Ôm Lấy Ta Nam Nhân

Chương 2: Trọng sinh văn pháo hôi (2)



Thân thể nguyên chủ này tên là Lục Dung Khanh, khi còn nhỏ xuất thân cũng không tốt.

Mẹ cậu ta chỉ là người phục vụ không nhiều văn hóa, mà cha ruột lại là một người phi thường bạo lực cùng nghiện rựu nghiêm trọng.

Ở thời điểm cậu ta bốn năm tuổi ấy, người mẹ rốt cuộc chịu không nổi bị cha cậu đánh đập liền cầm lấy con dao phay đem ông ta chém chết, sau đó chính mình tự sát, lưu lại cậu tuổi nhỏ ở trong căn phòng đầy máu cùng phần còn lại của chân tay thi thể đã bị cụt.

(Thiệc là man rợ mà)

Sau khi cha mẹ cậu chết, cậu liền tới nhà của một người cô ở, đi theo người cô này cùng nhau sinh sống.

Cô cậu cũng không phải là đại nhân vật gì, bởi vì không thể sinh hài tử, rất sớm đã cùng chồng trước ly hôn mà sống một mình, ở gia đình họ Nhiếp làm bảo mẫu.

Nhiếp gia này ở thành phố B nổi danh là hào môn, trong nhà kinh doanh tài sản có thể lên đến chục tỷ vượt qua cả tập đoàn quốc gia, Nhiếp phu nhân thân thể không tốt, cùng Nhiếp tiên sinh kết hôn sau nhiều năm mới mang thai hài tử, kết quả vừa mới đem hài tử sinh ra thì liền đã chết.

Mà Nhiếp tiên sinh bởi vì sự việc của tập đoàn bận rộn ở bên ngoài cả ngày, không có thời gian chăm sóc con trai, nhưng con trai còn nhỏ không có mẹ quan tâm là không được, cho nên ông liền tìm một người phụ nữ tính cách dịu dàng để kết hôn, hy vọng người vợ này có thể hảo hảo mà chiếu cố con trai.

Nhưng là không nghĩ tới nữ nhân này lại là mẹ kế tâm can đen tối, mặt ngoài giống như thực ôn nhu, nhưng trên thực tế đối với đứa con của Nhiếp tiên sinh vạn phần ngược đãi, hận không thể bóp chết con vợ trước của trượng phu lưu lại, đem toàn bộ gia sản Nhiếp gia để lại cho đứa con tương lai của bà ta.

Mẹ qua đời sớm, cha lại hàng năm không ở bên người, hơn nữa mẹ kế còn lén ngược đãi, Nhiếp gia tiểu thiếu gia Nhiếp Kình Thương khi còn nhỏ phi thường tự bế, thậm chí nghiêm trọng đến nỗi có triệu chứng của bệnh tâm thần.

Thẳng đến khi cô của Lục Dung Khanh tới Nhiếp gia làm việc, cấp Nhiếp Kình Thương làm bảo mẫu, mới phát hiện ra chạy tới tìm Nhiếp tiên sinh cáo trạng, Nhiếp Kình Thương mới được giải cứu.

Bởi vì chính mình không thể sinh hài tử, Lục cô cô đối với Nhiếp Kình Thương phi thường đau lòng, dù cô cùng Nhiếp gia thiếu gia một chút quan hệ cũng không có, nhưng lại thiệt tình đem y thành hài tử chính mình mà quan tâm, chăm sóc, yêu thương, chậm rãi mới làm Nhiếp Kình Thương từ bóng ma bị ngược đãi đi ra, khôi phục lại bình thường.

Từ nhỏ, Nhiếp Kình Thương đối với Lục cô cô cảm tình phi thường sâu đậm, hai người không phải mẹ con nhưng cảm tình lại hơn hẳn mẹ con, Lục cô cô sau lại gặp một hồi tai nạn xe vì bảo hộ y mà ra đi.

Bởi vậy, sau khi Lục cô cô chết, y liền yêu cầu phụ thân mình đem Lục Dung Khanh lại lần nữa trở thành cô nhi nhận về Nhiếp gia chiếu cố, hơn nữa đối với Lục Dung Khanh thập phần bảo hộ.

Sau một hồi như vậy cuộc sống của Lục Dung Khanh đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, từ một cô nhi thân thế đáng thương biến thành Nhiếp gia tiểu thiếu gia.

Nhiếp gia không có nữ nhân, Nhiếp tiên sinh cùng với người thừa kế duy nhất của Nhiếp gia Nhiếp Kình Thương ngày thường đều phi thường vội vã, cho nên không ai quản giáo cậu ta.

Hơn nữa lại có đại ca làm thương nghiệp được xưng là cá sấu khổng lồ Nhiếp Kình Thương che chở, cho nên Lục Dung Khanh này giống như một cây non thực tự nhiên liền biến lớn lên, biến thành tiểu thiếu gia tùy hứng.

Hơn nữa khi còn nhỏ trải qua những việc như vậy, sau khi lớn lên cả ngày Lục Dung Khanh luôn luôn là cúi đầu xuống, muốn dính luôn vào trong ngực, nhìn qua vô cùng âm u, tính tình thì thập phần cực đoan cổ quái.

Hơn nữa cậu ta còn thích nam nhân, mà người nam nhân này chính là đối tượng mà nữ chính Ngô Trân Trân cùng đứa con gái riêng kia tranh đoạt- Phó Tử Hiên.

Vốn dĩ cậu ta cùng Ngô Trân Trân kỳ thật cũng không có bao lớn ân oán, bất quá chính là vì một người nam nhân, một tiểu công chúa tùy hứng, một tiểu thiếu gia tùy hứng cực đoan gặp mặt ở trường học miệng nói nhao nhao mà thôi.

Nhưng ngặt nổi ở chỗ nguyên chủ đầu óc quá đơn giản, bị ả con riêng kia lợi dụng, thay ả ta đào một cái hố hại Ngô Trân Trân bị vấy bẩn.

Bởi vậy trọng sinh lúc sau, trừ bỏ đứa con riêng, Ngô Trân Trân hận nhất chính là nguyên chủ.

Vì trả thù cậu ta cho hả giận, vì cậu ta mà bày ra một cái bẫy thật lớn, đem Lục Dung Khanh tính cách vốn dĩ chỉ là tùy hứng cực đoan dốc hết sức hướng sa ngã mà đẩy, cho người hạ dược cậu ta làm cậu ta ở hội sở giải trí cùng người lêu lổng, ném vào thể diện Nhiếp gia bị Nhiếp gia chán ghét.

Thậm chí vì trả thù Lục Dung Khanh, Ngô Trân Trân còn cố ý đi tìm tay già đời tình trường mặc kệ là bên ngoài hay thủ đoạn bên trong đều thập phần cao minh đi tiếp cận cậu ta.

Đùa bỡn tình cảm cậu ta, cho chụp lại những hình ảnh hương diễm của cậu, dẫn cậu đi xài hàng cấm, lạm giao, hung hăng mà đẩy cậu xuống địa ngục..

Ngô Trân Trân hận, mà oán khí trong lòng Lục Dung Khanh cũng không ít.

Lúc trước sự tình của Ngô Trân Trân căn không liên quan đến chuyện của cậu ta, tất cả đều là ả con riêng kia thiết kế, đem tội danh đẩy đến trên người cậu.

Ngô Trân Trân căn bản không biết chân tướng, liền đem tất cả tội lỗi đỗ hết lên cho một mình cậu, cứ như vậy trả thù cậu, một chút cơ hội xoay người cũng không cho cậu.

Còn tàn nhẫn vô tình hơn là sau khi cậu bị Nam Lê Thần vứt bỏ còn đem cậu ném đến một buổi party được tổ chức bí mật đang sống sờ sờ bị người ta chơi đến tàn, cuối cùng một chút cơ hội chuyển người đều không có, so với đứa con gái riêng kia kết cục còn muốn thảm hơn.

Còn có nam nhân cam chịu sai sử của Ngô Trân Trân lừa gạt tình cảm của cậu ta, Nam Lê Thần, cậu ta cũng thập phần oán hận.

Bởi vì sự tình của cha mẹ khi còn bé, trong lòng cậu ta vốn đã để lại bóng ma thập phần yếu ớt, ở thời điểm cậu ta còn chưa tới Nhiếp gia sinh sống luôn là bị tiểu hài tử của các nhà hàng xóm chung quanh cười nhạo khi dễ.

Thân nhân duy nhất sau khi qua đời, tới Nhiếp gia ở tuy rằng sinh hoạt không cần lo lắng, cha con Nhiếp đối với cậu ta cũng thực tốt, nhưng rốt cuộc không phải thân nhân, ở vấn đề huyết thống luôn là có một tầng ngăn cách.

Hơn nữa cha con Nhiếp gia luôn bận về sự việc của công ty căn bản không rảnh rỗi mà cùng cậu thân thiết gì nhiều, trong nhà người hầu tuy kêu cậu là tiểu thiếu gia, nhưng lại thường xuyên ở sau lưng cậu mà bàn tán nghị luận, hoàn toàn không có suy xét qua những lời bàn tán nghị luận vô tâm đó với một đứa nhỏ sẽ mang đến bóng ma như thế nào.

Bởi vậy sau khi lớn lên Lục Dung Khanh thập phần phản nghịch âm trầm, tính cách lại cực đoan bướng bỉnh.

Đối với Phó Tử Hiên, cậu không thể nói yêu được, bất quá chỉ là một loại cảm tình ngây thơ mê luyến mà thôi, mà Nam Lê Thần lại là người mà cậu chân chính yêu thương.

Cậu đem cả trái tim vẹn nguyên cho đi, lại không nghĩ rằng chẳng qua chỉ là một hồi âm mưu quỷ kế, đối với một thiếu niên nội tâm yếu ớt mà nói, loại lừa gạt này không khác gì phá hủy toàn bộ thế giới của cậu.

Nhưng nói là hận, kỳ thật nguyên chủ đối với Nam Lê Thần cảm tình thập phần phức tạp, yêu, hận, oán, niệm, nói không rõ mê mang..

Tiếp thu xong cốt truyện, Cố Bạch thở ra một hơi thật dài, nhịn không được xoa xoa huyệt Thái Dương, có chút buồn rầu.

Thế giới này nhìn như không có huyết tinh, kỳ thật lại là thật sự hung tàn, Cố Bạch cảm thấy vạn phần lo lắng, xem ra thiên hạ thật đúng là không có bữa ăn nào mà không trả tiền a, cậu muốn sống, nhưng chuyện này cũng không dễ dàng gì..

Lại lần nữa mở to mắt, phòng vẫn là bộ dáng vốn có, cốt truyện nội dung tuy rằng khổng lồ, nhưng tiếp thu xong bất quá ngắn ngủn chỉ vài phút thời gian.

Giờ phút này cốt truyện đã phát triển đến thời điểm Ngô Trân Trân thiết kế bẫy lớn đem cậu hướng con đường sa ngã mà đẩy, hôm nay chính là mượn cơ hội cậu chạy ra ngoài chơi cùng bằng hữu mà hạ dược cậu.

Dựa theo nguyên bản cốt truyện, vì cậu có tướng mạo xinh đẹp, hơn nữa trúng dược thần trí lại không rõ ràng ở trong hội sở giải trí này bị mấy khách nhân tới ngoạn bắt gặp trở thành MB mà chơi một đốn.

Ngô Trân Trân nhân cơ hội chụp lại ảnh của cậu phát tán ra bên ngoài, làm cậu ném vào mặt mũi của Nhiếp gia, thế cho nên bị Nhiếp gia chán ghét, Nhiếp Kình Thương cũng đối với cậu thất vọng cực kỳ.

Sau tuy vẫn như cũ cho cậu áo cơm vô ưu, nhưng rốt cuộc lại không quản cậu nhiều nữa, mất đi hậu thuẫn cường đại là Nhiếp Kình Thương, cho nên sau này dù cậu lại tiếp tục bị hố đến thảm như vậy cũng không ai vì cậu xuất đầu lộ diện.

Ngô Trân Trân dược hạ thập phần nặng liều, giờ phút này trong cơ thể dược tính bắt đầu phát tác, sau khi tiếp thu xong cốt truyện Cố Bạch chỉ cảm thấy đầu choáng váng lợi hại, cả người khô nóng, da thịt bỏng rát, thân thể không tự chủ được cọ xát trên mặt đất..

Hung hăng cắn đầu lưỡi chính mình một chút làm đầu óc thanh tỉnh, Cố Bạch cưỡng bức chính mình đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo đi đến sô pha cầm lấy di động bấm số gọi tới cho điện thoại Nhiếp Kình Thương.

Dựa theo nguyên cốt truyện nếu cậu tiếp tục một người ở lại chỗ này sẽ thập phần nguy hiểm, chuyện xui xẻo này cậu không nghĩ sẽ lặp lại cốt truyện như của Lục Dung Khanh.

Giờ phút này Nhiếp Kình Thương tuy rằng bởi vì Lục Dung Khanh càng thêm tùy hứng gây chuyện đã thực không còn kiên nhẫn với cậu ta, nhưng xem ở mặt mũi cô cô cậu, cùng với tình cảm ở chung nhiều năm, hơn nữa y vẫn chưa có hoàn toàn chán ghét cậu, hẳn là sẽ không mặc kệ cậu như vậy.

Cắt đứt điện thoại, Cố Bạch mới xụi lơ trên mặt đất..

Không biết qua bao lâu, cửa phòng bỗng nhiên bị người mở ra, tiếng bước chân hỗn độn vang lên.

Giống như có người đang đi tới, ngừng ở trước mặt cậu, sau đó Cố Bạch nghe được một đạo hơi thở phẫn nộ lạnh giọng khiển trách.

"Lục Dung Khanh, cậu một ngày không cho tôi tìm phiền toái cậu liền không được thoải mái có phải không!"

Nhiếp Kình Thương mặt vô biểu tình, thân thể cứng đờ nhìn chằm chằm thiếu niên sắc mặt ửng đỏ đang không ngừng cọ xát trên mặt đất, là người luôn luôn bình tĩnh trầm ổn y bỗng cảm thấy giờ phút này não có chút co rút đau đớn.

Y có chút không rõ người em trai này khi còn nhỏ nhìn còn thực đáng yêu thực nghe lời tại sao hiện giờ lại biến thành dáng vẻ này, mấy năm nay cậu ta gây không ít chuyện làm y mất mặt.

Nếu không phải xem ở phần tình nghĩa của dì Lục, tính tình này của y như thế nào sẽ nhẫn nại một lần lại một lần mà giúp cậu ta thu thập cục diện rối rắm?

Mới hơn mười mấy tuổi đầu, mỗi ngày trải qua chính là đánh nhau, say rượu, chơi bời, khiêu vũ, từ một đứa trẻ cả ngày làm lụng vất vả đến một thiếu niên cả người hư thoát không hoạt động, làm y liên tiếp thu thập cục diện rối rắm cậu ta gây ra, quả thực đều mau đem kiên nhẫn của y cấp cho chó ăn rồi.

Hiện tại còn học người ta dùng dược, uống còn là xuân dược, nếu không phải y đúng lúc đuổi tới, này thiếu niên xanh mướt mơn mởn lại mơ mơ màng màng còn không phải bị người ăn đến cả xương cũng không còn một mảnh sao!

Nhìn thiếu niên trang điểm quần áo không có phẩm vị gì nằm trên mặt đất, đầu tóc thì đủ mọi màu sắc, còn họa yên huân trang, Nhiếp Kình Thương có chút không kiên nhẫn nới lỏng một chút cà vạt chính mình, mới nhìn đến người trên mặt đất bực bội nói.

"Lục Dung Khanh, tôi cảnh cáo cậu, hôm nay là một lần cuối cùng, về sau cậu tốt nhất an phận lại cho tôi, không cần lại gây chuyện phiền toái nữa, nếu không cũng đừng trách tôi.." Không khách khí.

Câu nói kế tiếp y lại không có nói ra, y từ trên cao nhìn xuống nhìn đến mặt Cố Bạch.

Thiếu niên xinh đẹp sắc mặt ửng đỏ lại thống khổ giãy giụa, đầu tóc mềm mại bị mồ hôi ướt nhẹp dán vào gương mặt, nhìn qua hết sức nhu nhược, thiếu niên tùy hứng lại thực chán ghét thế nhưng ngoài ý muốn làm người có chút thương tiếc, không đành lòng nói ra nặng lời..

Nhiếp Kình Thương cười nhạo một chút ý nghĩ của chính mình, cả ngày nếu không phải gây chuyện, chính là sắc mặt âm u cùng quỷ giống nhau Lục Dung Khanh sao có thể làm người thương tiếc, có thể không gây phiền toái cho y đã là không tồi a!

* * *

Hết chương 2.