Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 68



Tuy rằng đã chuẩn bị tinh thần là bị đánh chết, nhưng trong mắt Nặc cảnh quan, chết chia rất nhiều loại.

Chết trong ôn nhu nhuyễn ngọc là một loại hưởng thụ....

Đánh chết dưới loạn côn cũng làm cho người ta ký ức khắc sâu....

Tuy rằng chưa từng nghĩ tới ở chỗ mẹ sẽ có ôn hương nhuyễn ngọc gì, nhưng Nặc cảnh quan vẫn biểu hiện tốt một chút, cố sức tận dụng thời gian, mua bánh hạnh nhân mẹ thích ăn nhất, còn có một đống lớn món ăn rồi mới gõ cửa nhà.

Nặc mụ mụ tốc độ mở cửa vĩnh viễn nhanh như vậy, không đợi Nặc cảnh quan điều chỉnh tốt trạng thái, cô mang theo vẻ mặt khổ qua thì cửa liền mở ra.

"Yêu, đây là ai, nặc đại bận rộn người thế nào đến nhà tôi, chẳng lẽ kiểm tra công tác?"

Nặc mụ mụ vừa nhìn thấy Nặc Nhất Nhất liền liếc mắt châm chọc, Nặc cảnh quan cười theo, lắc bánh hạnh nhân trong tay: "Con mua món mẹ thích ăn."

"Coi như có chút lương tâm, để ở đó đi."

Nặc mụ mụ vỗ mặt liền hướng trong phòng mà đi, vô luận tuổi tác thay đổi thế nào, thích chưng diện luôn luôn là chuyện nhất thành bất biến trong lòng nữ nhân, Nặc mụ mụ mấy năm này càng ngày càng lưu ý việc bảo dưỡng, thậm chí có chút ghét bỏ Nặc Nhất Nhất không biết dưỡng da, thường giáo dục cô.

Nặc Nhất Nhất đem những thứ đã mua toàn bộ đều đặt ở trên bàn, cô chậm chạp đổi giày, trong lòng có chút sợ khó. Nhân sinh lần đầu tiên, cô cư nhiên về nhà sẽ có loại cảm giác cấp bách này.

Mà hiển nhiên, mẹ con liền tâm nói ở trên người Nặc Nhất Nhất cùng Nặc mụ mụ là không hề phù hợp, Nặc mụ mụ đến trong phòng tắm đắp dưa leo, một bên tắm một bên hướng Nặc Nhất Nhất ồn ào: "Mẹ xem như là xui tám đời rồi, lúc còn trẻ mắt mù, tìm ba con, ba con đức hạnh như vậy, bận rộn ném một cái, bận rộn cả đời liền đem hoàng mặt bà như mẹ đây ném ở trong nhà, thật vất vả sinh một đứa nhỏ, không ngờ cũng là một con tiểu vương bát, không nhân tính, lại bắt đầu bận rộn công tác!"

"Nào có a, như vậy đi, buổi trưa con làm món ăn mẹ thích."

Nặc Nhất Nhất hiện tại cũng không dám cùng mẹ tranh luận, vì đề phòng chết quá thảm, cô vẫn ngoan một chút thì tốt hơn.

Nặc mụ mụ rửa mặt xong đi ra, nhíu mày: "Ba giờ chiều nấu cơm trưa? Con phát điên cái gì? Con hôm nay nghỉ phép sao? Thế nào tốt như vậy, trở về còn mua thức ăn cho mẹ, có phải làm chuyện xấu gì hay không, hay là thiếu tiền ai rồi nên về nhà đòi tiền?"

"...Xem mẹ nói kìa, con cũng không phải địa bĩ lưu manh, cũng không phải ăn bám gia đình."

Nặc cảnh quan sắp xếp mọi thứ xong, trở về liếc mắt nhìn Nặc mụ mụ, ngây ngẩn cả người: "Mẹ, con gầy nhiều như vậy? Bị bệnh?"

Nặc mụ mụ nghe xong thẳng lắc đầu: "Cái miệng này của con thế nào không biết nói chuyện như vậy, có đứa con nào lại hy vọng mẹ mình sinh bệnh không? Mẹ đây là giảm cân thành công."

"Thật không?" Nặc Nhất Nhất rõ ràng không tin, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm mẹ của mình: "Từ lúc con bắt đầu hiểu chuyện mẹ liền la hét đòi giảm cân, thế nào thoáng chóc đã giảm xuống? Đi kiểm tra sức khoẻ chưa? Thân thể không thành vấn đề không thành vấn đề sao?"

"Đồ ranh con."

Nặc mụ mụ phẫn nộ rồi, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng tinh thần mười phần mắng chửi người ít nhiều cũng yên tâm, cô nhìn xung quanh một lần: "Ba con khi nào trở về?"

"Ngày mai."

Nặc mụ mụ đã lấy bánh hạnh nhân ra bắt đầu ăn, Nặc cảnh quan nghe xong âm thầm gật đầu, không có mặt cũng tốt, như vậy có lợi cho cô đột phá.

Nặc mụ mụ một bên nhai hạnh nhân, một bên liếc Nặc Nhất Nhất: "Đôi mắt đậu xanh của con chớp chớp cái gì?"

"....Mẹ, mẹ nói chúng ta cũng đã lâu không gặp, con thấy thế nào mẹ một chút cũng không nhớ con."

"Nhớ con?"

Nặc mụ mụ thật là giống như nghe được truyện cười: "Ai biết con ở trong ổ của con hồ ly tinh nào vui đến quên cả trời đất đâu."

Hồ ly tinh? Trong lòng Nặc Nhất Nhất vừa nhảy, khiếp sợ nhìn Nặc mụ mụ. Nặc mụ mụ tiếp tục ăn bánh hạnh nhân, thở dài: "Mẹ nghe nói chuyện giữa con cùng Lý Nguyên rồi, ai, nghe nói con tổn thương người ta, thật đáng thương cho một đại tiểu tử."

Nặc cảnh quan liếc mắt: "Mẹ, mẹ gần đây lại xem phim hương thôn ái tình sao? Có thể đừng mở miệng là như lão nông hay không? Còn có, tại sao gọi là tổn thương anh ta?"

Nặc mụ mụ nhìn Nặc Nhất Nhất nhãn thần có chút phiền muộn: "Quên đi, con có biết yêu hay không, sau này người bên cạnh không thể giới thiệu cho con nữa, mẹ hiện tại thấy Lý Nguyên trong lòng đều cảm thấy áy náy, bất quá cũng tốt, người ta hảo hảo một tiểu tử, nếu như thật theo con cũng quá thiệt thòi."

.....

Nặc cảnh quan xem như là đã nhìn ra, mẹ cô hôm nay là cố tình tìm chuyện, không cần nghĩ cũng biết nguyên nhân rất lớn là trong khoảng thời gian này công tác quá bận rộn không về nhà, nghĩ vậy, Nặc Nhất Nhất đi đến bên cạnh Nặc mụ mụ, ôm lấy thắt lưng của nàng. Giờ khắc này, cô đột nhiên có chút bi thương, nghĩ đến kế tiếp phải tiếp nhận sự thất vọng cùng chỉ trích của mẹ, cô liền thống khổ ngay cả hít thở cũng khó khăn. Giờ khắc này, lần đầu tiên cô có chút thống hận, là ai quy định thành gia lập nghiệp nhất định phải là một nam một nữ, hai nữ nhân thì đã sao? Cô tin tưởng bản thân, tin tưởng Hàn Nại, hai người cùng một chỗ sẽ không thua bất kỳ người nào.

"Làm sao vậy?"

Nặc mụ mụ quay đầu nhìn con gái, Nặc Nhất Nhất xiết chặt vòng tay, lắc đầu.

Nặc mụ mụ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Mẹ nghe nói sư phụ con mất rồi?"

"Mẹ làm sao biết được?" Nặc Nhất Nhất kinh ngạc nhìn Nặc mụ mụ, Nặc mụ mụ mỉm cười: "Trước đó bạn con đến nhà tặng quà cho mẹ đã nói."

"Bạn bè? Bạn bè gì?" Trong đầu Nặc Nhất Nhất vang lên hồi chuông cảnh báo, chẳng lẽ Hàn Nại lại đi trước một bước? Không thể a, nhìn dáng vẻ của Nặc mụ mụ cũng không giống như đã biết quan hệ giữa hai người. Nặc mụ mụ trên mặt nụ cười càng sâu: "Chính là người vóc người đặc biệt tốt, tóc lượn sóng, đặc biệt ôn hòa lễ phép."

".... Tóc lượn sóng, ôn hòa lễ độ."

Nặc cảnh quan con mắt có chút thẳng, Nặc mụ mụ gật đầu một cái: "Đúng đúng đúng, gọi Bạch Ngọc đúng không?"

"....Mẹ, mẹ xác định là ôn hòa sao?"

Nặc cảnh quan quả thực không thể chấp nhận sự thật này, mẹ cô là ánh mắt gì, thế nào Mẫu Dạ Xoa nháy mắt biến thành Lâm Đại Ngọc rồi?

"Chị ta đến làm gì?"

Nặc cảnh quan nghi hoặc nhìn Nặc mụ mụ, Bạch Bạch cho tới bây giờ không từng đề cập với cô, Nặc mụ mụ liếc mắt, nhìn về phía tay của Nặc Nhất Nhất: "Con nghĩ giấu diếm mẹ bao lâu?"

"...."

Tay của Nặc Nhất Nhất theo thói quen giấu ra sau lưng, Nặc mụ mụ vừa nhìn như vậy giận không chỗ phát tiết: "Vừa mới bắt đầu ba con ăn cơm cùng với những người trong giới các con, người ta nói về chuyện của con còn giơ ngón tay cái, nói cái gì chúng ta biết cách bồi dưỡng, tính tình quật cường, bây giờ là tấm gương học tập của toàn cục, lúc đó nghe xong mẹ và ba con rơi vào trong sương mù, đến cuối cùng biết tay con bị đâm xuyên tâm đều lạnh, con biết tâm tình của mẹ lúc đó sao?"

Nặc cảnh quan thiếu chút nữa chảy nước mắt: "Xin lỗi mẹ, con biết mẹ đau lòng."

"Đau lòng?" Nặc mụ mụ cười nhạt: "Mẹ nghĩ một chưởng chụp chết con."

"....."

Nặc Nhất Nhất hòa hoãn tâm tình một chút, tiếp tục hỏi: "Con vẫn chưa hiểu chị ta là thế nào lại đến?"

Nặc mụ mụ liếc Nặc Nhất Nhất: "Mẹ đến ký túc xá tìm con, không tìm được con, vừa lúc tìm được cô ta."

"A? Chị ta nói như thế nào?"

Nặc mụ mụ nhìn Nặc Nhất Nhất: "Mẹ thế nào nhìn con chột dạ như vậy? Không phải con là còn gạt bọn ta chuyện gì nữa chứ?"

"Không có không có, đương nhiên không có." Nặc Nhất Nhất vội vàng biểu thị trong sạch, Nặc mụ mụ gật đầu: "Mẹ nghĩ tốt nhất là không có. Nếu để cho mẹ phát hiện con giấu diếm mẹ chuyện gì nữa, mẹ nhất định phải chết. Bất quá đừng nói, đều là một đơn vị, còn cùng một ký túc xá, người cùng người ta thế nào còn kém nhiều như vậy, con xem cô nương người ta, xinh đẹp không nói, còn có biết ăn mặc, đặc biệt có lễ phép, nhìn thấy mẹ đã biết thăm hỏi a di mạnh khỏe, mẹ còn chưa từng tự giới thiệu."

Nặc Nhất Nhất khinh bỉ chỉ chỉ mặt mình: "Mặt con và chị ta giống như khuôn đúc ra, chị ta dùng một con mắt nhìn cũng biết."

"Được rồi, nếu không phải Bạch Ngọc nói với mẹ, con bị trong sở an bài ở trung tâm an dưỡng gì đó, mẹ khẳng định đến bắt con trở về đánh một trận."

"Ân.... Trung tâm an dưỡng.... A, đúng vậy."

Nặc cảnh quan âm thầm giơ ngón tay cái lên khen năng lực lừa dối của Lưu Bạch Ngọc, thật sự không hổ là Bạch Bạch nhà cô, bịa đặt vĩnh viễn khéo như vậy, làm cho người ta tìm không ra khe hở.

"Sau đó lúc rãnh rỗi cô ta đến đây ngồi cùng mẹ một chút, tặng một ít thức ăn, nói một chút tình huống của con. Ai, khó gặp được một người bạn tốt như vậy, con nên quý trọng."

Nặc mụ mụ vừa nhìn dáng vẻ tin tưởng như vậy chính là đặc biệt thích Lưu Bạch, Ngọc, Nặc Nhất Nhất nghe xong trong lòng cũng là vô cùng cảm động, lúc đó tay cô bị thương, Lưu Bạch Ngọc vẫn chiếu cố cô, tâm lý phải song song thừa nhận chuyện Mẫn Văn sắp kết hôn, năng lực chịu đựng phải lớn đền mức nào mới có thể đem các mặt toàn bộ đều chu toàn. Nhớ Lưu Bạch Ngọc trước đây đã từng nói với cô bạn tốt là cả đời, cho dù không có tình yêu, hai người cũng muốn suốt đời cùng đi. Bây giờ suy nghĩ một chút, từ khi rơi vào vòng tay của Hàn Nại, Nặc Nhất Nhất cơ bản đã đem tất cả hứa hẹn ném ra sau đầu, nhưng Lưu Bạch Ngọc cũng thật sự đang dùng hành động thực tế chứng mình hứa hẹn của mình.

"Lần sau trở về, tìm cô ta đến ngồi một chút, cô gái kia mẹ thật thích."

Nặc mụ mụ còn đang nói đâu đâu, Nặc Nhất Nhất nhìn dáng vẻ của Nặc mụ mụ, đáy lòng lại mơ hồ mọc lên một suy nghĩ, dừng một chút dừng một chút, nhìn Nặc mụ mụ: "Mẹ, mẹ cảm thấy Bạch Bạch thế nào?"

"Không phải theo như con nói sao? Tương đối tốt."

"Nga, vậy mẹ nói nếu như sau này con tìm không được đối tượng thích hợp, cùng với chị ta thì thế nào."

"Con có ý gì?" Nặc mụ mụ nheo mắt nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất vội vàng giải thích: "Không phải mẹ cảm thấy chị ấy rất tốt sao? Tình cảm giữa bọn con xác thực cũng rất tốt."

Nặc mụ mụ liếc mắt: "Con đừng bản thân không ai thèm lấy còn lôi kéo người ta, mẹ xem Bạch Ngọc tốt hơn con, phong phạm cùng dáng vẻ, người theo đuổi cô ta khẳng định không ít."

"..... Con cũng không kém a."

Nặc cảnh quan buồn bực: "Nào có người mẹ nào nói con mình như vậy."

"Hừ, mẹ không quản được con, con đừng làm hư người ta."

Nặc mụ mụ trừng mắt nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất cúi đầu không nói.

Hiểu con gái không ai bằng mẹ, Nặc mụ mụ hôm nay thế nào đều cảm giác Nặc Nhất Nhất không thích hợp, nàng nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất một hồi, hỏi: "Nhất Nhất a, con nói thật đi, có phải con ở đơn vị làm việc không được hài lòng hay không, hoặc là làm gì sai chuyện? Mẹ nhìn con thế nào hôm nay lấm la lấm lét, nhìn mẹ luôn lén lút, dáng vẻ muốn nói lại không dám nói."

"Làm gì có a, xen mẹ nói kìa, con không phải là công tác mệt mỏi sao."

Nặc Nhất Nhất chuyển hoán trọng tâm, Nặc mụ mụ gật đầu: "Được rồi, mệt mỏi thì con đi ngủ, chớ cùng mẹ đây đùa giỡn."

"Con không mệt, muốn cùng mẹ trò chuyện."

Nặc Nhất Nhất làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy, Nặc mụ mụ buồn bực nhìn cô: "Con có lời gì cứ nói, đừng vòng vo làm gì?"

"Ân, đã biết...."

Nặc Nhất Nhất hít sâu một hơi, nhiều lần cân nhắc, vẫn quyết định đổi phương thức khác: "Mẹ, lúc còn trẻ mẹ cùng dì Phó có phải đặc biệt thân thiết không?"

Dì Phó là đồng bọn chơi đùa từ nhỏ đến lớn của Nặc mụ mụ, hai người một đống lớn tuổi gặp mặt còn nắm tay, tình cảm tốt giống như người một nhà.

Nặc mụ mụ nghe Nặc Nhất Nhất nói như vậy, giống như nhìn quái vật mà nhìn cô: "Con hôm nay hỏi vấn đề thế nào đều ngu ngốc như vậy? Con mất trí nhớ?"

"Không có, con không phải là đột nhiên nghĩ đến sao?" Nặc cảnh quan bắt đầu hạt bài hình thức: "Trước đó vài ngày con đọc báo, nói nước ngoài có hai lão thái thái, tình cảm đặc biệt tốt, sau đó hai người đến cuối cùng ai cũng không tìm, liền cùng nhau sống cả đời."

"Nga, mẹ biết, con nói không phải là lạp lạp* sao?" (lạp = cong = Lesbian)

Nặc mụ mụ khinh bỉ nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất nuốt một ngụm nước bọt, tim đập lợi hại: "Mẹ, mẹ thế nào lại tân tiến như vậy? Còn biết thuật ngữ chuyên nghiệp như vậy?"

"Sách, con cũng quá coi khinh mẹ con, thời đại đang thay đổi, tuy rằng mẹ cũng là lão thái thái rồi, nhưng vẫn bắt kịp thời đại." Nặc mụ mụ tự hào nói, bễ nghễ nhìn Nặc Nhất Nhất: "Con cũng vậy, tuổi nhỏ nhưng cổ hủ, có phải là con gặp phải những người này ở các đơn vị khác hay không? Tình cảm của người ta con ít quan tâm đi, người ta nguyện ý thế nào thì thế đó, con nhiều chuyện như vậy làm gì."

"... Nga, không phải, chính là một người bạn của con, chị ta có thể -"

"Mẹ hiểu được!" Nặc mụ mụ vỗ đùi, trợn to hai mắt nhìn Nặc Nhất Nhất: "Có phải Bạch Ngọc hay không?"

"Cái, cái gì?"

Nặc Nhất Nhất ngây ngẩn cả người, Nặc mụ mụ hít sâu một hơi: "Mẹ nói, con thế nào theo mẹ kéo một vòng lớn như vậy, kéo đông kéo tây, có phải Bạch Ngọc thích nữ nhân hay không? Có phải không?"

"...."

Nặc cảnh quan nghẹn lời, chuyện này bảo cô trả lời thế nào, Bạch Bạch thích nữ nhân, không sai, nhưng chuyện này cùng vấn đề cô xuất quỹ hình như có chút lạc đề.

"Ai nha, con đứa trẻ này, làm gì chứ? Mẹ hỏi đang hỏi con!"

Nặc mụ mụ thật sự coi Lưu Bạch Ngọc là người trong nhà, nóng nảy nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất ngậm miệng, không lên tiếng.

Nặc mụ mụ nhìn cô chằm chằm: "Không phải đâu...."

"Cái gì?" Nặc Nhất Nhất khẩn trương nhìn Nặc mụ mụ, thế nào cô từ trong ánh mắt của mẹ đọc được một tia dấu hiệu không rõ.

"Có phải cô ta thích con hay không?"

Nặc mụ mụ xụ mặt, nghiêm túc nhìn Nặc Nhất Nhất, giọng nói kia vô cùng nghiêm túc, một chút đều không giống như đang nói đùa.

Cái này làm Nặc Nhất Nhất sợ rồi, Nặc Nhất Nhất vội vã phất tay: "Ai u, mẹ ơi, thân mẫu của con, mẹ có thể đừng đoán mò hay không, chị ta thế nào lại thích con?"

"Thế nào không phải!" Nặc mụ mụ trong nháy mắt tất cả hiểu tất cả: "Mẹ nói đâu! Nếu không cô ta thế nào chuyên cần chạy đến chỗ trong nháy mắt như vậy, lúc nói về con trong mắt ý cười, cũng làm cho mẹ hoài nghi con là con gái của cô ta không phải của mẹ, con còn không thừa nhận?!"

"Trời ạ, oan uổng a."

Nặc Nhất Nhất sắp điên rồi, cô thực sự là ăn không tiêu tư duy của mẹ cô. Nặc mụ mụ rõ ràng tâm tình có chút kích động, nàng xoay người tìm điện thoại, vừa đi vừa gọi điện thoại: "Bạch Ngọc sao? Bác là Nặc di, ân... Đúng đúng, con tới một chuyến, có việc gấp có việc gấp tìm con."

Nặc cảnh quan kinh hãi, muốn cướp điện thoại, Nặc mụ mụ trước cô một bước, bỏ điện thoại vào túi, căm tức Nặc Nhất Nhất: "Làm gì?"

"Mẹ ơi, thật không có."

Nặc Nhất Nhất cũng không biết nên nói cái gì, Nặc mụ mụ trừng mắt nhìn cô: "Mẹ đối với con ta một chút tín nhiệm cũng không có, mẹ đợi Bạch Ngọc đến đây. Con đừng nói chuyện, con tự mình đi hỏi, nếu như cô ta thật sự có cái gì với con, mẹ nhất định có thể phát hiện, nếu như không có gì, cũng sẽ không cho các người không xuống sân khấu được, từ giờ trở đi, con câm miệng cho mẹ, một câu nói cũng đừng nói."

Một câu "Bạch Ngọc" trái lại gọi rất thân thiết, Nặc mụ mụ cũng không phải ăn cơm khô, vì đề phòng Nặc Nhất Nhất sớm để lộ thông tin, nàng cũng tịch thu điện thoại của Nặc Nhất Nhất.

Nặc cảnh quan khóc không ra nước mắt, chỉ có thể yên lặng gửi hy vọng vào thần kinh phản ứng cường đại của Lưu Bạch Ngọc.

Lưu Bạch Ngọc cũng rất nhanh nhẹn, không được nửa giờ cửa nhà đã bị gõ.

Lưu Bạch Ngọc là từ trong sở chạy tới, một thân cảnh phục màu đen còn chưa kịp thay ra, thoạt nhìn tinh thần mười phần, giỏi giang mười phần.

Nàng vừa vào nhà trước tiên mỉm cười chào hỏi Nặc mụ mụ, bất thình lình, nhìn Nặc mụ mụ sắc mặt khó coi, lại nhìn hai mắt tràn ngập tâm tình liên tục chớp động của Nặc Nhất Nhất, một đầu đầy chấm hỏi, đây là tình huống gì?