Oan Gia Tiền Định: Kết Hôn Với Tình Cũ

Chương 38: Xin Lỗi Nhưng Có Lẽ Tôi Không Thể Từ Chối



Lục An Chi vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra, cô vẫn còn rất bất ngờ về nụ hôn ban nãy kèm theo câu nói kỳ lạ của Thẩm Hạo Thần. Khuôn mặt ngây ngô của An Chi đáng yêu đến mức khiến Hạo Thần không thể kiềm chế mà sờ vào má cô, cúi đầu chuẩn bị hôn thêm một lần nữa.

Tuy nhiên lúc đó bên ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ cửa và giọng nói của người giúp việc:

“Thiếu gia, cháo đã nấu xong rồi ạ.”

Thẩm Hạo Thần chợt dừng hành động của mình lại, anh nhìn gương mặt đang trông chờ của An Chi bỗng phì cười, nhẹ nhàng hôn lên trán cô thay vì hôn môi.

Chụt!

“Cô mang vào đi.” Hạo Thần bất chợt nói.

Sau khi được sự cho phép, người giúp việc mới mở cửa bước vào trong cùng bát cháo nóng hổi vừa mới nấu xong. Thẩm Hạo Thần đưa tay đón lấy bát cháo, anh múc một muỗng đưa lên thổi nhẹ sau đó định đút cho An Chi nhưng lại bị cô từ chối.

“Không cần đâu, tôi tự ăn được.”

Lục An Chi vội vàng cầm lấy bát cháo trên tay Hạo Thần rồi tự mình ăn nó. Thẩm Hạo Thần mỉm cười xoa đầu cô rồi đứng dậy, trước khi đi còn không quên dặn dò người giúp việc:

“Khi nào cô ấy ăn xong thì phiền cô dọn giúp tôi.”

“Vâng thưa thiếu gia.”

Lúc Hạo Thần rời đi, hai mắt của An Chi cứ dán chặt vào tấm lưng rộng của anh. Sau đó không biết do ngại ngùng hay do cháo quá nóng mà hai má cô bỗng ửng hồng nhẹ, liệu những lời anh vừa thốt ra có được coi là lời tỏ tình gián tiếp không?

Rời khỏi phòng ngủ của An Chi, Hạo Thần chạm mặt Nghiêm Tống ngoài hành lang. Anh dẫn Nghiêm Tống vào phòng làm việc riêng sau đó đưa một xấp tài liệu gì đó cho cậu ấy rồi dặn dò một tràng dài, cuối cùng kết thúc bằng một câu:

“Đặt lịch hẹn cho tôi và chủ tịch Hoàng vào ngày mai đi, tôi có chuyện cần bàn với ông ấy.”

“Vâng tôi biết rồi thưa Thẩm tổng.”

Nghiêm Tống cầm tài liệu chuẩn bị ra về thì bỗng dưng bị Hạo Thần kéo lại hỏi:

“À mà cậu với chị tôi sao vậy? Dạo này thấy hai người không còn như trước.”

Nghiêm Tống ngập ngừng một hồi rồi mỉm cười:

“Thẩm tổng, vốn dĩ giữa tôi và tiểu thư… từ đầu đã không có gì rồi.”

“Cậu đang từ chối tình cảm của chị tôi đấy à? Dù tôi rất không thích việc phải gọi cậu là anh rể nhưng nếu cậu làm chị tôi buồn, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu.” Giọng nói của Hạo Thần bỗng trở nên nghiêm trọng hơn.

Nghiêm Tống nghe xong không nói gì thêm, cậu ấy cúi chào Hạo Thần rồi rời khỏi biệt thự. Lúc Nghiêm Tống rời đi, Thẩm Tố Nhi đứng một góc nhìn cậu ấy, dù có chút không nỡ nhưng lại không muốn níu kéo như trước đây.

Hôm sau.

Tập đoàn CM.

Sáng hôm nay, Lục An Chi đã có thể đi làm lại. Lúc gặp lại cô, Hạ Tiểu Vy đã vui mừng đến mức chạy nhanh đến ôm chầm lấy An Chi ríu rít:

“Cô biết tôi lo cho cô lắm không? Cuối cùng thì cô cũng đã đi làm, tôi nhớ cô muốn chết rồi.”

Ở văn phòng này, có lẽ người vui nhất khi gặp lại An Chi chỉ có Hạ Tiểu Vy. Còn những đồng nghiệp khác họ cảm thấy khá bình thường vì vốn dĩ An Chi trong mắt họ lúc nào cũng không hợp mắt.

Khác với hôm qua, sắc mặt của An Chi đã tươi tắn và rạng rỡ hơn hẳn. Thấy cô sớm lấy lại được tinh thần như vậy Cố Hiên cũng cảm thấy dễ chịu. Cố Hiên đứng ngoài cửa nhìn vào trong văn phòng, thấy An Chi cười nói với Tiểu Vy bản thân cũng có vài điều muốn nói với cô nhưng lại lưỡng lựu không bước vào.

“Ơ, sao giám đốc lại…”

Hạ Tiểu Vy đã vô tình nhìn thấy Cố Hiên quay mặt rời đi và chính điều đó đã khiến cô ấy ngơ ngác thốt lên. Lục An Chi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sau đó cô lập tức chạy ra bên ngoài, đúng là Cố Hiên đã đứng đây lặng lẽ nhìn cô rồi.

“Giám đốc!”

Cố Hiên bất chợt dừng bước khi nghe thấy giọng nói của An Chi. Chất giọng ngọt ngào của An Chi mỗi lần gọi tên anh ấy có lẽ cả đời này anh ấy cũng khó mà quên được.

“Chào mừng em quay lại CM.” Cố Hiên mỉm cười nhìn An Chi, ánh mắt nhìn cô vẫn âu yếm như ngày nào.

“Cảm ơn anh đã đến cứu em, nếu ngày hôm đó không có anh và Thẩm Hạo Thần chắc là em đã…”

“Không đâu, tất cả đều là nhờ Thẩm Hạo Thần. Anh ấy rất lo cho em, anh lại chỉ có thể giúp đỡ anh ấy một tay mà thôi.”

Lục An Chi nhẹ nhàng bước đến trước mặt Cố Hiên, ở khoảng cách gần thế này trái tim Cố Hiên bỗng dưng đập nhanh và mạnh hơn bình thường rất nhiều.

“Em có thể ôm anh một cái thay cho lời cảm ơn được không?”

“Sao?”

Ban đầu Cố Hiên có chút ngạc nhiên nhưng chỉ ngay sau đó anh ấy đã giang tay ra, vui vẻ đón nhận cô bé Lục An Chi vào lòng. Cái ôm ấy đơn thuần là cái ôm cảm ơn bình thường nhưng lại khiến Cố Hiên thực sự cảm thấy hạnh phúc.

Đến tối.

Biệt thự Phó gia.

Phó Phương Hoa ngồi trước gương chăm sóc da mặt, với bộ đồ ngủ mỏng tanh cực kỳ sexy phô ra toàn bộ những gì đẹp nhất trên cơ thể cô ấy. Bất chợt bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Phó Phương Hoa vừa thoa kem dưỡng da vừa trả lời:

“Vào đi.”

Ngay sau đó, trợ lý riêng của Phó Phương Hoa đẩy cửa bước vào. Lúc nhìn thấy Phương Hoa, trợ lý liền đỏ mặt cúi xuống, anh ta không dám nhìn thẳng Phương Hoa.

“Tiểu thư, theo lệnh của cô tôi đã giải quyết xong vụ của Dương Chí Thành. Hôm nay hắn đã nhận án phạt và kết quả giống hệt như chúng ta mong muốn.”

Phó Phương Hoa nghe xong bèn mỉm cười, cô ta có vẻ rất hài lòng với tin tức này.

“Vậy sao? Chuẩn bị xe đi, tôi muốn đến gặp mặt hắn trực tiếp.”

“Ngay bây giờ sao ạ?”

“Đương nhiên rồi, tôi muốn biết câu trả lời của hắn ngay bây giờ.”

Khoảng nửa tiếng sau Phó Phương Hoa đã có mặt tại trại giam. Nhờ có sự can thiệp của Phó Phương Hoa mà án phạt của Dương Chí Thành chỉ vỏn vẹn có ba tháng trời lao động công ích.

Khi nhận được kết quả ấy ngay cả Dương Chí Thành cũng cảm thấy bất ngờ và anh ta cũng sớm nhận ra người đã giở trò là Phó Phương Hoa.

“Không hổ danh là Phó đại tiểu thư của nhà họ Phó, đúng là không có gì là không thể đối với cô nhỉ?” Dương Chí Thành đối mặt với Phó Phương Hoa, anh ta đã mặc áo tù nhân nhưng vẫn giữ cái vẻ mặt câng câng hống hách ấy.

“Tôi đã giúp anh hết mình như vậy nên tôi mong anh cũng có thể giúp tôi.”

“Có một điều tôi không hiểu…” Dương Chí Thành liếc nhìn Phó Phương Hoa một lượt rồi nói tiếp “Trông cô đẹp như thế này vậy thì tại sao tên Thẩm Hạo Thần đó lại không thích cô nhỉ? Có thằng điên nào lại từ chối một cô gái tuyệt vời như cô chứ?”

Phó Phương nhếch miệng cười trừ, Dương Chí Thành mở mồm ra là nịnh nọt chẳng trách mà hắn thay người yêu như thay áo.

“Đó cũng là điều mà tôi thắc mắc đấy, anh có thể giúp tôi đạt được thứ tôi muốn sau khi ra khỏi nơi này chứ?”

“Xin lỗi nhưng có lẽ tôi không thể từ chối rồi.”

Sau khi nói chuyện xong, Phó Phương Hoa liền nhanh chóng lên xe rời khỏi trại giam. Tuy nhiên đúng lúc ấy Nghiêm Tống theo lệnh của Thẩm Hạo Thần đến gặp Dương Chí Thành thì vô tình nhìn thấy xe ô tô của Phó Phương Hoa rời đi.

“Đó không phải là Phó tiểu thư sao? Tại sao cô ấy lại đến chỗ này nhỉ? Chẳng lẽ là để gặp Dương Chí Thành?”

Tối hôm ấy Dương Chí Thành đã từ chối gặp mặt Nghiêm Tống vì thế Nghiêm Tống đành lái xe đi về, cậu ấy đã thông báo chuyện này cho Thẩm Hạo Thần qua điện thoại.

Lúc này Hạo Thần đang ở phòng khách, khi nhận được cuộc gọi của Nghiêm Tống anh đã lập tức bắt máy.

“Alo?”

[Thẩm tổng, tôi đã đến trại giam nhưng tên Dương Chí Thành đó đã từ chối gặp mặt.]

“Được rồi, cậu cứ về trước đi.”

[À còn chuyện này nữa.]

“Sao thế?”

Đúng lúc ấy An Chi cầm cốc nước chanh đi đến, cô thấy Hạo Thần đang nghe điện thoại nên biết ý giữ im lặng.

[Tôi vừa gặp Phó tiểu thư ở đây, không biết cô ấy đến đây có phải để gặp Dương Chí Thành không…]

“Cái gì?”

Thẩm Hạo Thần bất giác quay sang nhìn An Chi, anh đang có linh cảm người giúp đỡ Dương Chí Thành thoát tội chính là Phó Phương Hoa. Nếu để An Chi biết chuyện thì không được hay cho lắm.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ tự tìm hiểu sau, cảm ơn cậu Nghiêm Tống.”