Ôm Lấy Ta Nam Nhân

Chương 27: Cổ đại ngược vai chính văn. (2)



Nương nguyên chủ lớn lên xinh đẹp lại có thủ đoạn, quả thực rất được Phó lão gia sủng ái, cho nên sau khi nguyên chủ đi theo nương mình tới phó phủ lúc bắt đầu vẫn là hưởng thụ được một đoạn ngày lành.

Bất quá thân phận cậu ta thật sự xấu hổ, vì thể diện của Phó gia, bên ngoài nói cậu ta là cháu trai của Đỗ Hải Đường, gọi Đỗ Hải Đường là cô cô, trên thực tế không ít người đều biết cậu ta là con riêng của Đỗ Hải Đường.

Thiếu gia tiểu thư của Phó gia chướng mắt cậu ta, hạ nhân Phó gia cũng xem thường cậu ta, tính cách cậu ta lại nhát gan, bị người khi dễ cũng không dám nói cái gì, quanh năm suốt tháng như vậy càng làm tính cách cậu ta trở thành hèn mọn tới cực điểm.

Mà càng không xong chính là, bởi vì kế thừa gien tốt đẹp từ cha mẹ mình, khi còn nhỏ lại gầy lại nhỏ lại luôn luôn cúi đầu bộ dáng lúc nào cũng yếu đuối nên nhìn không ra được.

Chờ đến khi trưởng thành, ngũ quan nở nang ra, cậu ta rõ ràng là một nam tử, lại có một gương mặt so với nữ nhân còn kiều mị nhan sắc còn hoa lệ hơn.

Đặc biệt là đôi mắt không biết là di truyền từ nhà cha hay nhà mẹ cậu ta, có được đôi mắt mỹ nam mỹ nữ dị quốc trong truyền thuyết cực kỳ xinh đẹp.

Mỗi khi sóng mắt lưu chuyển, thời điểm phản xạ với ánh mặt trời, đôi mắt đen như mực liền lộ ra một loại màu xanh nước biển, sáng nhuận trong suốt, giống như đá quý không hề có chút tì vết nào, câu hồn nhiếp phách.

Vì có được dung mạo một bức câu nhân như vậy, nguyên chủ thành công từ một người bị khi dễ tiểu đáng thương tiến hóa thành người bị thượng tiểu nhược thụ!

Cốt truyện tiếp thu đến đây, Cố Bạch theo bản năng mà cảm giác được một chút cố không nổi, cùng với cảm giác ngực bị thống khổ nhiều hết mức.

Vài phút lúc sau, Cố Bạch mở to mắt ra mặt đều đen lại.

Nguyên nhân đó là cậu, nhiệm vụ lần này nguyên chủ của cậu con mẹ nó chính là một vai chính trong văn đam mỹ cổ đại ngược thân ngược tâm a!

Cố Bạch nhịn không được đỡ trán, tuy rằng đây là một áng văn ngược thân, nếu như là văn ngược thân thì cơ hồ cũng không có tình tiết gì đáng nói, toàn bộ tình tiết chính là tiểu thụ bị các loại tra công áp đảo như vậy như vậy còn như vậy.

Nhưng cậu tiếp nhiệm vụ ở thế giới này cũng không phải chỉ giống văn ngược thân, mà là một áng văn vừa ngược thân lại ngược tâm, cho nên cốt truyện còn thập phần đầy đặn!

Trong cốt truyện, nguyên chủ sau khi dần dần triển lộ ra là một trương hồng nhan họa thủy yêu nghiệt, kẻ đầu tiên chú ý tới cậu ta chính là nhị công tử của phó phủ.

Đối phương là kẻ tham hoa háo sắc, ăn no chờ chết cố tình còn thập phần giống Phó lão gia siêu cấp yêu thích ăn chơi trác táng, cho nên bị loại người như vậy chú ý tới, nguyên chủ thực nhanh liền bước lên con đường cúc hoa trải khắp thiên hạ, bi kịch nơi nơi bị dưa chuột cắm vào.

Sau đó trải qua quá trình bị nhị công tử ngược xong, cậu ta lại gặp phải quỷ súc BOSS lớn nhất sinh mệnh đời mình, phó phủ đại công tử, Phó Quân Lê!

Đều nói đây là ngược văn, gặp được Phó Quân Lê, sau khi bị đưa tới bên người người này, có thể nói nguyên chủ là ra ổ sói lại vào ồ lang, ngược thân cùng ngược tâm đến đau tim.

Phó Quân Lê chú ý tới nguyên chủ hoàn toàn bởi vỉ đôi mắt đặc biệt màu lam kia của cậu ta.

Thế nhân đều nói Phó gia đại công tử lạnh lùng vô tình, nhưng kỳ thật trong lòng đối phương sớm đã có một đóa bạch liên hoa thanh cao cao ngạo thánh khiết, đáng tiếc hai người có duyên không phận không thể ở bên nhau.

Mà nguyên chủ phi thường xui xẻo lại có được đôi mắt cùng bạch liên hoa kia giống nhau, cứ như vậy tự nhiên mà thành kẻ thay thế cho bạch liên hoa trong lòng tên quỷ súc kia.

Qua mấy ngày ngắn ngủi bị coi như kẻ thay thế mà được che chở dưỡng thương trải qua vài ngày lành, đóa bạch liên hoa trong lòng Phó Quân Lê kia lại trở lại, nguyên chủ lại tiếp tục bắt đầu những ngày tháng bi thảm của mình.

Phó Quân Lê để trấn an bạch liên hoa ' chịu khổ vì bị phản bội ', cứ trơ mắt mà nhìn cậu ta bị bạch liên hoa đánh đánh, ngược ngược, cuối cùng là bị móc luôn đôi mắt xinh đẹp giống với mắt của bạch liên hoa kia, sau đó nguyên chủ giống như miếng vải rách nát bị ném tới vùng dã ngoại hoang vu chết vô cùng thê thảm..

Bởi vậy sau khi chết nguyên chủ thập phần thống khổ cùng không cam lòng, vì thế cùng với chủ nhân của cậu làm giao dịch, cậu ta muốn hung hăng mà ngược những kẻ đã chà đạp lên cúc hoa của cậu ta, cậu ta còn phải có được tình yêu của Phó Quân Lê, còn muốn cho Phó Quân Lê yêu cậu ta thật sâu đậm, sau đó lại đem đối phương vứt đi, hung hăng mà ngược tâm đối phương một phen!

Đem toàn bõ cốt truyện xem xong, Cố Bạch lau một phen huyết lệ, chỉ cảm thấy nhiệm vụ lần này con đường phía trước thật là kham ưu (1).

(1) Kham ưu: Bất kham + ưu thương, muộn phiền.

Nếu nguyên chủ muốn ngược thân Phó Quân Lê, cậu có rất nhiều biện pháp làm máu tươi chảy như sông Hoàng Hà, nhưng muốn ngược tâm đối phương thì liền khó khăn hơn nhiều, thiên hạ khó nắm chắc nhất chính là nhân tâm.

Huống chi Phó Quân Lê là người nào? Đó chính là một đại băng sơn lãnh tình lãnh tâm a, hơn nữa trong lòng khối băng sơn này còn đã có người, một đóa bạch liên hoa cao khiết, còn vĩnh viễn vô pháp quên đi bạch nguyệt quang này, này thực còn khó hơn lấy sao trên trời!

Bất quá cứ như vậy mà nhận thua cũng không phải tính cách của Cố Bạch, bởi vì nhiệm vụ thất bại, kết cục của cậu chính là cái chết, núi đao biển lửa gì đó cậu cũng phải căng da đầu mà đón nhận.

Quỷ súc BOSS kia dù khủng bố nhưng rốt cuộc hắn cũng không phải là thần, là người thì sẽ có cảm tình, chỉ cần da mặt đủ dày, thủ đoạn đủ cao, cậu không tin lại không đem người đánh ngã!

Giờ phút này cốt truyện mới bắt đầu, Đỗ Hải Đường vừa mới thông đồng với Phó lão gia, ngày mai chính là ngày đi phó phủ.

Trước khi công lược Phó Quân Lê cái BOSS này, cậu hẳn là càng nên suy xét xem, làm như thế nào để ở Phó phủ trải qua những ngày tháng tốt nhất, cùng với giữ được cúc hoa của chính mình, bởi vì nơi này nơi nơi đều là dưa chuột đang nhìn trộm cúc hoa của cậu a..

Buổi trưa ngày hôm sau, người của phó phủ liền tới cửa thanh lâu đón người.

Không thể không nói Đỗ Hải Đường tuy rằng năm đó ánh mắt không được tốt chọn phải cái tra nam như cha nguyên chủ, nhưng làm một kỹ nữ thanh lâu ở phương diện câu dẫn nam nhân nàng lại học được lô hỏa thuần thanh (2).

(2) Lô hỏa thuần thanh: Lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất, chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục

Phó lão gia giờ phút này đối với nàng thập phần mê muội, phái người của lão tới đón nhìn qua phi thường khí phái, ở ánh mắt cực kỳ hâm mộ của một chúng tiểu tỷ muội thanh lâu, Đỗ Hải Đường ưỡn ngực ngẩng đầu bước đi.

Mà Cố Bạch thì đang cõng tay nải cụp mi rũ mắt đi theo bên cạnh, cậu bất quá chỉ là con của chồng trước, quản gia xem ở mặt mũi của Đỗ Hải Đường mới xưng hô với cậu một tiếng tiểu thiếu gia, nhưng lại không có được đãi ngộ của thiếu gia.

Mọi người nâng ước chừng sau nửa canh giờ, tới cửa một tòa phủ đệ phi thường khí phái xa hoa.

Phó gia nhiều thế hệ kinh thương (3), là nhà giàu môn phiệt chi nhất phi thường có danh tiếng ở Đại Sở quốc, không chỉ có tiền, mà còn rất có quyền.

(3) Kinh thương: Làm ăn buôn bán với quy mô lớn.

Đương kim hoàng đế sủng ái nhất là Hiền phi nương nương, nàng xuất thân cũng là từ Phó phủ, cùng với Phó lão gia là muội muội ruột, một tầng lại một tầng quan hệ, làm cho cả Phó gia quyền thế càng thêm hiển hách.

Cho nên Đỗ Hải Đường có thể thông đồng với Phó lão gia, hơn nữa còn làm một nữ tử thanh lâu như nàng được cưới vào cửa làm tiểu thiếp, trừ bỏ thủ đoạn cao minh, cũng thật là có thiên đại khí vận.

Mà lấy bản lĩnh xem mặt đoán ý của nàng vì sinh hoạt sau này Đỗ Hải Đường cũng thập phần tự mình hiểu lấy mình, không có ỷ vào sự sủng ái của Phó lão gia mà cái đuôi liền vểnh đến lên trời, cung cung kính kính cấp đại phu nhân hành lễ, kính trà.

Cố Bạch cũng thực tự giác không theo đi vào làm ngột ngạt, ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ, cúi thấp đầu hai tay không ngừng đến vò góc áo biểu hiện chính mình sợ hãi cùng bàng hoàng, kỳ thật trong lòng đang tính toán kế hoạch sau này.

"Tân di nương hiện tại bồi lão gia phu nhân nói chuyện một lát, ngươi trước cùng ta đi đến viện an bài.."

Đỗ Hải Đường đi vào một hồi lâu, cuối cùng quản gia đơn độc đi ra trước dẫn cậu đi viện di nương an bài chỗ ở.

"Vâng.."

Cố Bạch như cũ thật cẩn thận gật đầu, bộ dáng yếu đuối đi theo phía sau, hình tượng một đứa con chồng trước hèn mọn lại khiếp nhược diễn đến thập phần hoàn mỹ.

Khi đi ngang qua thiên môn, khóe mắt Cố Bạch bỗng nhiên bắt giữ lấy một mạt quần áo hoa lệ, sau đó ngực bỗng nhiên sinh ra một loại đau đớn, khống chế không được thân thể ngẩng đầu nhìn lên.

Ai ngờ, một cái nhìn lên này, đó lại là vĩnh viễn.

Đó là một nam tử tuổi trẻ mặc áo gấm màu trắng, khuôn mặt tuấn mị lại cao ngạo, đồng tử trong đôi mắt lạnh lùng như ánh sao đêm đông, ánh mắt lạnh băng lại trong sáng không có chút cảm tình nào tựa hồ có thể đem tay chân người làm cho đông cứng lại.

Chỉ là trong nháy mắt này, trong mắt Cố Bạch liền chỉ còn lại có hắn, chỉ còn lại có thân ảnh cẩm y hoa phục kia, thật sâu, thật sâu, tác động vào tâm cậu.

Ngực có một loại cảm xúc kích động mãnh liệt, trong lòng tan vỡ ra một câu lại một câu ta yêu ngươi yêu đến triền miên.

"..."

Cố Bạch dùng thời gian suốt một phút đồng hồ, mới cưỡng chế được loại cảm xúc không thuộc về chính mình này.

Cậu không có tâm, tình yêu mãnh liệt như vậy tự nhiên là của nguyên chủ, đối diện với cẩm y nam tử kia không hề nghi ngờ gì nữa hắn chính là đối tượng nhiệm vụ lần này của cậu Phó Quân Lê.

Không nghĩ tới, nguyên chủ đối với Phó Quân Lê lại là yêu, thế nhưng thâm trầm đến tận tận đây, chỉ bằng cảm xúc tàn lưu của thân thể này đã có thể ảnh hưởng đến linh hồn cùng thần trí của cậu.

Chẳng sợ trong mắt đối phương nhìn không phải là mình cũng khuynh tâm quyến luyến đến vậy.

Chẳng sợ vào lúc triền miên, người nọ ở bên tai thâm tình nỉ non mà gọi "Liên Chỉ Liên Chỉ.." Là tên người khác cũng cam tâm tình nguyện.

Chẳng sợ đối phương khinh miệt cười lạnh coi chính mình như bụi đất như con kiến, trong lòng thâm tình lại vẫn kiên cố chưa từng tiêu giảm nửa phần.

Chẳng sợ sau khi chết đi không thể luân hồi, dùng linh hồn làm trao đổi cũng muốn có được tình yêu của đối phương..

Cố Bạch hít sâu một hơi, ánh mắt đen tối khó hiểu.

Không hổ là văn cao H ngược vai chính, bị quỷ súc BOSS ngược đến thê thảm như vậy vẫn như cũ thâm tình bất hối, vẫn như cũ quyết chí không thay đổi, không ngược không yêu, thật sự là tiểu tiện thụ ngàn năm khó gặp a!

Lần này nếu không thể có được tình yêu của Phó Quân Lê, không thể làm trong lòng Phó Quân Lê chỉ có ' Đỗ Vân Khê ', không thể làm cho Phó Quân Lê đối với cậu ta cũng là thâm tình bất hối, lại quyết chí không thay đổi tình yêu, Cố Bạch cậu chỉ sợ cũng phải thua tại nhiệm vụ lần này a.

Liền trong lúc cậu thất thần, quản gia phát hiện cậu không có đuổi kịp theo lão, lại đi vòng trở về, thấy ánh mắt cậu nhìn về phía Phó Quân Lê, sắc mặt liền biến đổi, lập tức đem cậu lôi đi, cảnh cáo dặn dò nói.

"Tiểu thiếu gia, ngươi nếu còn muốn giữ lấy cái mạng này sống trong Phó phủ, nhớ kỹ vào phủ điều thứ nhất trong quy củ, vĩnh viễn không được ngẩng đầu dùng đôi mắt của ngươi nhìn đại thiếu gia, còn có cách xa đại thiếu gia xa một chút!"

"Vâng.."

Cố Bạch không có hỏi nhiều, thành thật gật đầu đáp ứng.

Cậu tự nhiên biết quản gia vì cái gì lại nói như vậy, bởi vì Phó Quân Lê không thích người khác nhìn hắn, người duy nhất hắn cho phép chính là đóa bạch liên hoa kia.

Trong cốt truyện thời điểm nguyên chủ bị móc xuống đôi mắt, bên tai chỉ có người nọ lạnh băng lại mang theo thanh âm ôn nhu.

"Liên Chỉ, chớ có sinh khí, đôi mắt này đưa ngươi chơi tốt không?"

Phó Quân Lê, trong lòng ngươi chỉ có Liên Chỉ, ngươi vì sao đối với Vân Khê người ái mộ ngươi luyến ngươi tâm lại tàn nhẫn vô tình như vậy? Ngươi yêu ta yêu ta yêu ta có được không!

Cúi đầu đi theo phía sau quản gia, Cố Bạch yên lặng áp xuống cảm xúc lại vụt ra của nguyên chủ bước chân trầm nặng, trong vòng tứ hải toàn là cẩu huyết, cao H ngược tâm này là loại dễ hộc máu nhất a, bị móc mắt bị móc mắt bị móc mắt bị móc mắt, thế nhưng phải bị móc mắt, ngọa tào..

* * *

Lời editor: Thực sự quá cẩu huyết a!

Hết chương 27.