Ôm Chặt Đùi Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 13



22

Sau khi trò hề này kết thúc, tôi ở lại nhà họ Tần mấy ngày, sau khi xử lý xong di sản và di vật của Tần phu nhân, tôi đề nghị rời khỏi nhà họ Tần, người nhà họ Tần phản đối.

Đương nhiên không phải vì yêu con gái gì đó, mà vì tôi đang sở hữu khối tài sản đáng ghen tỵ của Tần phu nhân.

Trong tiếng tranh chấp, có một vị khách đến nhà họ Tần.

Ân Tiện sải bước đi về phía tôi, giọng điệu bất mãn: “Không phải nói sẽ về trước bảy giờ sao, quá giờ rồi."

Ánh mắt anh lạnh lùng đảo qua người nhà họ Tần ở đây, không có tính toán chào hỏi, rất không lễ phép, nhưng tôi rất thích.

Thân phận nhà họ Ân của anh làm cho người nhà họ Tần rất kiêng kỵ, ba Tần thay đổi thái độ vừa rồi, muốn giả làm người cha tốt đến lấy lòng tôi.

Tôi biết thật ra ông ta muốn thông qua tôi lấy lòng Ân Tiện để đạt được lợi ích.

Làm sao tôi có thể để ông ta như ý, vì thế trực tiếp muốn đoạn tuyệt quan hệ với ông ta.

Ân Tiện lôi kéo tôi muốn đi, ba Tần mở miệng: "Con bé là con gái nhà họ Tần chúng tôi, thưa Ân thiếu gia."

"Cô ấy họ Lâm, không phải Tần." Ân Tiện trào phúng.

Cha mẹ nuôi của tôi họ Lâm, vừa vặn Tần phu nhân cũng họ Lâm, cho nên tên của tôi vẫn không thay đổi.

"Còn nữa, tôi chỉ nghe theo ý muốn của Lâm Vãn Nguyệt, những người khác không nằm trong phạm vi suy xét của tôi."

Ân Tiện dẫn theo tôi rời khỏi nhà họ Tần, tiện thể đóng gói đồ đạc của tôi mang đi.

Cuối cùng cũng rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Để bọn họ biến mất hết không tốt sao, sẽ không phiền đến em nữa." Trên xe, Ân Tiện nói một câu khiến tôi đang nằm úp sấp trên cửa sổ xe phải lập tức quay mặt nhìn anh.

Lại nữa rồi!

Động một chút là biến mất này biến mất nọ, dọa người lắm biết không!

"Chỉ là mấy tên hề thích nhảy nhót thôi, đừng tốn sức vì bọn họ."

"Hơn nữa, em có anh rồi, không ai dám phiền n thiếu gia anh đâu."

Ân Tiện cười cười, một tay chống mép cửa sổ xe, hình xăm dây leo trên chiếc cổ thon dài kia giống như đang trèo lên trái tim tôi.

Anh nhìn tôi nói, "Nếu một ngày em rời khỏi anh, anh sẽ hủy diệt hết mọi thứ, bao gồm cả chính anh."

Tôi cảm giác trái tim bị dây leo kia quấn chặt trong nháy mắt.

Nhìn đôi mắt dửng dưng kia, tôi biết anh nói được sẽ làm được.

23

Chuyện nhà họ Tần đã chấm dứt, trước mắt tôi đang ở trạng thái đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tần.

Chút tính toán đó của nhà họ Tần, đã thành thật hơn nhiều dưới áp lực của nhà họ Ân, cũng nhận rõ hiện thực.

Ở trường, Tần Tử Thư muốn tìm tôi nói chuyện, tôi đều tránh đi.

Tôi mới không hiếm lạ gì về cái gọi là sự quan tâm của người thân, tôi thích nhìn bộ dáng áy náy của anh ta hơn.

Tần Tử Ngữ không gây phiền phức cho tôi nữa, cô ta là một người thông minh.

Cốt truyện phát triển dựa theo mạch chính trong truyện, từ lúc rời khỏi nhà họ Tần, tôi cảm nhận được sự thoải mái trước nay chưa từng có.

Không quấy nhiễu tuyến nhân vật chính, cũng đi lên con đường riêng của chính mình.

Tôi đã thay đổi vận mệnh nghèo túng của Lâm Vãn Nguyệt sau khi rời khỏi nhà họ Tần.

Phiền não duy nhất của tôi bây giờ là, mỗi ngày đều nghĩ làm sao để dỗ Ân Tiện.

Sau khi ngã bài, dục vọng khống chế và chiếm hữu của anh đối với tôi càng ngày càng rõ ràng và nghiêm trọng, tôi biết anh cảm thấy bất an.

Anh sợ rằng tôi sẽ rời đi mà không có bất kỳ điềm báo nào, sợ rằng tôi không còn là tôi nữa.

Bản thân tôi cũng không cách nào xác định, tất cả những gì có thể làm là thuận theo anh, dỗ dành anh.

Chỉ còn vài năm nữa là cuốn sách đến hồi kết, cảnh cuối cùng là đám cưới của nhân vật chính.

Tôi không dám nói với Ân Tiện.