Ở Mạt Thế Dưỡng Tang Thi Vương

Chương 2: Tang Thi Vương bám đuôi



Lâm Dữu không nghĩ tới mình lại có thể nhìn thấy một thi thể tang thi mới toanh.

Thứ sinh vật này lúc mạt thế mới bắt đầu dường như chen chúc đầy nhóc thế giới, đến bây giờ có thể nói là bị diệt gần hết sạch ——bởi vì thực đơn của chúng nó chỉ có con người, mà hiện tại đến người sống cũng chưa đến chục người.

Nàng nhịn xuống cảm giác khó chịu tanh tưởi, đến gần nhìn kỹ, thi thể khô gầy lại không có vết thương nào, hẳn là chết đói.

Bình thường tang thi đại khái chia làm bốn cái cấp bậc, phía trên cùng là Tang Thi Vương. Tang thi cấp thấp nhất hành động chậm chạp, không có ý thức, chỉ là khứu giác và thính giác rất nhanh nhạy, da dày thịt béo khó giết. Tinh thể trên trán chúng nó thường là màu xám xịt, chứa đựng rất nhiều tạp chất.

Tương ứng cấp bậc càng cao, tinh thể càng thanh triệt, tính trên mặt đất thì ít nhất cũng có thể có đến loại cấp ba.

Lâm Dữu cảm giác có chút may mắn, nếu sớm mấy ngày gặp được nó, chỉ sợ là một trận đấu ác liệt.

Hiện tại thì, nàng dùng tay moi cái tinh thể kia ra, lấy ra ấm nước quân dụng tùy thân mang theo mà tẩy rửa một chút. Toàn bộ quá trình, nàng vẫn luôn cảm nhận được tầm mắt nhìn chằm chằm phía đằng sau.

Lâm Dữu nhịn không được quay đầu lại: "Cô muốn?"

Tinh thể của tang thi và Sinh Vật Biến Dị có thể giúp tăng năng lực cho dị năng, cấp càng cao hiệu quả càng tốt. Này rốt cuộc cũng chỉ là ven đường nhặt được, suy xét đến việc về sau có khả năng sẽ là hàng xóm, Lâm Dữu không ngại nhường.

Nhưng Tiêu Tiêu lắc đầu, thậm chí còn lộ vẻ tránh không kịp lùi về sau một bước.

Nếu như vậy, Lâm Dữu liền thu thứ tốt rồi tiếp tục đi. Lúc này đây, Tiêu Tiêu cư nhiên không có theo kịp.

Lúc nàng đi theo, Lâm Dữu cảm thấy phiền phức; lúc nàng không đi theo, Lâm Dữu cảm thấy càng phiền toái. Nữ nhân này hành động không thể hiểu được, không biết cô ta suy nghĩ cái gì, làm người ta không thể không để ý.

Lâm Dữu nghĩ ngợi về Tiêu Tiêu, đi qua một cái quảng trường, lúc sắp quẹo vào, nàng dừng lại bước chân, dường như có linh cảm mà nhìn xung quanh một vòng.

Bốn phía quá mức an tĩnh. Thật ra cho dù gọi là an tĩnh, cũng chỉ là thiếu vắng nhân khí, vẫn ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng chim thú, bây giờ lại yên tĩnh như bước vào một không gian khác.

Trong gió truyền đến cảm giác bất thường nho nhỏ.

Lưng xẹt qua một trận ớn lạnh, Lâm Dữu lập tức ném hành lý, ngay tại chỗ lăn một vòng! Với trực giác được bồi dưỡng ra từ vô số lần chiến đấu sinh tử, trước khi đầu óc kịp nhảy, thân thể đã hành động trước.

Gió lớn lôi cuốn mùi tanh dày đặc thổi qua, tại vị trí nàng vừa rời khỏi một giây bỗng nhiên nổ tung một quả cầu lửa đỏ rực!

Ngọn lửa cuồn cuộn sóng nhiệt bập bùng cháy, da đầu Lâm Dữu tê dại quay lại, một con cự thú hình mèo to lớn như con báo nhảy ra từ đám lửa, thân hình cường tráng, động tác linh hoạt, giơ lên chiếc đuôi dài có cầu lửa ở chóp đuôi.

Là một con Sinh Vật Biến Dị có dị năng.

Nó khoác lớp lông màu nâu vàng trộn lẫn sắc đen hoa lệ, nửa thân trước hơi hơi đè thấp, móng vuốt sắc nhọn thủ sẵn trên mặt đất, con ngươi vàng kim gấp gáp nhìn chằm chằm mục tiêu, đồng tử co rút thành một đường sắc dài.

Lâm Dữu làm một con mồi bị theo dõi, hơi hơi căng thẳng bất động.

Vai trái miệng vết thương ẩn ẩn đau. Nàng đoán là mùi máu trên người mình đã đưa tới một kẻ săn mồi có khứu giác nhanh nhạy này, Sinh Vật Biến Dị truy lùng máu như cá khát cầu nước, một khi bị cắn, trừ phi giết chết còn không thì rất khó thoát khỏi.

Dã thú hình mèo từ cổ họng phát ra thanh âm uy hiếp trầm thấp, đi vòng quanh nàng nửa vòng rồi dừng lại, cái đuôi hơi hạ cong, chân sau trầm xuống ép lực.

Lâm Dữu tập trung cao độ, thấy thế nhanh chóng ngồi xổm xuống lăn về trước, tránh thoát được một đòn bất ngờ. Lúc này nàng đối diện với cự thú, một trên một dưới lướt qua nhau trong nháy mắt, rút ra dao gặm buộc trên cẳng chân, trở tay đâm lên.

Lưỡi dao sắc bén cắt qua da bụng mềm mại, máu tươi tanh nồng trào ra, xối lên tay nàng.

Cự thú ăn đau nổi giận gầm lên một tiếng, ở giữa không trung cực kỳ linh hoạt mà quay người, trong miệng phun ra cầu lửa bắn tới.

Lâm Dữu miễn cưỡng tránh thoát, vẫn bị ánh lửa cháy xém tóc. Cự thú tiếp tục lại lần nữa hung hắng đánh tới, nàng chống đất nhảy lên kéo ra khoảng cách, một người một thú lần nữa hình thành trạng thái giằng co.

Nhưng mà lần này, cự thú bị thương hiển nhiên táo bạo rất nhiều, không khỏi phát ra tiếng gầm nhẹ.

Tay phải Lâm Dữu lúc trước ấn xuống chỗ mặt đất bị ngọn lửa thiêu tới, chỗ bị phỏng đã bắt đầu nổi một mảng bọt nướt. Nhưng mà cũng chỉ là vài giây, sau đó vết bỏng rát dần dần rút đi.

Đây là dị năng của nàng —— tự chữa lành. Miễn cưỡng coi như là hệ cường hóa.

Tuy rằng nếu chịu công kích trí mạng thì không đủ, nhưng cũng ba lần bảy lượt cứu nàng thoát chết trong gang tấc.

Lâm Dữu cắn chặt môi, đôi mắt xanh biếc gắt gao nhìn chằm chằm động tác của cự thú, chờ đợi lượt công kích tiếp theo của nó. Con Sinh Vật Biến Dị này vẫn còn trong phạm vi nàng có thể ứng phó, mặc dù sẽ bị thương một chút......

Đúng lúc này, một tiếng thét dài bén nhọn lại lảnh lót vang lên từ hướng nàng bước tới, gần như muốn đâm thủng không trung ——kia chắc chắn không phải thanh âm nhân loại có thể phát ra, dường như đến cả mặt đất cũng bị làm cho chấn động.

Lâm Dữu nhẹ nhàng hít hà một hơi, màng tai nàng chịu một trận đau đớn, dưới cảm giác áp bách này tựa như muốn nổ tung.

Cự thú đối diện thoạt nhìn còn không mấy dễ chịu hơn nàng, lúc trước còn uy phong lẫm liệt giờ đây lông mao toàn thân nó dựng đứng, lỗ tai cụp ra sau, từ trong cổ họng phát ra tiếng ô ô không cam lòng, sau đó liền kẹp chặt cái đuôi muốn đào tẩu.

Lâm Dữu trong lòng có dự cảm bất lành.

Có thể làm mãnh thú sợ hãi, chỉ có thể là kẻ địch mạnh hơn.

Nàng nuốt nước miếng, chậm rãi xoay người........

Ở phía sau nàng, Tiêu Tiêu từ góc đường dẫn theo một đống đồ vật lung tung linh tinh vội vàng chạy tới, rồi khi đến cách nàng vài bước liền dừng bước chân. Mũ leo núi trên đầu bởi vì động tác của nàng mà lay động một chút, nghiêng rớt.

Hai người đều ngơ ngẩn.

Mái tóc dài màu tuyết hoa mỹ của Tiêu Tiêu cùng nửa khuôn mặt không hề che dấu mà bại lộ dưới ánh mặt trời. Đôi mắt màu xanh băng, lông mi trắng tuyết cùng màu da lam nhạt, giữa trán có viên tinh thể tinh khiết, trong sáng, giống như kim cương phản chiếu ánh mặt trời, lóa mắt vô cùng.

Đó là đặc điểm của tang thi.

Lâm Dữu phản xạ có điều kiện mà rút vũ khí, dùng họng súng đen ngòm nhắm ngay nàng.

Đây là vũ khí có lực sát thương lớn nhất trên tay Lâm Dữu, còn thừa sáu phát đạn, dưới tình hình không thể bổ sung đạn, dùng một viên là mất một viên. Lúc trước đối đầu với cự thú nàng cũng không có ý tưởng rút súng, thế mà lại dùng để ngắm vào ngay người trước mặt——hoặc là nói, là quái vật khát khao mùi máu của đồng loại xưa.

Có trí tuệ, tinh thể trong suốt lộng lẫy, có thể uy hiếp ra lệnh cho Sinh Vật Biến Dị...... Đây là một con Tang Thi Vương.

Ngón tay đặt trên cò súng của Lâm Dữu nhúc nhích một chút, chậm chạp không kéo xuống.

Nàng vốn dĩ hẳn là nên nổ súng trước tiên, cứ việc biết là lẻ loi một mình thì bất luận làm thế nào cũng không thể giết chết được một con Tang Thi Vương, nhưng nàng cần thiết phải bóp cò. Song trên thực tế, nàng chỉ là dùng vũ khí chỉa vào đối phương, không có động tác sau.

Mà Tiêu Tiêu nhìn nàng, ánh mắt từ ngẩn ngơ chậm rãi chuyển thành bình tĩnh.

Nàng bị súng chỉa vào dường như cũng không cảm thấy bất an, càng không có ý đồ muốn phản kích, chỉ là giây phút nàng nhẹ nhàng rũ mi mắt, phảng phất toát ra một chút thần sắc cô đơn.

Tiêu Tiêu để mấy món đồ mình cầm theo đặt trên mặt đất, hướng về phía Lâm Dữu đẩy đẩy, lui về sau hai bước rồi xoay người rời đi.

Thẳng đến khi thân ảnh kia biến mất ở chỗ ngoặt, Lâm Dữu mới cứng đờ thu hồi súng. Nàng sờ sờ kèn gỗ Harmonica trong túi, như là muốn xua tan mê mang trong lòng, nắm chặt cả buổi chiều mới buông ra.

Bị đặt ở trên mặt đất là một con chim hai đầu màu trắng còn tươi.

Là đáp lễ cho cơm chiều hôm qua sao?

Lâm Dữu trong lòng đột nhiên toát ra cái suy nghĩ này. Nàng lắc đầu, dường như muốn ném bay cảm giác áy náy ra ngoài.

Đồ ăn không thể lãng phí, Lâm Dữu nhặt con chim hai đầu kia lên, chần chờ một lát, lại nhặt cái mũ leo núi bị chủ nhân làm rơi lên, nhét vào balo.

Trên con đường đã từng là phố buôn bán, tấm kính pha lê của cửa hàng bên đường chỉ còn lại một nửa, phản chiếu bộ dáng hiện tại của Lâm Dữu. Bộ đồ thể thao xám xịt, khuôn mặt trắng nõn dính đầy tro bụi và vết máu, mái tóc ngắn đã hỗn độn còn bị đốt trọi một phần.

Lâm Dữu soi kính dùng dao găm cắt dứt phần bị đốt trọi, thoạt trông càng thêm thảm không nỡ nhìn.

Sống còn không được sạch sẽ bằng con tang thi.

Nàng bất giác nghĩ đến mái tóc dài lấp lánh dưới ánh mặt trời của Tiêu Tiêu, tự giễu mà cười một tiếng. Tám năm trước khi mạt thế còn chưa bắt đầu, nàng nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được bản thân lại có thể có bộ dáng như thế này.

Thời gian tới gần giữa trưa, Lâm Dữu tìm gian phòng ở đem con chim hai đầu lột da rút xương, lúc lấy nồi không tránh khỏi lại nghĩ tới Tiêu Tiêu.

Tang Thi Vương có thể ăn những thứ khác ngoài con người sao?

Lâm Dữu không rõ ràng lắm. Nàng đối với kẻ địch cấp bậc này chỉ có một ký ức duy nhất, là như sóng thần thổi quét mà đến, thú triều che trời lấp đất, cùng sự tuyệt vọng tràn ngập trong không khí.

Trong lúc chạy thoát khỏi cơn thú triều, nàng quay đầu lại, nhìn thấy "Nó" nhuộm đầy máu tươi đứng ở trên lưng con sư tử cao bằng hai tầng nhà, không chút để ý mà duỗi tay ra, xé rách dị nhân hệ cường hóa mạnh nhất lúc bấy giờ.

Tiêu Tiêu...... Tiêu Tiêu và "Nó" khác biệt quá lớn, thậm chí còn có "nhân tính" hơn một vài người mà Lâm Dữu gặp được.

...... Liệu có phải nàng có được ký ức trước khi trở thành tang thi?

Lâm Dữu quấn băng vải mới lên cho miệng vết thương bị vỡ ra trên vai trái, thở dài một hơi.

Trong nồi lại lộc cộc lộc cộc sôi, Lâm Dữu mở cửa, dư quang tầm mắt chợt thấy bóng dáng màu trắng thoáng qua. Nàng không có tính toán gọi bóng dáng kia lại, chỉ là đem nửa nồi canh thịt cùng chiếc mũ leo núi kia đặt ở ngoài cửa.

Khi nàng mở cửa lần nữa, bên ngoài chỉ còn lại chén đũa đã rửa sạch.

Cảm giác như là đang vụng nuôi mấy con thú lưu lạc.

À nhưng mà nếu muốn dùng thú để hình dung, đây cũng phải là mãnh thú thuộc cấp bậc khủng long thời tiền sử đi.

Từ sau lần đó, có lẽ xác nhận Lâm Dữu không có ác ý, chỉ là không thèm để ý tới mình, trong quá trình Lâm Dữu đi thăm dò khu vực xung quanh vẫn luôn có thể cảm giác được gần đó có một bóng dáng đi theo, gặp phải Sinh Vật Biến Dị cấp cao cũng giảm bớt, ngoại trừ sẽ thu được nguyên liệu nấu ăn kỳ kỳ quái quái, đã thật lâu mới cảm nhận lại được cuộc sống ổn định.

Bởi vì điều này, nàng mỗi lần nấu cơm đành phải phân nửa nồi đặt bên ngoài để cảm ơn.

Cứ như vậy duy trì khoảng cách không thấy mặt lẫn nhau, trải qua bốn ngày, Lâm Dữu cuối cùng cũng tìm được một nơi hợp tâm ý.

Là một chỗ ở phía nam gần ven trấn nhỏ, căn nhà trệt hình "L", có một cái sân vườn nhỏ. Khu lớn bên kia là phòng khách, phòng bếp và phòng ngủ chính, phần nhỏ là phòng cho khách, kiến trúc bảo tồn vẫn còn tính nguyên vẹn, chỉ có nóc nhà cần phải tu sửa. Ngoài tường bao sân là một con sông nhỏ, cách đó không xa còn có một ngọn núi.

Làm Lâm Dữu hài lòng nhất chính là phần hiên nhà phía trước. Đại khái rộng nửa mét, bởi vì nền rất cao nên ngồi ở trên có thể rũ chân xuống, sàn gỗ đã không thể dùng được nữa, nhưng mà có thể lát lại.

Có lẽ ngoại trừ đồ ăn, còn có thể ở trong sân trồng chút hoa cỏ, vào mùa hè có thể ngồi ở chỗ này ăn cơm......

Lâm Dữu ngồi xuống đối diện mặt sân.

...... Ài.

Lâm Dữu yên lặng thở dài.

Nàng phát hiện khi mình ngồi ở chỗ này, hình ảnh xuất hiện trong đầu cư nhiên lại là hai người. Tuy rằng chỉ mới vừa gặp được và cùng Tiêu Tiêu ăn cơm với nhau một lần, vậy mà lúc tưởng tượng lại có thể tự nhiên mà miêu tả ra bộ dáng cô ấy ngồi ở chỗ này.

Có lẽ mình cũng không bình thường.

Lâm Dữu chống cằm, nhìn khoảng sân phát ngốc một hồi........ Cũng không thể về sau mỗi bữa đều cầm chén đặt ở trước cửa sân, lại không phải thật sự nuôi mèo hoang chó hoang, lần tới kêu người ta vào trong ăn cơm đi.

Nàng nghĩ như vậy, nhưng mà Tiêu Tiêu mấy ngày nay vẫn luôn đúng giờ ăn cơm xuất hiện, hôm nay lại không có tới.

- ---------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hành vi moi tinh thể của Dữu Tử trong mắt nhân loại thực bình thường.

Nhưng trong mắt Tiêu Tiêu, không khác gì dùng tay không moi tim người, nàng sợ ngây người luôn.

Editor có lời muốn nói: Thảo nào Tiêu Tiêu rén như thế ¯_(ツ)_/¯

Các bạn nghĩ khi Dữu Tử cầm súng lên là cả hai vào trạng thái đối đầu mấy chương xong mới bình tĩnh lại ư? Khồnggg ở đây chúng tôi không làm thế ( ̄y▽, ̄)╭

Cái con dị thú dạng mèo bự bự kia sẽ còn gặp lại đó~