Chương 1



"Ông chủ?"

- -------------

Buổi sáng đầu tháng chín, mùa thu vàng thực sảng khoái, Vưu Nghê Nghê trong lòng rối loạn lo lắng một hồi.

Ngay khi chuông báo giờ tự đọc vang lên, cô định lẻn vào từ cửa sau của lớp hai (13), phía sau lưng bỗng vang lên giọng nam, nghe ngữ điệu có vẻ đang sinh khí, vang vọng khắp hành lang

"Vưu Nghê Nghê! Đến muộn mà còn không biết tự giác đúng không!? Mau ra ngoài cho tôi!"

"..."

Tiểu Hà cũng bị bắt được, vì muốn thoát khỏi sự trừng phạt của nội quy, đang quỳ hai đầu gối dưới đất, rơi nước mắt hối hận.

Ba giây sau, trước ánh mắt quan tâm của toàn bộ các bạn trong lớp, cô lê đôi chân nặng trĩu ra ngoài, làm tốt công tác tư tưởng, tự giác ngộ rằng "Con người vốn dĩ đều phải chết, hoặc là nghe chủ nhiệm giảng đạo đến chết, hoặc là viết bản kiểm điểm đến chết."

Nhưng Lôi Chính Bình không phải mới ngày một ngày hai làm giáo viên, ngược lại ông rất hiểu tâm lý của học sinh cấp ba hiện tại. Biết bọn họ học tập nhiều, áp lực rất lớn, buổi sáng muốn nằm trên giường thêm một chút cũng không có gì sai cho nên nhiều khi đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Duy nhất chỉ có người nào đó, quá đáng đến cực điểm, dùng cái 'lợn chết không sợ nước sôi' để hình dung cũng không quá.

Chờ "lợn chết" vừa ra tới, Lôi Chính Bình liền mắng xối xả không để đối phương kịp vuốt mặt: "Hiện tại mới khai giảng được một tuần mà em đã đi muộn tận năm ngày, nói cho tôi biết em rốt cuộc muốn làm gì hả? Bớt năm phút đi ngủ cũng khó thế à!?"

Xác thực...ừm, rất khó khăn.

Trong nhịp sống buông thả đang thịnh hành hiện tại, Vưu Nghê Nghê không bao giờ quên ý định ban đầu của mình, luôn phải tuân theo chế độ chăm sóc sức khỏe truyền thống, nhất định phải ngủ trước 11 giờ và rời giường vào lúc 6 giờ 30 mỗi ngày.

Thời gian ngủ được bảo đảm liền không thể không có tác dụng phụ nha...

Ví dụ như bài tập về nhà thường xuyên không hoàn thành.

Lại ví dụ như việc đến muộn cả hai, ba ngày đầu và nhận được kết cục vô cùng thảm.

Cũng may những điều này đều không thể làm khó được Vưu Nghê Nghê.

Cô đã sớm nghĩ ra biện pháp đối phó, liền nói có sách mách có chứng: "Lôi lão sư, thầy không biết sao, em đến muộn một phút nhưng tỉnh táo cả một ngày! Thầy đã thấy em ngủ gật trong lớp bao giờ chưa."

"Em còn không biết xấu hổ mà nói sao!"

Đúng vậy, quả thực Vưu Nghê Nghê lúc đi học chưa bảo giờ gật gà gật gù, hơn nữa mắt cô còn mở to hơn so với bất cứ ai đó nha, không vào được Thanh Hoa Bắc Đại thì đúng là có lỗi với sự nghiêm túc này. Nhưng thực tế thì sao, thành tích chưa có sự tiến bộ, không thấy có bất cứ cái gì khởi sắc.

Điều này thể hiện cái gì?

Lôi Chính Bình không muốn làm khó cô nữa, để không bị chọc tức thêm liền quay lại chủ đề chính: " Được rồi, dù sao em cũng không muốn tham gia tiết tự đọc, vậy hãy tự kiểm điểm lại những gì mình đã làm trong lớp đi, đến trước giờ tự học buổi tối hãy cho tôi biết kết quả của em. Hừ!"

"Hả...?" Âm cuối kéo dài như đám mây xám xịt, hỗn loạn kinh ngạc đan xen cùng miễn cưỡng buồn bực, rồi nhanh chóng tan biến theo sự tức giận ngày càng tăng của Lôi Chính Bình.

"Hả cái gì! Nếu tháng này em mà còn đi muộn một lần nào nữa thì trực tiếp gọi phụ huynh lên đây!"

"Ồ..."

Thực ra so với cách 'tử hình' mới thì Vưu Nghê Nghê sợ viết bản kiểm điểm hơn. Tuy nhiên với tình hình này thì có lẽ không thể mặc cả được.

Cô chỉ có thể cúi đầu bất lực, nắm lấy quai đeo cặp sách, quyết định nghiêm túc rút ra kinh nghiệm xương máu.

Đang suy nghĩ mấy điểm quan trọng thì cách không xa có giọng ông chú trung niên truyền đến hỏi: "Hôm nay vì sao mà đến muộn?"

Một đồng chí mới? (Sợ đoạn này mọi người bị loạn nên J giải thích chút: câu hỏi trên là của thầy giáo đang hỏi một thanh niên đi học muộn khác nha =))) Tại J bị loạn nên chú thích ở đây đề phòng mọi người bị như tui)

Vưu Nghê Nghê liền bị phân tâm, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Chỉ nhìn thấy một người đứng đối diện với lớp ba (1), không nhìn rõ mặt nhưng rõ hình dáng, cao, gầy còn có lưng hơi gù. Nhìn không giống người đi học muộn, lại tản mạn tùy ý.

Cậu ấy nhìn qua dường như có loại hơi thở vị thành niên, nhưng trên người vẫn mặc đồng phục nhìn giống các học sinh cấp ba khác.

Trang phục không chỉnh tề, đặc biệt là chiếc quần ngắn mất một đoạn, lộ ra mắt cá chân lạnh lẽo trắng trắng, trên bề mặt còn có những đường gân xanh hiện lên, tạo cảm giác sạch sẽ như một nét chì phác họa nhẹ nhàng trên giấy.

Thấy thế, Vưu Nghê Nghê có cảm giác tổn thương không hề nhẹ, nhịn không được nhìn lại chính mình.

Từ nhỏ, cô đã đặt nhiều hy vọng vào chiều cao của mình, nên khi báo size đồng phục Vưu Nghê Nghê không chút do dự tự tin nói mình 1m6. Kết quả bây giờ cô chưa cả đặt chân đến vị trí 1m6, khiến đồng phục to hơn không ít.

Ai...

Vưu Nghê Nghê đang tự oán trách bản thân, ngay sau đó đã nghe thấy một câu trả lời không khác mình là bao.

"Ngủ quên."

Trong tiếng đọc sách của các học sinh vang khắp hành lang, anh mở miệng, giọng nói trầm thấp. Không thèm che dấu chút nào, như thể anh không hề quan tâm đến hậu quả khủng khiếp đang chờ mình.

Không có nghi ngờ gì nữa, đây chính là người mới rồi.

Thân là tiền bối trong việc đến trễ, Vưu Nghê Nghê cảm thấy thương tiếc cho cậu học sinh kia từ tận đáy lòng.

"Có phải học đêm muộn đúng không? Ai, thầy biết mấy đứa học sinh giỏi các em rất chăm chỉ, nhưng làm gì thì cũng phải để ý đến sức khỏe, đừng cố quá mà thành sinh bệnh nghe không?"

...Vậy cũng được luôn???

Vưu Nghê Nghê không phục, liền kéo Lôi Chính Bình ra ngoài cho thông khí, ngập ngừng mở miệng nói: " Lão Lôi, thực ra đêm qua em cũng học quá muộn..."

"Phạm sai lầm còn nói dối! Kiểm điểm thêm lần nữa đi!"

"..."

Muốn thay đổi số phận liền thành tự bê đá đập vào chân mình. Hai vai nhỏ gục xuống, cô so với lúc nãy tinh thần càng thêm sa sút, hoàn toàn không chú ý phía đối diện có tầm mắt đang đặt trên đỉnh đầu mình mang theo ý tứ nghiền ngẫm, cảm xúc phảng phất như tìm được niềm vui nào đó.

Tình trạng sầu con tim này kéo dài đến tận lúc kết thúc tiết tự học buổi tối.

Khoảnh khắc tiếng chuông tan học kêu lên, Vưu Nghê Nghê máu chảy trở về tim, cầm cặp sách lập tức chạy ra bên ngoài.

Vừa ra khỏi trường, cô lại bị một tiếng "Cầu vồng thí" lôi bước chân lại. (Ờm cái 'cầu vồng thí' này bản raw dịch ra nó hơi thô xíu là =)))) bản convert ghi 'thí' này nghĩa nó tương tự nhưng đọc mĩ miều hơn nên J để nguyên nhé =))))

Nhìn thấy đó là Triệu Mộ Dư và Tô Hồ, Vưu Nghê Nghê không khỏi thấp thỏm cùng mững rỡ, như gặp được tri kỷ ở nơi đất khách quê người, nước mắt lưng trừng chờ đợi.

Bốn năm trước, Vưu Nghê Nghê vì bố mẹ phải chuyển công tác nên đi theo đến Đồng Thị, hai bọn họ là những người bạn đầu tiên cô gặp, chơi với nhau đến tận bây giờ, nhưng duyên phận cùng lớp chỉ kéo dài một học kỳ bởi vì cô chọn học xã hội.

Tên cô có nghĩa bảo vệ não, nhưng thực chất Vưu Nghê Nghê không hề muốn dùng đến não, cho nên dứt khoát chọn học xã hội.

Sau khi đến gần, Tô Hồ đang dắt xe điện, đưa tay lên vuốt mái tóc rối bù của cô, Triệu Mộ Dư ỷ vào bản thân thực cao, dữ một tay cô, buồn cười nói: "Uỷ khuất gì vậy, ai bắt nạt cậu?"

Nghe đến đây Vưu Nghê Nghê cúi đầu, thở dài một hơi: "Hôm nay vì để kịp viết kiểm điểm nên buổi trưa không có ngủ."

Ôi, là vì mất ngủ nên mới khóc sao...?

Triệu Mộ Dư thu hồi biểu cảm đồng tình, ở sau gáy của cô tát một cái.

...... .

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||

Vưu Nghê Nghê không đánh lại được cô ấy, chỉ có thể xoa đầu, nói sang chuyện khác: "Đồ ngốc cậu làm sao vậy?"

"Bị nấc."

Đương sự đang nín thở, người bên cạnh tự động đáp hộ, thậm chí còn đề nghị: "Không thì mình tìm ai đó dọa cậu nhé..."

Nhưng còn chưa nói hết câu đã bị chặn lại: "Mộ Dư, cậu đừng có lạm dụng cái chiêu dọa người đấy. Kể cả khi nó giúp hết nấc nhưng mà chắc chắn sẽ ảnh hưởng tâm lý một thời gian dài..."

"Dừng! Stop!"

Triệu Mộ Dư biết cô sắp bắt đầu "lớp học dạy bảo vệ sức khỏe", kịp thời ngắt lời, "Cậu nói xem, cậu rõ ràng còn trẻ như này mà sống như Đường Tăng vậy, không thể có một chút tinh thần phấn chấn của Tôn hầu tử sao? Sống như này một là tự chết, hai là chết vì nhàm chán cho coi!" (Câu cuối cùng ở cả hai bản raw lẫn convert đều khó hiểu quá nên tui nghĩ như nào thì viết vậy ó...nhưng nó vẫn hợp lý nha yên tâm!)

'Đại vương đến trễ, mắng trực tiếp full HD' lâu lâu ở lớp hai (13) lại diễn ra, chuyện này ai cũng biết. Tô Hồ, người đang bị nấc cụt đến mức không nói được, cảm xúc càng high, lập tức lấy di động ra gõ

- Vâng Nghê Nghê. Nếu cậu có thể ở trên trường hoạt động tích cực như lúc truy tinh* thì sẽ không đến mức mỗi ngày đều bị phạt như này đâu!

*Truy tinh: Hay chính là theo đuổi thần tượng, ở đây có thể hiểu là theo đuổi các nhân vật phong lưu trong trường.

Truy tinh chính là sở thích thứ hai của cô nha.

Là một người hay giao du các kiểu, Vưu Nghê Nghê không tính là am hiểu tình yêu nhưng lại khá thâm tình. Tuy chưa từng có mối tình nào quá ba tháng, nhưng một khi đã yêu thì sẽ đảm bảo yêu đối phương đến cực điểm, mọi thứ xung quanh đều không quan tâm.

Nhưng mà, đọc sách cùng thú vui nhân sinh này thì liên quan gì đến nhau đâu?

Bởi thế, đối với cái kiến nghị này của Tô Hồ, Vưu Nghê Nghê hiểu nhưng không tán đồng, trịnh trọng dặn dò: "Nếu một ngày mình 'từ bỏ các anh trai', các cậu ngàn vạn lần hãy nhớ đưa mình đến bệnh viện khám lại đầu óc.

Cuối cùng lại thật nghiêm trọng ném thêm một câu: "Đương nhiên, việc anh trai mình đến trường học lại là vấn đề khác."

"Anh cậu á?"

Triệu Mộ Dư biết trong vòng tứ hải đều là 'anh trai' của cô, đối với loại xưng hô này cũng không kinh ngạc, lại tò mò truyện khác: "Lần này lại là ai xui xẻo đây?"

.......Cái gì mà ai xui xẻo chứ

Vưu Nghê Nghê không chấp nhặt, vui mừng mà nhìn vào màn hình điện thoại, Triệu Mộ Dư liếc mắt nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt không được tự nhiên.

Trái lại, Tô Hồ hăng hái hơn nhiều, vội vàng gõ ra một chuỗi cảm thán

- Oa Nghê Nghê, cậu rốt cuộc cũng bắt đầu ăn thỏ gần hang rồi!

Thiếu niên trên màn hình không phải ai khác chính là Giang Chu Trì, một diễn viên mới nổi, cũng là học sinh Tam trung.

Cậu ấy hiện đang học ở lớp ba (1), hơn nữa, khác với mấy minh tinh chỉ tham gia kỳ tuyển sinh đại học mà không học hành gì, Giang Chu Trì vẫn luôn cố gắng đến trường học đủ mỗi kỳ.

Đáng tiếc lúc ấy Vưu Nghê Nghê còn chưa có ý định theo đuổi, bất hạnh bỏ lỡ cơ hội gặp mặt tốt nhất, bây giờ chỉ có thể gửi hy vọng vào tương lai.

Cô vô cùng mong chờ nói: "Các cậu nói xem liệu học kỳ này cậy ấy có quay lại không nhỉ?"

Triệu Mộ Dư nhìn tấm biển bên đường, nhắc nhở chuyện khác: "Đoạn giữa phố Thiên Nhân tạm thời bị phong tỏa vì có cành cây bị đổ, cậu sẽ phải đi bộ mười phút mới có xe buýt để về."

"...Cái gì cơ?"

Vưu Nghê Nghê bị kéo về hiện thực, thấy phía trước thuật sự có một vài chiếc xe đang thi công dọn dẹp hiện trường, dứt khoát chọn ngồi lên ghế sau xe điện của Tô Hồ, tự nhiên nói: "Không sao, vừa lúc đồ ngốc tiện đường đưa mình về."

Lời này ý là muốn nói 'chúng ta có thể tiếp tục tâm sự nữa nha', nhưng Triệu Mộ Dư có vẻ không hiểu, trực tiếp tạm biệt: "Vậy chú ý an toàn, ngày mai gặp lại!"

"..." Hai người Tô Hồ và Vưu Nghê Nghê bối rối nhìn nhau, đành lên đường về nhà.

Nhưng mà con người lúc có phúc lúc gặp họa, luôn luôn sẽ va phải những tình huống ối giồi ôi.

Đi được nửa đường, đột nhiên ắc quy xe có vấn đề. Nhìn đông tây nam bắc mãi cùng không biết xử lý như nào, liền bắt đầu đi tìm tiệm sửa xe.

Vưu Nghê Nghê phụ trách tìm và dẫn đường ở phía trước, Tô Hồ dắt xe ở phía sau.

Đồng Thị là thành phố nhỏ nhưng an ninh vẫn luôn rất tốt, cũng không có cái gọi là 'cuộc sống về đêm', đặc biệt là khu phố cũ.

Đường phố lúc 9 giờ tối thực vắng vẻ, ngoại trừ các quán ăn thì những cửa hàng khác về cơ bản đều đã đóng cửa.

Chao ôi! May mắn làm sao! Khi tưởng như các cánh cửa quay về từ địa ngục đã đóng hết thì Thượng Đế đã rủ lòng thương, để lại cho một lỗ chó.

Ở đầu ngõ có một tiệm sửa xe còn sáng mờ mờ, nhưng cửa kính bị khóa còn cửa cuốn cũng đã đóng xuống một nửa.

Hẳn là còn có người đi?

Trong lòng mang hy vọng cuối cùng, Vưu Nghê Nghê để tay ở hai bên huyệt thái dương làm thành cái ống nhòm, kiễng chân ghé lên cửa kính, nhìn vào bên trong, thế nhưng thật sự nhìn thấy một bóng người.

Người này đứng cạnh một chiếc mô tô, mặc bộ quần áo thể thao ngắn tay sẫm màu, gần như hòa quyện vào với màn đêm, không nhìn rõ mặt, đại khái chỉ có thể thấy hình dáng. Cao, gầy.

Hình như có chút quen mắt?

Vưu Nghê Nghê nhíu mày, không nghĩ nhiều, hô một tiếng: "Ông chủ?"

Không có tiếng trả lời.

Cô gọi lại: "Ông chủ?"

Vẫn không có ai trả lời.

Gì vậy trời?

Vưu Nghê Nghê hoài nghi, hít vào thở ra một lượt, lấy hơi hét lên: "Ông c..."

Ai ngờ vừa mới nói được một chữ, người bên trong đột nhiên xoay người. Cô không kịp phản ứng, chờ khi anh vừa bước đến, hạ tầm mắt xuống bàn tay đang cầm vào cái khóa.

Cổ tay thon gầy, các khớp xương tinh tế, ẩn hiện một vài mạch máu.

Cô sửng sốt, lập tức ngẩng đầu lên, mắt chạm vào nơi hầu kết phủ lớp mồ hôi mỏng, dây tai nghe màu đen rũ xuống bên vai, tiếng nhạc rock bên trong đinh tai nhức óc.

Hóa ra là đang nghe nhạc a, bảo sao gọi nửa ngày mà không thấy phản hồi.

Vưu Nghê Nghê hiểu ra, ngửa ngửa cổ, đối diện với cặp mắt đen láy không chú ý kia, cong mắt, lễ phép hỏi: "Xin hỏi ở đây có sửa xe điện không?"

- -------------------------------------------------------------------

*Tác giả có điều muốn nói:

Ban ngày nam chính là người bình thường, ban đêm trở thành thợ sửa, chuyên tâm sữa chữa cho nữ chính trên giường nha (?)

*Editor: Khó khăn quá hic hic <ôm ôm>

/06092021/-/07092021/