Ở Rể Bằng Thực Lực

Chương 77: Mâu thuẫn vợ chồng



Chiều tối, trong căn phòng rực rỡ và sang trọng của khách sạn Hồng Ánh, Vương Đông Quân đang ngồi trên chiếc sô pha lẳng lặng nhìn Hạ Niệm Chân đang nằm trên giường.

Hạ Niệm Chân bị Triệu Ninh chuốc say nên rất khó di chuyển đến một nơi khác, Vương Đông Quân quyết định thuê một phòng ở khách sạn này cho cô ở lại nghỉ ngơi. Đến thời điểm này, Hạ Niệm Chân đã ngủ hơn năm tiếng đồng hồ.

Đêm qua Hạ Niệm Chân đã làm việc xuyên đêm suốt sáng, anh khuyên cô nghỉ ngơi đi nhưng Hạ Niệm Chân không chịu. Tính ra thì say bí tỉ thế này cũng có cái hay của nó, Hạ Niệm Chân có thể tranh thủ nghỉ ngơi cho lại sức chứ cứ để tình hình này kéo dài thì sức khỏe cô sẽ là thứ ngã xuống đầu tiên.

Vương Đông Quân phát hiện ra mình có thể ngồi ngắm gương mặt xinh đẹp không chút tì vết nào của Hạ Niệm Chân cả ngày và không thấy ngán. Mỗi lần nghĩ đến việc mình cưới được cô gái xinh xắn và hiền lành thánh thiện này Vương Đông Quân lại thấy mình may mắn không ai bằng.

Dù cuộc sống vợ chồng hai người vẫn chưa đi đến mức lý tưởng như những gì Vương Đông Quân hằng mơ bấy lâu nay.

Thật ra Vương Đông Quân không hề đặt ra những yêu cầu quá cao và xa đến độ không tưởng, anh chỉ cần một túp lều tranh hai quả tim vàng, ngày cơm ba bữa bốn mùa đều vui là được. Sau đó túp lều hai người có thể mở rộng quy mô lên ba rồi là bốn người.

"Hầy. Không biết khi nào ngày tháng hạnh phúc đó mới tìm tới chỗ chúng ta." Vương Đông Quân thở dài thườn thượt.

Đến tận bây giờ Hạ Niệm Chân vẫn chưa chịu mở lòng với anh, cô vẫn còn giữ rất nhiều hoài nghi trong lòng. Tuy gần đây cô không còn khó chịu ra mặt, chỉ muốn đẩy anh ra xa như thuở trước nữa nhưng tính từ đó đến mức yêu anh say đắm thì còn rất xa.

Bấy giờ, Hạ Niệm Chân đang nhắm chặt hai mắt nằm trên giường đột nhiên lẩm bẩm: "Khát quá... Khát quá..."

Vương Đông Quân ngồi ngay bên cạnh đã chuẩn bị sẵn nước ô mai giải rượu bèn cầm nó đưa lên môi Hạ Niệm Chân, cẩn thận từng li từng tí đút cô uống hết.

Uống hết nước ô mai rồi nhưng Hạ Niệm Chân vẫn chưa chịu mở mắt.

Vương Đông Quân lại cẩn thận phát hiện ra chẳng biết từ khi nào giọt nước mắt đã chảy xuôi từ trên mặt Hạ Niệm Chân.

Đang yên đang lành sao lại khóc thế này?

Vương Đông Quân rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cô thì chợt nghe thấy tiếng nỉ non: "Không... Không cam tâm tí nào, không muốn thua trong trận chiến lần này nhưng... Nhưng mình sắp ngã quỵ mất rồi..."

Lời nói khiến Vương Đông Quân xót xa đau lòng không thôi.

Mấy ngày nay Hạ Niệm Chân phải gánh chịu một áp lực quá lớn rồi. Nhưng bản thân anh có nỗi khổ riêng nên không thể nói cho cô ấy biết thân phận thật của mình ngay bây giờ được.

Vương Đông Quân nhẹ nhàng xoa trán Hạ Niệm Chân, anh dịu dàng nói: "Em cứ yên tâm, tất cả đã có anh lo cho em rồi, chỉ cần vợ chồng chúng ta ở bên nhau thì chẳng có khó khăn nào không vượt qua được."

Nói xong anh lại véo nhẹ hai má Hạ Niệm Chân, mềm mại và mịn màng như da em bé.

Nhưng anh hoàn toàn không thể ngờ được Hạ Niệm Chân lại đột ngột mở mắt.

Cô nhìn Vương Đông Quân với vẻ hoang mang: "Em... Em đang làm gì ở đây thế này?"

Vương Đông Quân giật mình vội vã rụt tay lại, căng thẳng nuốt nước bọt trả lời: "Đây là... Đây là một phòng trong khách sạn Hồng Ánh. Anh thấy em uống rượu hơi nhiều nên thuê một phòng cho em nghỉ tạm. Ha ha, anh biết quan tâm săn sóc lắm đúng không?"

"Thuê phòng khách sạn?" Dường như Hạ Niệm Chân chỉ nắm bắt được mấy từ quan trọng đó, cô trợn to hai mắt nhìn Vương Đông Quân hỏi: "Anh đã làm gì với em rồi?"

"Anh chẳng làm gì cả." Vương Đông Quân vội vàng đứng dậy giải thích.

Hạ Niệm Chân vội vàng cúi xuống giở chăn lên xem và kiểm tra sơ qua phần dưới cơ thể mình, thấy nó chẳng có gì khác lạ cô mới thở phào nhẹ nhõm lườm Vương Đông Quân: "Hừ. Đoán chắc anh cũng không dám tay máy tay chân làm gì với con gái nhà người ta."

Dứt lời, Hạ Niệm Chân bóp trán hồng làm dịu cơn đau đang nhói lên trong đầu.

Xoay người xuống giường rồi tự trách mình: "Ngu ngốc. Sao lại nốc cả đống rượu trong những lúc quan trọng thế này, đã vậy còn ngủ quên hết trời đất. Anh có thấy tổng giám đốc Triệu Ninh ở đâu không? Em phải tìm Triệu Ninh bàn chuyện hợp tác."

"Anh..." Vương Đông Quân đang định trả lời thì tiếng chuông điện thoại Hạ Niệm Chân đột ngột vang lên.

Hạ Niệm Chân thấy màn hình hiển thị người gọi tới là tổng giám đốc Triệu Ninh.

Hạ Niệm Chân giơ tay bảo Vương Đông Quân đừng nói gì rồi nhận điện thoại: "Xin lỗi nha tổng giám đốc Triệu, tôi uống hơi nhiều rượu rồi, bây giờ ông đang ở đâu thế? Tôi qua đó tìm ông được không?"

"Ha ha. Hạ Niệm Chân, cô cố tình nói những lời đó để châm chọc tôi đúng không?" Giọng Triệu Ninh ở đầu dây bên kia hơi khó nghe.

"Tổng giám đốc Triệu, tôi không hiểu ông đang nói gì cả? Hình như tôi đâu có nói gì châm chọc ông?"

"Mẹ nó. Một đôi gian phu *** phụ chúng mày, bây giờ thì tôi hiểu tại sao cô lại dễ dàng đồng ý chạy tới ăn cơm với tôi rồi. Chắc chắn từ đầu cô đã lên sẵn kế hoạch này. Nói cho thằng chồng rác rưởi nhà cô biết rằng tôi sẽ nhớ mỗi một cú đấm cú đá nó tặng ngày hôn nay và bố mày sẽ bắt nó phải dập đầu từng đó lần để xin lỗi."

"Cái gì? Vương Đông Quân đánh ông ư?" Tiếng chuông bỗng gõ vang trong đầu Hạ Niệm Chân, sau khi cô uống rượu say khướt đã xảy ra chuyện động trời đó ư?

"Mẹ nó, thứ giả nai hiền lành thánh thiện. Cô tính diễn với tôi đến khi nào nữa? Nhìn thử những điều hay ho thằng chồng chó má nhà cô làm đi."

Ting ting.

Triệu Ninh gửi ảnh qua ứng dụng mạng xã hội cho Hạ Niệm Chân.

Cô mở lên xem... Là ảnh Triệu Ninh đang nằm trên giường bệnh. Gã ta đã bị đánh thành đầu heo và không còn nhìn rõ đường nét mặt mũi ban đầu.

Đánh người ta ra nông nỗi này á?

Hạ Niệm Chân sợ hãi che miệng lại.

"Con quỷ cái này, tôi đã báo cho tất cả các nhà cung ứng nguyên vật liệu để sản xuất vật liệu xây dựng và họ từ chối tất cả những vụ làm ăn mua bán với công ty cô. Bao gồm những bản hợp đồng cô vừa mới bàn bạc ký kết xong vào hôm qua, tất cả sẽ bị hủy bỏ. Công ty các người tiêu tùng rồi. Đây là kết quả khí chọc điên tôi đấy."

Nói xong, Triệu Ninh căm tức ngắt điện thoại.

Tút tút tút.

Tiếng nhắc nhở cuộc gọi kết thúc cứ vang lên mãi khiến mặt Hạ Niệm Chân trở nên tái nhợt, chẳng còn miếng máu nào.

Tại sao... Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Vương Đông Quân thấy thế bèn nghiêng người sang, thân thiết hỏi: "Vợ à. Em có sao không thế?"

Bốp.

Đó là tiếng tát tay vang lên không hề có dấu hiệu báo trước, Hạ Niệm Chân vừa in một dấu tay lên mặt Vương Đông Quân.

Đôi mắt xếch lên ấy chất chứa sự thất vọng và đầy tức giận, cô hét lên với Vương Đông Quân: "Cút đi ngay."

Vương Đông Quân đứng thẳng người lại, hoang mang hỏi: "Tại sao lại đánh anh?"

"Tại sao hả?" Hạ Niệm Chân nở nụ cười tự giễu, nước mắt cứ lăn dài trên má dù cô không hề muốn vậy: "Anh... Anh có biết là mấy ngày nay áp lực đè nặng trên vai tôi thế nào không? Tôi mất biết bao nhiêu công sức mới vớt vát được một cơ hội bàn lại chuyện làm ăn với Triệu Ninh? Cuối cùng mọi thứ lại bị anh phá nát bét, mọi công sức tôi bỏ ra đều đổ xuống sông xuống biển rồi."

"Ha ha ha. Anh bảo tôi phải nói thế nào với người trong công ty đây? Anh bảo tôi phải làm gì với bảy nhân viên đang ở lại gồng gánh với mình đây?"

Vương Đông Quân giữ im lặng.

Điều đó khiến Hạ Niệm Chân càng khó chịu hơn bao giờ hết.

Cô tròn mắt nhìn Hạ Niệm Chân với vẻ uất ức: "Bây giờ tôi đã hiểu tại sao mẹ lại bảo anh là thứ ăn cháo đá bát, nuôi ong tay áo nuôi khỉ dòm nhà rồi. Anh còn tệ hại hơn thế nữa. Uổng công tôi lên tiếng giải thích cho anh bao nhiêu lần. Ha ha, bây giờ ngẫm lại hình như tôi mới là đứa ngu ngốc. Ngu ngốc nhất trên đời này."

"Vương Đông Quân, anh là người đàn ông vô dụng và yếu kém nhất tôi từng gặp. Tôi... Chúng ta ly hôn đi." Hạ Niệm Chân bỗng thốt ra câu nói đó.

Vương Đông Quân lập tức nhíu mày, đanh mặt lại đáp: "Anh sẽ không ly hôn với em."

"Tôi sẽ ly hôn. Bắt buộc phải ly hôn. Chúng ta lập tức ra tòa ly hôn." Hạ Niệm Chân cắn môi bướng bỉnh nói.

"Bây giờ em đang bị cảm xúc điều khiển, em bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện tiếp." Vương Đông Quân bình thản để lại câu nói đó rồi dứt khoát xoay người bỏ ra khỏi phòng khách sạn.

"Khốn nạn. Vương Đông Quân, anh là thằng đàn ông khốn nạn. Anh có giỏi thì đi luôn đi đừng về đây nữa. Hu hu hu..." Hạ Niệm Chân tức tối giậm chân đùng đùng nhưng nước mắt vẫn cứ rơi.

Cô không thể hiểu nổi, rõ ràng đây là việc Vương Đông Quân làm sai nhưng tại sao anh nhất quyết không chịu nói tiếng xin lỗi?

Thậm chí còn bỏ đi để lại cô một mình ở đây. Vương Đông Quân ngày trước luôn ngoan ngoãn nhận sai về mình khi cô trừng mắt lên đâu rồi? Đúng là không có thằng đàn ông tốt lành nào còn sống trên đời này cả. Một đám trở mặt như lật sách, diễn còn giỏi hơn siêu sao.

Cốc cốc cốc.

Bấy giờ, có ai đó đang đứng ngoài cửa phòng gõ vang.

Hạ Niệm Chân tưởng Vương Đông Quân quay trở lại, cô đang định nổi cơn tam bành thì trông thấy Lê Vy đẩy cửa bước vào.