Ốc Đảo

Chương 1



Hai gã hạ sĩ của Đơn vị Đặc nhiệm 833 ngồi trên một chiếc xe jeep quân sự bẩn thỉu, bẩn tới nỗi màu sắc ban đầu cũng không thể nhìn ra. Ngoài cửa sổ là sa mạc vô biên. Gió cuốn cát bay khắp trời, che đi mặt trời đẫm máu. Khắp chốn đều là cát, cát và cát. Phía đông, phía nam, phía tây, phía bắc, cát cứ trải dài như một tấm lụa vàng, trải phẳng rồi dàn đều, nhìn không ra điểm khởi đầu cũng không tới điểm kết thúc.

Tưởng Đại Lôi chuyên tâm lái xe. Hắn cởi trần, cơ bắp rắn chắc chất đống trên vai, cánh tay và ngực và lưng run rẩy khi chiếc xe jeep rung chuyển. Làn da màu đồng phủ một lớp mồ hôi mỏng, bóng loáng như một lớp da mỏng tươi tốt. Trên ngực hắn là một vòng gạc được buộc ngang, xéo qua nách, che đi núm vú màu nâu bên phải. Băng gạc bẩn thỉu, dường như đã lâu không thay, trên đó nở ra một bông hoa lớn, đỏ thẫm mà đen sì.

Bên phải là một ánh mắt không chút kiêng dè dán lên mặt, lên người hắn. Hắn hơi hơi nghiêng đầu, phát hiện Lãnh Sơn đang nhìn hắn không chớp mắt. Đôi mắt đó giống như hai hòn đá đen, u ám nặng nề. Hắn ho khan một tiếng, có chút không được tự nhiên.

Gương mặt của Tưởng Đại Lôi trong tầm mắt của Lãnh Sơn chỉ là một cái bóng mờ ảo. Lông mày, mắt, mũi và miệng dính chặt vào nhau, đầu tóc bay tới bay đi. Ở khoảng cách chưa đến một mét này, ngày hôm trước cậu có thể thấy nốt ruồi nơi đuôi mắt hắn, ngày hôm qua có thể thấy đôi mắt xanh biếc ấy, thế nhưng hôm nay cũng chỉ có cái bóng mơ hồ kia. Từ ngày đó trở đi, việc cậu say mê nhất chính là nhìn chằm chằm Tưởng Đại Lôi, cho dù là có nhìn thấy gì, cho dù là có thể thật sự nhìn thấy nó hay không… Trong cốp xe có năm thùng xăng lớn và hai khẩu súng với băng đạn trống rỗng. Còn lại một cái thùng, chỉ còn một ít thức ăn. Sa mạc này nhìn không thấy hồi kết, tựa như một đại dương mênh mông, vô tận.

Lãnh Sơn nghiêng người, nét mặt của Tưởng Đại Lôi trở nên sắc nét hơn chút. Cậu sờ lên băng gạc trên ngực Tưởng Đại Lôi, trên đó đọng lại một lớp máu đông đặc, cứng ngắc. Cậu ấn vào cơ ngực căng phồng của hắn, hỏi: “Còn đau không?”

Tưởng Đại Lôi giật mình. Tay Lãnh Sơn lạnh cóng, cách một lớp băng gạc vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh thấu tim kia. Hắn úp úp mở mở nói: “Hết đau lâu rồi, không còn trở ngại gì nữa.” Hắn nói dối, và những mảnh đạn rỉ sét vùi trong da thịt từng đợt châm chích, co giật.

Lãnh Sơn thở phào nhẹ nhõm và ngồi trở lại ghế. Cậu vẫn nhìn chằm chằm vào Tưởng Đại Lôi, như thể khoang lái nhỏ này chính là cả thế giới của cậu vậy.

Hai người lại một lần nữa im lặng. Động cơ máy thình thịch vang lên, lốp xe lăn trên mặt cát trồi lên xẹp xuống, mềm nhũn không còn chút hơi. Lòng Tưởng Đại Lôi nôn nóng, bất an. Lái xe về phía đông từ đây đến thị trấn nhỏ bên rìa sa mạc phải mất ít nhất 20 ngày. Không có thức ăn và nước uống, hắn không biết mình có thể sống sót thoát thân không. Cánh tay hắn bỗng lạnh băng, Lãnh Sơn thoáng cái đã nhảy vào tầm mắt. Hơi thở ấm áp phả tới, bao vây lấy hắn.

Tưởng Đại Lôi kinh hoàng, tay lái bẻ cong, thân xe tà tà lao đi, đâm vào một cồn cát rồi tắt ngúm. Hắn mở to mắt nhìn Lãnh Sơn, có chút sợ hãi. Từ khi thị lực của Lãnh Sơn suy giảm, trạng thái tinh thần của cậu cũng trở nên bất ổn. Tưởng Đại Lôi run rẩy nói: “Sơn, em làm gì vậy?”

Lãnh Sơn chằm chặp nhìn thẳng vào Tưởng Đại Lôi, hai mắt hẹp dài như một hành lang. “Anh hối hận!” Cậu nói, “Anh hối hận chuyện đào ngũ cùng em!”

Tưởng Đại Lôi cười rộ lên: “Em đùa gì vậy?” Hắn vươn tay đè lên mu bàn tay lạnh ngắt của Lãnh Sơn. “Anh sao có thể hối hận được?” Hắn nhẹ nhàng nói, “Từ lâu anh đã nghĩ đến việc cùng em xây một căn nhà vừa phải tại một thôn sơn nhỏ bé. Chúng ta cùng trồng trọt, chăn nuôi, cứ vậy mà sống cả đời. Nơi đó không có TV, buổi tối chúng ta sẽ cùng nhau đếm sao, nghe đài. Và cả đom đóm lập lòe lập lòe nữa, em chắc chưa từng thấy phải không…” Lãnh Sơn dần dần bình tĩnh lại. Cậu gối đầu lên vai Tưởng Đại Lôi, một giọt nước mắt chảy ra. Giọng nói của Tưởng Đại Lôi trầm thấp, có chút tắc ứ, tốc độ nói rất chậm, rất chậm, tựa như một bản đồng dao chết tiệt sâu trong trí nhớ.

Lãnh Sơn dựa vào Tưởng Đại Lôi mà ngủ.