Ở Rể Bằng Thực Lực

Chương 88: Anh đề nghị ly hôn với chị Niệm Chân đi



Tám giờ tối hôm đó, quán karaoke Kingdom tại thành phố Hoa Hình đang ồn ào và náo nhiệt.

Hạ Niệm Chân dẫn theo bảy nhân viên công ty cùng Vương Đông Quân đến nhà hàng gần đó ăn một bữa thật no nê và sung sướng rồi chạy đến karaoke Kingdom hát hò sau bữa cơm. Từ khi bắt đầu vào phòng đến giờ thì kim đồng hồ đã quay được ba vòng.

Vương Đông Quân không phải là người có năng khiếu ca hát, vả lại từ khi anh vào phòng họp đến giờ Hạ Niệm Chân vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt và hờ hững với anh, không cười và cũng không nói gì cả.

Điều đó khiến Vương Đông Quân thấy đau đầu nên bỏ ra khỏi phòng hát, đứng tựa vào vách tường ngoài hành lang bắt đầu đánh Liên Quân. Thoải mái vui vẻ.

Cửa phòng karaoke được mở ra, Triệu Sương cũng ra ngoài.

Cô gái trẻ uống chút rượu vào nên mặt đỏ hồng lên.

“Anh Vương Đông Quân, em… Em muốn nói với anh đôi lời.” Triệu Sương hơi ngượng ngùng nhưng vẫn cố lấy can đảm nói.

“Chuyện gì thế?” Vương Đông Quân hơi khó hiểu.

Anh với Triệu Sương không thân quen gì nhau mấy, hai người có cái gì để nói với nhau đâu?

Triệu Sương trở nên nghiêm túc hơn, nhìn thẳng vào mắt Vương Đông Quân nói: “Anh Vương Đông Quân, có lẽ anh sẽ tức giận sau khi nghe em nói những lời này. Nhưng em nghĩ mình vẫn phải nói ra vì chị Niệm Chân. Em nghĩ anh nên chủ động đưa ra đề nghị ly hôn với chị Niệm Chân đi.”

“?” Vương Đông Quân thoáng giật mình.

Những lời Triệu My nói đến quá bất ngờ khiến anh chẳng hiểu mô tê gì.

Thấy Vương Đông Quân hoang mang, Triệu Sương vội vàng giải thích rõ: “Em biết anh Vương Đông Quân là người tốt, đối nhân xử thế cũng không chê vào đâu được nhưng chuyện tình cảm, nhất là đời sống hôn nhân cần rất nhiều yếu tố để gắn bó và duy trì, trong đó vật chất và thân phận địa vị là yếu tố cốt lõi.”

“Giá trị con người của chị Niệm Chân thì chắc anh hiểu rõ hơn em, từ vẻ ngoài đến năng lực và bây giờ là thân phận đều được xếp vào hàng ngũ xuất sắc nhất thành phố Hoa Hình, chị ấy còn rất trẻ và sau này sẽ có một tương lai sáng lạn nên em không muốn một nửa khác cản chân chị ấy lại.”

Bây giờ thì Vương Đông Quân đã hiểu rồi, thì ra Triệu Sương đang nghĩ anh không xứng làm chồng Hạ Niệm Chân nên chạy ra đây khuyên anh ly hôn. Con bé này cũng đáo để thật đấy. Anh cũng đang rảnh rỗi không có gì làm, ghẹo tí cho vui cũng được.

Vương Đông Quân cất điện thoại vào túi, thích thú hỏi lại: “Thế nhỡ đâu tôi đề nghị ly hôn nhưng Niệm Chân không nỡ ký thì sao?”

“Không thể có chuyện đó được.” Triệu Sương trợn tròn mắt lên, không tin: “Em là người hiểu rõ chị Niệm Chân nhất, chị ấy quá hiền lành và tốt bụng nhưng rất hay quan tâm đến cách người ngoài đánh giá mình. Tuy em không hiểu tại sao hồi đó hai người lại lấy nhau nhưng nghĩ chắc cũng vì ai đó ép buộc nên bất đắc dĩ.”

“Vả lại em nghe nói hai người kết hôn ba năm nay rồi vẫn chia ra ngủ riêng, điều đó nói lên rằng thật ra chị Niệm Chân chẳng có tình cảm gì với anh cả. Chị ấy không chủ động đề nghị ly hôn vì sợ anh đau lòng, lo người ngoài sẽ tung tin đồn nói ra nói vào rồi chụp cái mũ bạc tình bạc nghĩa lên đầu chị ấy thôi. Nhưng anh Vương Đông Quân đề nghị ly hôn thì khác, chị Niệm Chân không cần phải đắn đo suy nghĩ những vấn đề đó nữa, tốt biết là bao nhiêu.”

Mặt Vương Đông Quân tối đen: “À… Thế thì cô không tính đến việc tôi chủ động đề nghị ly hôn thì người ngoài sẽ mắng thôi là thằng ăn cháo đá bát hả?”

Triệu Sương nói một câu trúng ngay tim đen: “Em thấy anh Vương Đông Quân bị người ta mắng ba năm nay cũng có chết đâu, thêm vài lần nữa cũng được mà.”

“Khụ khụ khụ…” Tiêu chuẩn kép của cô gái trẻ này hơi đỉnh cao rồi đấy.

Triệu Sương tiếp tục khuyên răn hết lời: “Anh Vương Đông Quân. Em không hề xem thường anh khi nói những lời đó vì bản thân em cũng không phải là cậu ấm cô chiêu nhiều tiền lắm của, em chỉ là một người bên ngoài nhìn vào như bao người khác và thấy anh với chị Niệm Chân không hề xứng đôi. Đó là suy nghĩ của cả bảy người bọn em. Anh là người tốt, anh buông tay chị Niệm Chân thì chắc chắn sẽ tìm được người khác thích hợp hơn thôi mà. Em sẽ không nói nhiều về vấn đề này nữa, em tự cân nhắc lại thật kỹ xem sao.”

Rồi cô ấy nghiêng ngả lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh.

Vương Đông Quân đứng đó cười khổ nghĩ con gái nhà người ta thường gắn cái mác người tốt cho mấy thằng nghèo rớt mồng tơi, còn bây giờ có người lại thay mặt vợ gắn cái mác người tốt đó cho anh. Chuyện này cũng khá lạ đời.

Tất nhiên Vương Đông Quân không hề để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt này tí nào vì xuất phát điểm của Triệu Sương không hề xấu xa, vấn đề là Hạ Niệm Chân không phải cấp trên bình thường mà tồn tại như vì sao đáng để ngưỡng mộ nhất trong lòng cô ấy, nên dù có ai xuất sắc đứng trước mặt cô ấy cũng chẳng vừa mắt nữa là anh.

Hạ Niệm Chân có được một cấp dưới trung thành với mình là chuyện cực kì tốt. Thôi thì anh tiếp tục chơi Liên Quân vậy.

Chuyển sang Triệu Sương. Cô đi vệ sinh xong thì ra ngoài rửa tay rồi xốc nước lên mặt, nước lạnh giúp cô ấy tỉnh táo hơn nhiều.

Nhớ tới những lời mình vừa nói, mặt cô gái nhỏ ngượng ngùng đỏ ửng lên, lầm bầm lầu bầu: “Ai da. Đúng là không giữ nổi cái miệng đáng ghét này mà. Đó là chuyện riêng của chị Niệm Chân, mình chen chân vào làm cái quái gì? Chắc chắn lúc nãy anh Vương Đông Quân đau lòng và bị sốc dữ lắm.”

Rồi lại lắc đầu nguầy nguậy: “Mặc kệ. Vì hạnh phúc tương lai của chị Niệm Chân thì mình làm kẻ mang tội một lần cũng chẳng xá gì. Nếu anh Vương Đông Quân ly hôn rồi không tìm thấy người nào để yêu thì cứ… Cứ giới thiệu chị họ của mình cho anh ấy là được thôi ấy mà.”

Nghĩ tới cô chị họ hai tư tuổi hết ăn rồi nằm như hũ mắm treo đầu giường nhà mình. Ha ha, sao lại thấy hơi mong chờ thế nhỉ.

Cô ấy xoay người chuẩn bị về phòng karaoke thì lại đụng phải một gã đàn ông say khướt.

Hai người chạm bốp vào nhau, Triệu Sương phải lùi lại mấy bước và thiếu điều ngã ngửa ra sàn nhà.

“A da. Xin… Xin lỗi.” Triệu Sương lúng túng xin lỗi gã đó rụt vai lại cố lách sang bên kia để trốn đi, không dám ngẩng đầu lên.

“Đứng lại đã.” Người đàn ông đó bỗng nhích chân sang cản đường cô ấy rồi nấc lên toàn mùi rượu, cười nói: “Xin lỗi xong là bỏ chạy thế là em gái, em có thấy mình hơi vội vàng quá rồi không?”

Triệu Sương ngẩng đầu lên và phát hiện ra đó là người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, một ông chú mập mạp với vẻ ngoài đáng khinh.

Dây chuyền vàng, đồng hồ vàng, vòng vàng. Thuộc loại giàu xổi.

Cô ấy hơi buồn nôn và không muốn nán lại đây quá lâu.

“Tôi đang có việc gấp.” Triệu Sương cố gắng tìm cách chuồn thật nhanh.

Gã đàn ông đó lại cản đường cô ấy, đã thế còn giơ tay giữ lấy cánh tay Triệu Sương rồi cười ngả ngớn: “Ha ha. Chạy tới karaoke hát hò cả thôi mà, có gì gấp đâu? Lại đây, đến phòng hát của bọn anh ngồi chơi hát mấy bài cho vui đi. Nấc. Trông em đáng yêu thế này chắc giọng hát hay lắm đấy nhỉ.”

“Ông buông tay ra. Tôi chẳng biết hát cái gì cả.” Triệu Sương hơi sợ, cô ấy vội vàng giãy tay ra.

Người đàn ông nọ danh mặt lại, chẳng nói chẳng rằng tát Triệu Sương thật mạnh rồi hằm hè nói: “Mẹ mày. Thứ gái điếm mà thích lập đền thờ trinh tiết hả. Mày có biết tao là ai không, bảo mày tới hát cho tao nghe là may mắn của mày, cứ chối đây đẩy có ra thể thể thống gì không?”

Gã nắm lấy tay Triệu Sương để bắt ép cô phải đi tới phòng karaoke của mình.

Sức mạnh của một cô gái như Triệu Sương thì làm sao địch lại gã đàn ông to xác ấy? Cô bị lôi đi trên mặt đất.

“Buông ra. Buông tôi ra. Cứu với.”

Ngoài hành lang có mấy người đi ngang qua trông thấy nhưng ai cũng nép sang một bên xem như không hề có mặt. Thời buổi này đi ra đường cứ né hết phiền phức đi cho lành. Vả lại trên người gã đàn ông đó toàn những thứ người thường không thể mua nổi, chắc chắn là kẻ không thể dây vào.

Bỏ thôi, bỏ thôi. Không chơi nổi mấy gã thế này đâu.

Khi gã đàn ông đó kéo Triệu Sương đến trước cửa phòng mình thì trước mắt gã chợt tối đen.

Bốp. Nắm đấm đã vụt thẳng vào mắt trái gã.

“Ai da má ơi.” Gã gào lên đau đớn, vội vàng buông tay Triệu Sương ra để ôm mắt lùi lại: “Mẹ nó thằng nào dám đánh tao thế?”

Gã bắt đầu nổi giận và cố gắng dùng con mắt rưng rưng nước mắt nhìn lại thì trông thấy chàng thanh niên chừng hai lăm hoặc hai sáu đứng đó nhìn gã với đôi mắt hờ hững.

Anh lạnh lùng lên tiếng: “Cú đấm đó cũng cứng đấy nhỉ?”