Oan Gia Hai Mặt

Chương 63: Ủng hộ



Ngô An Nguyên cùng Lục Đình Quân thấy Âu Tĩnh Kỳ xuất hiện thì nhanh chân tiến đến, nhìn Âu thiếu gia từ trên xuống dưới, Ngô An Nguyên thấy bạn mình không một chút thương tích thì kinh ngạc vô cùng: “Cậu không bị gì cả sao? Sao vẫn còn lành lặn quá vậy?”

“Cậu muốn tớ bị gì lắm hay sao?” Âu Tĩnh Kỳ đấm nhẹ vào cánh tay của Ngô An Nguyên, trừng mắt nghiến răng hỏi.

Lục Đình Quân cũng bất ngờ, ngạc nhiên không kém khi thấy anh rể bình an vô sự: “Anh không biết đâu khi nãy sắc mặt của chị em trông rất đáng sợ, giống như chỉ cần anh xuất hiện thì chị ấy sẽ ăn tươi nuốt sống anh luôn, vì để bảo toàn tính mạng mà không ai dám lại gần chị ấy.”

Âu Tĩnh Kỳ khẽ cười, đúng thật là ban đầu khi thấy dáng vẻ tức giận, hùng hồ bước vào biệt thự của Lục Như Ân anh đã giật mình, có hơi sợ, cũng may là màn cầu hôn này thành công, cô cũng không còn tức giận nếu không anh chết chắc luôn rồi.

Lý Thanh Trí đứng cách đó không xa nhìn Âu Tĩnh Kỳ và Lục Như Ân, mọi người đều tập trung, vây quanh thắc mắc tại sao Âu Tĩnh Kỳ không bị cô xử đẹp, duy chỉ có Lý thiếu gia là chú ý đến chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út bàn tay trái của Lục đại tiểu thư, không khó để có thể đoán ra vừa nãy Âu Tĩnh Kỳ gọi cô rời đi là có chuyện gì.

Âu thiếu gia cầu hôn Lục Như Ân thành công càng khiến cho Lý Thanh Trí từ bỏ mối tình đơn phương này thêm dứt khoát, quyết tâm hơn. Vốn dĩ ban đầu Lý thiếu gia còn muốn cạnh tranh công bằng với Âu Tĩnh Kỳ, nhưng sau đó anh lại chợt nhận ra mình không thể nào cạnh tranh được với thằng bạn thân này, ngay từ đầu hai người họ đã thuộc về nhau rồi, không một ai có thể xen vào tình yêu của Âu Tĩnh Kỳ và Lục Như Ân, cho dù cả hai đã từng quên nhau nhưng trái tim chưa bao giờ quên, vẫn luôn có một sợi dây vô hình kéo họ lại gần nhau.

Lý Thanh Trí sẽ xem mối tình đơn phương này như một ký ức đẹp đẽ trong cuộc đời của mình, cảm thấy thật may khi lúc trước anh đã không nghiêm túc nói ra tình cảm của mình, không thì bây giờ giữa anh và hai người họ sẽ rất gượng gạo khi nói chuyện với nhau.

Ngoại trừ Lý Thanh Trí thì người chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón tay của Lục Như Ân còn có Dạ Ngân Tuyết, cô sải bước đến gần mọi người hắng giọng lên tiếng: “Không hiểu sao tự nhiên em thấy chói mắt quá, hình như có cái gì đó nó cứ chiếu chiếu vào mắt của em. Ân Ân! Ngón tay của chị sao lấp lánh quá vậy? Nó làm em chói hết cả mắt.”

Lời nói của Dạ Ngân Tuyết khiến cho tất cả mọi người chú ý vào ngón tay áp út của bàn tay trái của Lục Như Ân, Âu Tĩnh Như phấn khích, hai mắt sáng rực cất giọng hỏi: “Anh hai! Anh đã cầu hôn Ân Ân rồi? Khi nào vậy? Mới vừa lúc nãy sao?”

Âu Tĩnh Kỳ khẽ gật đầu, tất cả mọi người ở đấy đều trở nên phấn khích, thích thú, Âu Tĩnh Như đánh nhẹ vào cánh tay của anh trai tiếc nuối nói: “Ây da, sao anh lại không nói cho em và mọi người biết? Em còn muốn xem màn cầu hôn này cơ, chờ đợi từ lâu cuối cùng lại không xem được.”

Ai ai cũng mang vẻ mặt tiếc nuối vì không chứng kiến được màn cầu hôn của Âu thiếu gia, anh xoa đầu của Âu Tĩnh Như cất giọng: “Yên tâm, em vẫn sẽ được xem bởi vì anh có đặt máy quay phim để quay lại.”

Vẻ mặt của Âu tiểu thư tươi tắn hẳn lên: “Anh mau lấy ra mở lên cho mọi người xem đi, mau lên.”

Âu Tĩnh Kỳ gật gật đầu cùng mọi người đi vào bên trong phòng khách kết nối với ti vi mở lên cho tất cả cùng xem.

Ai nấy sau khi xem xong đều đồng loạt bất ngờ, kinh ngạc, có chung một suy nghĩ là Âu Tĩnh Kỳ quá tâm cơ, gian xảo, hóa ra là có ý với Lục Như Ân từ rất lâu rồi vậy mà lúc trước bọn họ gán ghép nhiệt tình lại tỏ ra khó chịu, nói cái gì mà còn lâu mới có chuyện yêu đương còn tưởng hay ho lắm ai ngờ đều là giả.

Lục Như Ân đứng một bên xem mọi người trêu Âu Tĩnh Kỳ, ánh mắt vô tình lướt qua Bùi Chi Nhật thấy cậu hình như đang cố tránh né Ngô An Nguyên, cô khều nhẹ Bùi Gia Linh ra hiệu cho bạn thân nhìn về hướng của cậu. Hai người các cô hiểu ý nhau bèn tiến tới kéo Bùi Chi Nhật sang một bên hỏi chuyện.

Bùi Gia Linh mở miệng hỏi em trai của mình: “Chi Nhật! Giữa em và Ngô An Nguyên đã xảy ra chuyện gì à? Sao chị thấy em luôn tránh né anh ta thế?”

Bùi Chi Nhật né tránh ánh mắt của hai người chị, ấp úng một hồi lâu mới tìm được lời để nói cho rõ ràng: “Giữa em và anh ta không có thân thiết gì cả, tại sao em phải tránh né anh ta chứ?”

Hai người các cô đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn chằm chằm vào Bùi Chi Nhật, cả hai người đều có thể nhận ra cậu cũng có ý với Ngô An Nguyên, rõ ràng lúc sáng vẫn còn nói chuyện bình thường sao đột nhiên lại trở nên như thế?

Bùi Gia Linh nhíu mày ngẫm nghĩ, Bùi Chi Nhật là em trai của cô cô hiểu rõ em trai mình hơn ai hết, có lẽ cô đã đoán ra được cậu đang trăn trở, lo lắng điều gì bèn nói: “Em là đang sợ chị sẽ phản đối hoặc buồn vì em thích con trai? Nếu thật là vậy thì em không cần phải lo sợ gì cả, em là em trai của chị chẳng lẽ chị không nhìn ra được là em như thế nào sao? Em thích ai, dù là con trai hay con gái cũng không quan trọng, điều quan trọng là em vui, cảm thấy hạnh phúc là được, cho dù em có như thế nào em cũng là em trai của chị, chị vẫn luôn ủng hộ em.”

Lục Như Ân mỉm cười xoa xoa đầu cậu: “Em suy nghĩ quá nhiều rồi, thời buổi nào rồi chứ? Em sống vui vẻ, là chính mình mới là điều quan trọng, đừng để ý đến suy nghĩ, ánh nhìn của người khác.”

Nghe được những lời nói này Bùi Chi Nhật không những nhẹ nhõm, vui mừng mà còn cảm thấy bản thân như được tiếp thêm sức mạnh, trở nên tự tin, sống thật với bản thân hơn, cậu thấy mình quá may mắn khi có chị gái cùng mọi người xung quanh hiểu mình, ủng hộ mình, thật sự quá tốt rồi.