Oan Gia Tiền Định: Kết Hôn Với Tình Cũ

Chương 17: Rung Động



Lục An Chi không ngờ Thẩm Hạo Thần lại là người thù dai đến vậy, nhưng nếu tối hôm đó anh không có hành động biến thái với cô thì đời nào cô lại đá anh ngã lăn xuống giường chứ?

“Nếu anh không đồng ý thì thôi vậy, tôi ra phòng khách làm cũng được.”

An Chi cầm theo giấy tờ ra ngoài phòng khách vì cô biết Thẩm Hạo Thần sẽ không đồng ý cho cô dùng nhờ phòng làm việc này của anh đâu.

Cạch!

Sau khi đóng cửa lại, An Chi liền quay ra đằng sau lè lưỡi lẩm bẩm chửi rủa Hạo Thần:

“Tên ki bo đáng ghét, tôi không thèm cái phòng làm việc của anh.”

Lục An Chi hậm hực đi ra phòng khách, cô ngồi đất còn giấy tờ bày bừa ra mặt bàn, hăng say làm việc mà không để ý đến thời gian. Cho đến hai tiếng sau, Thẩm Hạo Thần xong việc của mình, anh bước xuống phòng khách định uống chút nước thì chợt thấy An Chi đang ngồi hí hoáy làm cái gì đó.

Vì tò mò, Thẩm Hạo Thần đã chậm rãi đi đến nhòm ngó thử cô đang làm gì. Sau khi biết thứ cô làm có liên quan đến chuyên ngành của mình, Thẩm Hạo Thần mới chợt cười trừ:

“Trời đất, cô học thiết kế đàng hoàng mà lại đi vẽ cái kiểu đó hả?”

Lục An Chi giật mình hoảng hốt lấy tay che đi những gì mình đang vẽ, cô đỏ mặt xấu hổ sau đó gắt gỏng nói:

“Tôi vẽ thế này thì sao chứ? Sao tự dưng anh lại đi nhìn trộm lúc tôi làm việc thế hả?”

Thẩm Hạo Thần ngồi phịch xuống ghế sofa mở ti vi lên để xem, anh cố giả vờ như không quan tâm đến An Chi nhưng thỉnh thoảng lại ngó nhìn xem cô đang làm gì. Còn An Chi thì đang phải tập trung cao độ cho việc hoàn thành mẫu thiết kế mới, đây là thứ sẽ quyết định xem cô có khả năng trở thành nhân viên chính thức của CM hay không.

Một tiếng trôi qua, An Chi đã cố gắng rất nhiều nhưng không có một bản thiết kế nào khiến cô hài lòng. An Chi đã vẽ đi vẽ lại nhiều lần, cô thực sự đang rất bực và cảm thấy tức giận với bản thân mình. Cô cầm bản thiết kế của mình lên nhìn một lượt, sau một hồi suy nghĩ thì quyết định vo tròn lại rồi vứt đi. Thẩm Hạo Thần thấy thế liền ngăn cản, anh vội nói:

“Này này, cô vẽ đi vẽ lại không biết bao nhiêu lần rồi mà còn tính vứt đi nữa sao?”

Thẩm Hạo Thần rời khỏi ghế sofa, anh hạ người xuống ngồi cạnh An Chi rồi cầm lấy bản thiết kế mà cô định vứt đi xem xét lại một lượt.

“Tôi thấy bản vẽ này của cô cũng khá đẹp đó chứ, có gì mà cô không hài lòng?”

Lục An Chi bất lực đến sắp khóc, vì cô cảm thấy với năng lực của mình thì có lẽ sẽ không thể trở thành nhân viên chính thức của CM được.

“Anh thấy đẹp thật sao? Nhưng tôi thấy nó cứ làm sao ấy.”

Thẩm Hạo Thần là chủ tịch của cả một tập đoàn thời trang nên đương nhiên trình độ của anh phải cao gấp mấy lần An Chi rồi. Với mắt nhìn của một người chuyên về thời trang, Hạo Thần cảm thấy thiết kế của An Chi không hề tệ, rất có triển vọng nếu trở thành nhân viên chính thức. Anh đặt bản thiết kế đã bị nhàu lên mặt bàn sau đó ngồi sát lại gần An Chi hơn, anh bắt đầu chỉ tay phân tích những điểm đặc sắc ở trong thiết kế ấy. An Chi chăm chú ngồi lắng nghe, cả hai người họ chăm chú đến mức quên mất phải giữ cả khoảng cách với nhau.

“Tôi nghĩ nếu cô chỉnh sửa lại chỗ này và thêm một số chi tiết thì nó sẽ là một bản thiết kế hoản hảo đấy, hiểu chưa?”

Lục An Chi gật gật đầu, cô lại cặm cụi chỉnh sửa lại bản thiết kế theo những lời gợi ý của Hạo Thần. Thấy cô vẽ lại chưa vừa ý mình, Hạo Thần liền lắc đầu, anh thở dài ngồi ra phía sau lưng An Chi, tận tay cầm lấy bút vẽ sửa lại đường nét một cách hoàn chỉnh nhất.

“Muốn tạo ra một bản thiết kế hoàn hảo thì cô cũng phải thật tỉ mỉ trong từng nét vẽ, đó là điều đầu tiên mà một nhà thiết kế thực thụ cần có.”

An Chi ngồi trong lòng Hạo Thần trông cô thật nhỏ bé, bàn tay của cô được anh nhẹ nhàng nắm lấy rồi di chuyển từng nét vẽ thật tỉ mỉ. Khoảnh khắc này dù ngắn ngủi nhưng nó thực sự đã khiến An Chi rung động, chính Thẩm Hạo Thần đã khiến cô nhận ra bản vẽ của mình không hề xấu như những gì cô nghĩ. Trong lúc vẽ, An Chi liền liếc mắt lên nhìn Hạo Thần, cô quan sát từng đường nét trên khuôn mặt anh, đến mức quên cả việc tập trung vào bản vẽ.

“Nhìn nhiều những thứ đẹp đẽ sẽ không tốt đâu.”

Đang yên đang lành đột nhiên Thẩm Hạo Thần bất ngờ nói một câu khiến An Chi giật bắn mình. Rõ ràng mắt anh đang nhìn vào bản vẽ mà, sao có thể phát hiện ra rằng An Chi đang nhìn trộm mình cơ chứ?

Thẩm Hạo Thần chợt mỉm cười, anh cúi nhìn thẳng vào hai mắt cô, cười cợt nói tiếp:

“Bởi vì khi cô cứ nhìn chằm chằm tôi như thế tôi sợ là cô sẽ không cưỡng lại được mà thích tôi mất.”

An Chi xấu hổ quay mặt đi, Thẩm Hạo Thần bắt đầu tự luyến rồi.

“Ai mà thèm thích anh cơ chứ? Ảo tưởng sao?”

Thẩm Hạo Thần gian mãnh ghé sát môi vào tai An Chi khẽ thì thầm:

“Xem cô xấu hổ như vậy chắc là tôi nói đúng rồi đúng không?”

“Ai nói? Ưm…”

Lục An Chi bực tức quay ngoắt sang thì bất ngờ chạm phải môi của Thẩm Hạo Thần. Cô hốt hoảng ngả người ra phía sau, miệng lắp bắp:

“Tôi không… không cố ý, chỉ là…”

Thẩm Hạo Thần không nói gì, anh chỉ im lặng ôm lấy gáy của An Chi rồi chậm rãi đưa môi mình về phía trước. Điệu bộ của anh không phải đang muốn hôn đấy chứ?

Thình thịch…

Trái tim của An Chi đột nhiên đập nhanh và mạnh hơn. Cô ngơ ngác nhìn anh, dù muốn phản kháng nhưng tay chân lại cứng đờ cả ra chả biết phải làm gì tiếp theo. Khoảnh khắc môi sắp chạm môi, An Chi liền buông tay, cô nhắm mắt lại định tiếp nhận nụ hôn đó thế nhưng không khí lãng mạn này lại bị phá hỏng giữa chừng.

“Hai đứa làm cái gì mà bày biện đầy ra phòng khách thế này?

Thẩm Tố Nhi không biết từ đâu lại xuất hiện, vì chỉ nhìn thấy bóng lưng nên cô ấy không phát hiện ra hai đứa em của mình đang định hôn nhau.

Giọng nói của Tố Nhi khiến An Chi và Hạo Thần giật mình, cô vội mở mắt ra rồi đẩy Hạo Thần một cái thật mạnh.

“Chị Tố Nhi, Hạo Thần đang giúp em sửa lại bản thiết kế.”

Thẩm Hạo Thần cũng hùa theo dù chưa định hình được chuyện gì vừa xảy ra.

“À ờ đúng… em đang giúp cô ấy sửa lại bản thiết kế.”

Sau đó cả hai liền tách nhau ra, An Chi tiếp tục vẽ còn Hạo Thần thì đi lên tầng. Thẩm Tố Nhi đứng quan sát hành động lạ của hai vợ chồng họ rồi cảm thấy khó hiểu vô cùng.

Hôm sau.

Tập đoàn SanFia.

Dù đang làm việc nhưng Thẩm Hạo Thần cứ nghĩ đến nụ hôn suýt soát ngày hôm qua với An Chi. Anh không hiểu cảm giác của anh bây giờ là đang tiếc hay không hiểu nổi bản thân nghĩ gì mà lại có hành động như vậy.

Cốc… cốc…

Đúng lúc ấy đột nhiên có tiếng gõ cửa làm xao nhãng những suy nghĩ của Hạo Thần. Anh nhàn nhạt đáp:

“Mời vào.”

Cạch!

“Hạo Thần.”

Thẩm Tố Nhi mở cửa ngó đầu vào, cô ấy tưởng Nghiêm Tống cũng đang ở trong văn phòng em trai nên đã rất vui vẻ mở cửa nhưng sau khi không thấy Nghiêm Tống, nụ cười trên môi Tố Nhi cũng chợt tắt.

“Ủa, sao chị không thấy A Tống đâu hết thế?”

“Nghiêm Tống hôm nay không đi làm.”

“Tại sao?”

“Cậu ấy bị ốm nên xin nghỉ làm hôm nay, cậu ấy mới gọi điện cho em lúc sáng, nghe giọng thì chắc là ốm nặng lắm.”

Nghe nói Nghiêm Tống bị ốm Thẩm Tố Nhi liền tỏ vẻ lo lắng, cô ấy chạy đến trước mặt em trai, hỏi dồn dập:

“A Tống ốm sao? Cậu ấy ốm nặng lắm hả? Sao em không nói cho chị biết chứ?”

Thẩm Hạo Thần chán nản ngẩng đầu nhìn chị gái, anh thở dài:

“Em nói cho chị biết chuyện này để làm gì cơ chứ?”

“Cho chị địa chỉ nhà của A Tống đi, chị muốn đến thăm cậu ấy.”

Thẩm Hạo Thần cúi xuống làm việc, nhàn nhạt trả lời:

“Chị đến đó làm cái gì, cậu ấy không cần chị thăm đâu.”

Thẩm Tố Nhi nghiêm túc đập tay xuống bàn làm việc của em trai, cô ấy tức giận nói:

“Mau cho chị biết địa chỉ nhà đi, nếu em không cho chị biết thì chị sẽ tự đi tìm, chị nghiêm túc đấy.”

Hết cách, Thẩm Hạo Thần đành phải nghe lời chị gái mà cho chị ấy địa chỉ nhà của Nghiêm Tống. Thẩm Tố Nhi có địa chỉ nhà liền lái xe rời đi, sau khi đến trước một tòa chung cư cũ kĩ thì dừng xe lại. Nghiêm Tống không có người thân cũng không có bạn bè, cậu ấy chỉ sống có một mình trong tòa chung cư cũ kĩ này vậy nên khi ốm nếu không có ai chăm sóc sẽ mệt lắm.

Thẩm Tố Nhi đi thang bộ lên tầng 5 vì thang máy đã bị hỏng, tìm đến đúng số nhà của Nghiêm Tống thì mới gõ cửa phòng.

Cạch!

Nghiêm Tống nghe thấy tiếng gõ cửa liền đi ra mở cửa, cậu ấy bị ốm nên bước đi có chút khó khăn.

“A Tống!”

“Tiểu thư? Sao cô lại đến đây?”

Thẩm Tố Nhi thấy gương mặt đỏ bừng của Nghiêm Tống cùng giọng nói khàn khàn liền cau mày lo lắng. Cô ấy giơ tay chạm lên trán của Nghiêm Tống rồi bất ngờ hốt hoảng vì quá nóng.

“Trán cậu nóng quá, cậu sốt cao lắm có phải không?”

Nghiêm Tống vội gạt tay Tố Nhi ra, cậu ấy che miệng ho sau đó định đóng cửa lại và ngỏ ý đuổi Tố Nhi về.

“Tiểu thư không cần lo cho tôi đâu, tôi có thể tự lo cho mình được. Nơi này không phù hợp với tiểu thư, cô nên về nhà đi.”