Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Chương 100: Một bờ biển?



Nói đúng ra là Tống Hứa hoài nghi Hắc Sâm ăn quá nhiều thịt thú nguyên thủy nên thần trí không rõ ràng, như Hô Hô nói đó, trở thành dã thú lục thân không nhận.

Phỏng chừng Ô Mộc dựa theo thái độ của đại lão hổ, cũng nhận ra tình cảnh trước mắt. Tâm tình hắn hơi sa sút, sờ soạng lông mao trên đầu Tống Hứa.

Sau đó hắn ôm lấy Tống Hứa quay lại. Bọn họ lướt qua những cây cối bị đại lão hổ đụng gãy, về lại chiến trường.

Tống Hứa: "Kích thích."

Nàng tin rằng rất nhanh thôi, hai người sẽ lại bị đại lão hổ rượt chạy thục mạng tiếp.

Ai ngờ hai người chỉ nhìn thấy thi thể thú nguyên thủy trong sân, và một vài thú nguyên thủy cỡ nhỏ đang ghé vào cái xác gặm cắn, đại lão hổ không thấy tăm hơi.

Bà không mang xác con thú nguyên thủy mình đã đánh suốt nửa ngày về, mà ném lại chỗ này mặc kệ, chẳng lẽ bà ấy đánh nhau với thú nguyên thủy không phải vì săn mồi mà là để giải trí?

"Làm sao bây giờ? Chúng ta đi tìm?" Tống Hứa hỏi.

"Tìm." Ô Mộc lặp lại chữ cuối.

Nhưng lần này hai người cố tình đi tìm lại tốn nhiều ngày mà không gặp.

"Cái này giống như rút thăm may mắn vậy. Ngay từ đầu chìa một nhân vật lợi hại ra cho chúng ta nhìn lóa mắt, sau đó thu lại, nhét vào đống thăm rồi nói: 'Nè nhìn đi bà ấy nằm ngay trong đây, chỉ cần rút trúng thì chính là của ngươi.' Sau đó chúng ta ôm niềm hy vọng rút đến sức cùng lực kiệt, cạn tàu ráo máng cũng không rút trúng được."

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Tống Hứa nhàm chán nhai lá cây, hoài nghi nhân phẩm vàng rút thăm mười lần ra ba phần thưởng của mình đã hết hiệu lực.

Điều làm nàng lo lắng nhất là đã lâu Ô Mộc chưa được ăn một bữa no. Dựa vào một hai con chuột con và chút rễ cây hoa quả mà thi thoảng nàng ném cho hắn thì không khác gì hạt cát trong sa mạc.

Mấy ngày nay hai người tìm kiếm Hắc Sâm đã đi khắp rừng rậm, không nhìn thấy một con động vật nào có hình thể lớn ngoại trừ thú nguyên thủy.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến Hắc Sâm ăn thịt thú nguyên thủy đến mất lý trí. Bị vây ở đây mà không ăn thịt thú nguyên thủy thì chết đói mất, nên tình huống của bà ấy bây giờ cũng là lẽ đương nhiên. Ô Mộc cũng đang đứng trước nguy cơ như mẫu thân hắn, chỉ có Tống Hứa là nhìn đâu cũng thấy đồ ăn.

"Hôm nay tìm hướng này hả?"

Phần lớn thời gian Tống Hứa đều theo bên cạnh Ô Mộc, nắm tay hắn. Nàng hoàn toàn không ngửi được mùi của Hắc Sâm, chỉ đành dựa theo Ô Mộc dẫn đường. Hắn có thể bắt được chút khí tức của lão hổ để lại.

Mà cái vấn đề ở đây là hình như đại lão hổ tinh lực dồi dào, thích chạy nhảy khắp nơi, cho nên xung quanh lưu lại rất nhiều mùi của bà, có đôi khi hai người gặp được xác thú nguyên thủy còn ấm có thể là bà vừa ăn xong thừa lại, chỉ là không gặp được bà.

Hai người đi ngang qua một con thú nguyên thủy cực lớn, dài hơn năm mươi mét, là loài khủng long ăn thực vật lá cây, như là voi và hươu cao cổ vậy. Ít có loài săn mồi nào nghĩ quẫn lại chọn săn bọn chúng, thịt nhiều ăn không hết, da dày cắn không xong, thường chúng sẽ bị xếp hạng chót trong thực đơn.

Không có thiên địch, chúng vẫn cứ ung dung gặm lá cây ngày này qua ngày khác.

Tống Hứa và Ô Mộc lướt qua chân nó, đại gia hỏa này cũng không thèm cúi đầu nhìn một cái. Muốn chèo chống số năng lượng mà khối thân thể khổng lồ này tiêu hao, cơ hồ nó phải ăn từng giây từng phút, căn bản không có thời gian bận tâm những động vật nhỏ dưới chân. Mấy ngày nay Tống Hứa nhìn mãi cũng quen, lúc đi ngang còn xem chân của mấy con thú nguyên thủy này như thân cây, sờ sờ vài cái.

"Ở đó." Ô Mộc lần nữa tìm ra mùi đại lão hổ lưu lại.

Cuối cùng cũng không tốn công vô ích, hai người vừa tới gần đã nghe động tĩnh đánh nhau. Đi tới xem xét, lại là đại lão hổ và thú nguyên thủy đang cắn xé lẫn nhau, tư thế như hai chiếc xe tải va chạm, kinh thiên động địa.

Lần này hai người đứng xa, Tống Hứa lay cánh tay Ô Mộc, nhìn xuyên qua kẽ lá cảm thán:

"Ô Mộc, sau này ta không nói ngươi hiếu chiến nữa, mẫu thân ngươi mới là người hiếu chiến thật sự."

Lão hổ cắn chết kẻ địch xong, quay ngoắt sang nhìn hai người với ánh mắt hung ác.

"Đứng xa vậy mà còn bị phát hiện?" Trên đường chạy trốn, Tống Hứa rút ra bài học:

"Lần sau chúng ta phải đứng xa hơn chút."

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Lão hổ không đuổi theo nữa, hai người xuống khỏi cành cây, lại quay về tìm. Nhìn bà ấy ăn hết nửa cái xác thú nguyên thủy, xử lý da lông của mình rồi nện bước chân nhẹ nhàng như mèo rời khỏi.

"Bà ấy ăn no xong chắc là muốn về chỗ ở? Mau mau theo dõi, tìm được nhà bà ấy thì chuyện tiếp theo dễ nói rồi." Tống Hứa kích động thúc giục.

Hai người đuổi theo một đường dài, vượt qua rừng rậm muôn trùng, đi tới... một bờ biển?

Đại lão hổ quen thuộc nhảy lên tảng đá ngầm trên bờ biển, ngắm nhìn bóng dáng một hòn đảo nhỏ mơ hồ ở phía xa.