng hắn.

Thế là Rennes cũng không chút khách khí vòng lấy eo người trước mặt.

Lâm Kính Dã còn đang bận phân cao thấp với tóc của Rennes. Lần này hắn không những búi tóc cao mà còn tết lại phức tạp vô cùng, nơi này vòng trái nơi kia xỏ phải, vừa bị rối một phát là thành ngay cuộn tơ vò. Lại gặp người chỉ biết buộc đuôi ngựa như Lâm Kính Dã nên chẳng mấy chốc, mái tóc bạc mềm mại kia đã thành quả bóng len bị vờn qua vờn lại trong cặp móng mèo.

Chuyện này không liên quan đến chứng OCD của anh, thật sự là tóc bị thắt nút chết cũng không thể cứ để đó, nhưng chúng lại mọc trên đầu Rennes, không phải dăm ba thứ máy móc mà có thể dùng vũ lực để tháo. Vì vậy Lâm Kính Dã hết sức chuyên chú tìm cách tháo gỡ, vầng trán chẳng mấy chốc đã phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Trong lúc anh đang đánh vật với mái tóc bạc, chủ nhân của chúng lại quyến luyến với eo anh mãi không thôi, hết dùng tay trái lại đến tay phải ôm tới ôm lui, vui đến quên cả trời đất.

Những món quần áo chưa kịp cởi hết dần ướt sũng, dòng nước ấm áp chảy xuống chuyển từ đỏ sang hồng trước khi trở thành trong suốt. Lâm Kính Dã cuối cùng cũng giành chiến thắng, biến cuộn chỉ rối sau đầu Rennes thành những sợi tơ suôn mềm. Anh dùng dầu gội lẫn dầu xả, tỉ mỉ làm sạch đầu tóc cho hắn, đồng thời cũng không quên ném quần áo bẩn ra ngoài, chốc nữa cầm đi khử trùng sau.

Những ngón tay thon xuyên qua suối tơ bạc, chậm rãi mát xa da đầu khiến Rennes híp mắt một cách đầy hưởng thụ.

Đến khi hắn lại sạch sẽ tinh t- à, hồng hào, Lâm Kính Dã mới thở hắt ra một hơi, cảm thấy người mình cũng thoải mái đi không ít.

Ngay sau đó, anh phát hiện Rennes đang dán sát bên mình, hơi thở dường như còn nóng hơn cả nước, và…

Lâm Kính Dã không dám nhìn thứ đang chen giữa cả hai, quay mặt đi với chút ngại ngùng. Ngặt nỗi cái tật hở chút là đỏ tai của anh lại phát tác, cho dù sắc mặt bình tĩnh cách mấy thì cũng bị vết đỏ diễm lệ giữa tóc mai bán đứng cái một.

Rennes không hề phát sốt, nhưng bàn tay đang khẽ khàng vuốt ve dọc sống lưng Lâm Kính Dã lại bỏng rát đến mức khiến anh rùng mình.

Và ngứa.

Không phải trên lưng, mà ở trong lòng.

Anh bỗng không biết mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho tình huống đặc thù này, hay vốn đã chủ động mong chờ nó.

Lâm Kính Dã an tĩnh đợi động tác tiếp theo đến từ Rennes, nhưng phải cả nửa ngày trời sau mới nhận được một cái ôm nóng bỏng mà dịu dàng.

Mùi chocolate tràn ngập phòng tắm, hắn vùi mặt vào hõm vai anh, tham lam hít lấy hơi thở vờn quanh.

Nhưng chỉ thế mà thôi.

Hắn bất động, Lâm Kính Dã cũng mặc hắn ôm lấy. Giữa tiếng nước chảy rào rạt trong phòng tắm yên tĩnh, anh đưa tay lên, nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc bạc vừa được gội sạch, sau đó nghe giọng nói khàn đặc mà có chút gấp gáp của hắn.

“Em ra ngoài đi.”

Tay Lâm Kính Dã khựng lại, đáp lời với vài phần hài hước sâu xa: “Nguyên soái chắc chứ? Trông ngài có vẻ như đang cần dùng người.”

Nhấn mạnh ba chữ “cần dùng người”.

Người đàn ông gối đầu lên vai anh thấp giọng bật cười, âm thanh chấn động lồng ngực, truyền đến qua da thịt kề cận khiến trái tim Lâm Kính Dã không khỏi run lên.

Nhưng hắn lại nói: “Ra ngoài đi, để đó tôi tự xử. Tôi không muốn chạm vào em lúc này.”

Lâm Kính Dã: “Vì sao?”

Anh cảm nhận được đôi tay đặt trên lưng mình đang phát run dưới một gọng kìm vô hình, cũng cảm nhận được khát vọng không thể được khỏa lấp chỉ bằng một, hai cái tổ của Rennes dành cho anh. Hắn – người khi điên lên là có thể dẫn hạm đội xốc tung nóc căn cứ phản quân, hắn – nơi đáy mắt chất chứa hung tàn sau khi gió tanh mưa máu quét qua, hắn – sở hữu dã tâm của một kẻ công thành đoạt đất. Tất cả đều không liên quan gì đến giới tính, chỉ vì hắn là Rennes Sở – thần thoại bất bại nơi chiến trường.

Vậy mà tên bạo quân ấy lại bất thình lình dằn xuống bản năng chinh phạt, miễn cưỡng khoác lên lớp da của người quân tử.

“Vì sao?” Lâm Kính Dã không chịu buông tha, giọng nói vẫn bình thản lãnh đạm như đang thương thảo chiến thuật.

Bởi vì anh trước giờ không phải là một tòa thành chờ người đến chiếm, không phải con mồi vô tri ngu dại. Anh cũng là một kẻ săn mồi lý trí đến đáng sợ.

Thanh Kiếm Bầu Trời chưa từng bại trận, vậy Hạm trưởng tàu 927 từng sao?

Bỗng nhiên, Rennes sấn tới, gần như dùng toàn lực ấn Lâm Kính Dã lên tường. Hắn lưu loát tháo cánh tay phải của anh, tùy tiện gác nó lên giá đỡ chuyên dụng trong phòng tắm.

Người thanh niên tóc đen chỉ nhướng mày nhìn lại như đang đưa ra một lời tuyên chiến vô hình, sau đó nếm được vị chocolate.

Đó là một nụ hôn ướt át, nhẹ bẫng mà ngọt ngào, lướt qua như cánh chuồn kim, như e sợ rằng sẽ rơi vào bẫy rập nếu cố chấp đuổi theo.

“Em nghĩ lần sau em thoát được sao?” Giọng Rennes rù rì bên tai như những lời cám dỗ đường mật của ác quỷ: “Còn cãi lệnh nữa là tám lần đấy.”

Lâm Kính Dã nghiêng đầu, để hình dáng hắn chiếu vào con mắt đen bình thường, thong dong đáp: “Em cho ngài mười lần, ngài có phạt hay không?”

Rennes “ha” một tiếng: “Vậy tôi ghi lại mười lần. Nhưng không phải bây giờ.”

Hắn đón lấy ánh mắt của anh, cong môi cười: “Chẳng vì sao cả. Em thích sạch sẽ, chẳng lẽ tôi không được?”

Một tay hắn siết lấy tay trái Lâm Kính Dã, tay còn lại bóp cằm anh, nghiêm túc gằn ra từng chữ.

“Tôi không muốn có bất kỳ kẻ thứ ba nào xen vào lần đầu tiên của chúng ta, cho dù là thuốc.”

Lâm Kính Dã suýt nữa cười thành tiếng.

Thích sạch sẽ không thành vấn đề, nhưng sao ngài lại tính cả thuốc thành kẻ thứ ba thế kia? Có là Omega cũng không thể ngang ngược thế chứ?

Rennes như đọc được suy nghĩ của anh, hỏi ngược lại: “Em nói thử xem có Omega đàng hoàng nào lại đánh dấu người yêu của mình trong phòng tắm bé bằng cái lỗ mũi không?”

Lâm Kính Dã thầm nhủ em là Beta mà, có đánh dấu được đâu, nhưng rồi chợt hiểu ra điều hắn muốn nói.

Động tình sẽ sinh ra khát vọng độc chiếm, nhưng động tâm mới biết phải nhẫn nại khắc chế.

Trực giác nhạy bén của anh lập tức bắt được điểm mấu chốt: “Ngài từng bị chuốc thuốc?”

Lâm Kính Dã không cho rằng thứ thuốc mà ngay cả sinh viên trường quân đội cũng có thể kháng cự lại có thể khiến Thanh Kiếm Bầu Trời mất đi lý trí, làm ra quyết định mà sau này sẽ hối hận. Với anh, viên thuốc đó chỉ là thứ đồ chơi trẻ con, một công cụ trợ hứng do đối thủ hai tay dâng tặng, căn bản không thể ảnh hưởng mảy may.

Nhưng Rennes cố chấp không chịu, thà phải ngâm nước lạnh cũng muốn giữ cho lần đầu tiên của họ là một kỷ niệm đẹp đẽ không tì vết.

Hắn bật cười trước câu hỏi này, thấy anh quyết tâm cãi lệnh đến cùng bèn dứt khoát úp mặt vào vai anh, biếng nhác đáp: “Nói trước là tôi không có bị ám ảnh tâm lý cái củ cải gì đâu nhé, em bớt nghĩ lung tung.”

Lâm Kính Dã: “Vâng, ngài nói đi.”

“Ờ, thì cái hồi mới tới Liên Bang, phía trên phái một đội y tế tới kiểm tra sức khỏe. Lúc đó không phải thời điểm thích hợp để công bố giới tính, mà xúi quẩy sao lại đúng lúc tôi tới kỳ.”

Rennes vừa nói vừa chuyển đầu sang vai kia của Lâm Kính Dã, như có như không cuốn tóc anh lên nghịch.

“Thế là tôi bèn trốn vào kho hàng boong dưới để tiêm thuốc ức chế. Mà kết cấu tinh hạm chuyên dụng của Liên Bang hoàn toàn không giống với phi thuyền chúng tôi hay dùng, bố trí như một trời một vực. Có một người trong đội y tế đi lạc, tình cờ làm sao mở cửa khoang tôi đang trốn ra, làm ống tiêm lụi một phát vào tay tôi.”

Hắn kể với giọng hoài niệm: “Quân hàm của tôi sau khi vào Liên Bang hẳn sẽ là Đại tá Hạm trưởng, thậm chí có thể lên luôn Thiếu tướng, thế là hắn muốn tôi đưa hắn lên làm tổ trưởng tổ Y tế trên chiến hạm. Dễ như ăn kẹo ấy mà, một khi lên tàu rồi mà vô dụng thì tôi có mười nghìn cách hợp pháp để xử lý hắn. Thế là chúng tôi giao kèo với nhau như vậy.”

Lâm Kính Dã không hề nghi ngờ những lời mà hiện nay còn trở thành quy tắc công khai trong Quân đội Liên Bang: một khi vào Thanh Kiếm Bầu Trời mà không được Nguyên soái công nhận thì có 99% là nằm ngang đi ra.

“Báo cáo sức khỏe ban đầu là do hắn làm giả, cấp bậc vẫn là S, giới tính thì thành Alpha, xem như giữ chữ tín với tôi.” Rennes cười cười: “Tư liệu vừa vào kho lưu trữ Quân đội, lão già Quintus đã hớt ha hớt hải kéo theo một đàn phóng viên chạy tới khóc lóc trước mặt tôi, vào đúng đêm trước ngày tôi thụ phong. Nói gì mà kết quả gene cho thấy tôi là cháu lão, trụ cột tương lai của nhà Quintus, bị tôi đốp lại một trận, nằm viện hai ngày.”

Vị Tướng quân trẻ tuổi kiêu hùng, ngạo nghễ một bầu máu nóng dứt khoát từ chối đổi về họ Quintus, chỉ khịt mũi đầy khinh miệt trước bài diễn văn về tình thân của lão Thượng tướng. Câu nói “Số tình nhân của con ông đủ để xếp đầy cả con phố ngoài kia kìa. Một trâu cày chục thửa ruộng, ai biết là chết trận hay chết ‘mệt’ đây?” khiến ông lão chuyển hướng vào phòng cấp cứu ngay tắp lự.

Đoạn video đó đã bị nhà Quintus dùng thế lực thủ tiêu, nhưng Lâm Kính Dã có thể mường tượng ra hình ảnh theo lời kể của Rennes.

Thay vì nói hắn tuổi trẻ bốc đồng, chẳng thà nói trước sau như một, ngang dọc sa trường bao năm mà vẫn không học được hai chữ “khiêm tốn” là gì.

Lâm Kính Dã: “Sau đó thì sao?”

Rennes chậc một tiếng rõ to: “Thằng ngu nào đó biết tôi xuất thân quý tộc thì nổi lòng tham. Lão già Quintus nổi tiếng cứng đầu bảo thủ nhất Liên Bang, còn khuya mới chấp nhận cho Omega làm người thừa kế, nếu có thể kết hôn với Omega này thì tài nguyên của Thiếu tướng Hạm trưởng tất nhiên sẽ vào túi nó. Sau này lão già oẳng rồi thì Omega bị đánh dấu sẽ sinh ra tính ỷ lại, thế lực nhà Quintus chẳng phải sẽ nằm trong tay nó sao?”

“Kết quả?”

Hắn nhìn anh đầy sâu xa: “Em đã thấy rồi đấy thôi?”

Lâm Kính Dã thấp giọng bật cười.

Ừm, quả thật không phải chuyện lớn, nhưng nghĩ lại sẽ liên tưởng làm hỏng hết tâm tình.

“Được rồi.” Rennes dụi mặt lên vai anh lần cuối: “Hết chuyện, ra ngoài đi.”

Thấy hắn buông anh ra, uể oải vươn tay về sau như muốn chỉnh vòi sen sang nước lạnh, Lâm Kính Dã nhanh chóng giành trước, trực tiếp gạt xuống cho nước ngừng chảy.

Không còn tiếng nước bao phủ, trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng hít thở phập phồng của Rennes. Lâm Kính Dã đến gần, đảo khách thành chủ, học theo động tác chạm môi của hắn ban nãy, khẽ khàng như đang liếm lớp kem trên chiếc bánh chocolate.

Ánh mắt Rennes tối sầm xuống.

“Cấm kiếm chuyện, cút đi.”

Lâm Kính Dã chỉ cảm thấy dáng vẻ làm bộ nổi giận của hắn buồn cười vô cùng. Khóe môi anh vẫn thẳng tắp nhưng ánh mắt thì không giấu được, thế là sắc mặt Rennes càng thêm âm u, con số “mười một” đã đảo quanh đầu lưỡi.

Đáng tiếc cấp dưới quyết tâm cãi lệnh của hắn đã giành trước: “Nguyên soái, chiến sự khẩn cấp, sao có thể để ngài chống chọi một mình?”

Không đợi hắn hiểu ra, không màng đến lời hắn, càng không thèm đối mặt với hắn, cứ thế trong đôi mắt lam đầy kinh ngạc, Lâm Kính Dã chậm rãi khuỵu gối.

Thắng được một lần nhé, anh đắc ý nghĩ.