Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 102: Đây là lần cuối cùng “Ngọc Anh, con thật sự không ra gì!"



Đôi lông mày cau lại của Lam Khải Dương vẫn chưa buông lỏng, nói một cách nặng nề.

Trong lòng Lam Ngọc Anh cảm thấy lạnh lẽo, dường như vốn là như vậy, mỗi lần đều thế này: “Cha, sao cha không hỏi xem Ngọc Thiện đã làm gì với con?”

Không đợi Lam Khải Dương tiếp tục lên tiếng, Lại Diệp đã nói trước: "Nó làm gì với cô? Cho dù thế nào thì nó cũng là em gái cô. Thiệt thòi cho Ngọc Thiên cứ mở mồm ra là chị gái, lần nào cũng nhiệt tình với cô mà bị hờ hững. “Chị, em thật sự không biết đã chọc giận chị ở đâu, chị nói cho em biết để em thay đổi không được " sao...

Khuôn mặt Lam Ngọc Thiên trang điểm đẹp đẽ, giờ bật khóc nước mắt như mưa trông càng xinh đẹp. Hai mẹ con phối hợp hoàn toàn không chê vào đâu được, y như trước đây.

Quả nhiên cơn tức giận của Lam Khải Dương càng tăng lên, quắc mắt lên: “Cho dù Ngọc Thiên làm sai thì con cũng không thể thể hiện phong thái của chị gái được sao?”

Lam Ngọc Anh bỗng nhiên muốn cười.

Sau khi mẹ qua đời cô liền bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm. Đã bao giờ Lại Diệp và Lam Ngọc Thiên coi cô như một thành viên của nhà họ Lâm đầu mà bây giờ lại nói cô phải thể hiện phong thái của người làm chị... “Chỉ là ăn miếng trả miếng thôi.”

Lam Ngọc Anh nhớ tới những lời Hoàng Trường Minh nói vào đêm hôm ấy, bóng lưng thẳng tắp cứ hiện lên.

Trương Tiểu Du ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, không chen lời vào chỉ có thể lo lắng suông.

Bỗng dưng cô ấy nghĩ đến cái gì đó, lặng lẽ sờ vào điện thoại mà Lam Ngọc Anh tiện tay nhét vào trong túi áo ngủ rồi chạy ra ban công.

Lam Ngọc Thiên càng khóc to hơn: “Hu hu, chị, chị thật là quá đáng!” “Ông xã, ông xem con gái tốt của ông đi!” Lại Diệp ôm con gái mình, cũng nước mắt đầm đìa: "Cho dù Ngọc Thiên làm sai chuyện gì trước thì nó cũng không thể làm như vậy được. Chuyện này nếu cuối cùng Ngọc Thiên không được đưa đến bệnh viện kịp thời thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Ông nói xem sau này Ngọc Thiên phải làm thế nào?” “Hôm nay có thể bỏ thuốc Ngọc Thiên, nói không chừng ngày mai nó có thể giết mẹ con chúng tôi. “Không đúng, hơn mười năm trước nó đã giết con của chúng ta!

Lại Diệp ở bên cạnh Lam Khải Dương nhiều năm nên hiểu rõ nhất chỗ mềm yếu và nỗi đau thầm kín của ông ta.

Quả nhiên khi nói xong câu này, cơn tức giận của Lam Khải Dương lập tức tăng lên gấp bội, giống như nổi giông tố. "Nghiệt chướng, mày còn chưa nhanh xin lỗi em gái mày đi!” “Con không cảm thấy mình sai ở đâu cả.” Lam Ngọc Anh siết chặt tay run rẩy, cảnh tượng một thân một mình như vậy cô đã trải qua bao nhiêu năm rồi, thậm chí đã chết lặng.

Lại Diệp chỉ tay vào cô, không buông tha nói: “Lam Ngọc Anh, hôm nay cô không quỳ xuống nhận sai với Ngọc Thiên thì tôi sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng đầu. “Được rồi, mẹ.” Lam Ngọc Thiên đi lên kéo tay Lại Diệp lại, mặt cọ vào đó nghẹn ngào: “Coi như con xui xẻo là được...

Đối diện với người vợ đang tức giận cần một câu trả lời và con gái út ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại so sánh với Lam Ngọc Anh từ đầu đến cuối mím môi không chịu khuất phục, Lam Khải Dương giống như xuyên qua cô nhìn thấy một khuôn mặt nào đó đã từng có dáng vẻ không chịu khuất phục như thế này, trong chốc lát lông mày như muốn dựng ngược lên.

Lam Khải Dương tức giận trợn mắt với cô: “Rốt cục mày có sai không?” “Con không sai. Lam Ngọc Anh cằn răng, ưỡn lưng thẳng hơn. “Ông xã, ông xem thái độ của nó đi. Hôm nay cho dù như thế nào ông cũng phải dạy dỗ nó cẩn thận thay chúng tôi!” Lại Diệp không ngừng đổ thêm dầu vào lửa: “Nếu không thì cẩn thận có ngày nó cũng không để ông vào mắt

Từ trước đến nay Lam Khải Dương nói một không hai, quyền uy không để người khác khiêu chiến.

Lại Diệp chính là nắm được điểm này, cho nên mỗi lần đều có thể dễ dàng châm ngòi ly gián. Cả người Lam Khải Dương tức giận hết sức căng thẳng, bước nhanh đến phía trước, đưa tay phải lên hướng về phía cô.

Cho dù Lam Ngọc Anh nhìn thấy rõ ràng để tránh, nhưng vẫn không thể tránh được cánh tay trái mà ông ta giơ lên đồng thời.

Dường như là thanh âm quá lớn nên có tiếng vang lên trong phòng.

Cảm giác nóng rát lập tức từ trên mặt lan tràn đến tất cả giác quan, Lam Ngọc Anh không đưa tay lên sờ thì cũng biết chắc chắn là sẽ sưng to lên.

Như thế này vẫn chưa đủ, lần đầu tiên lúc cô né tránh Lam Khải Dương đã tức điên lên.

Không đợi cô kịp phản ứng, một lần nữa tay giơ lên tát mạnh vào mặt cô.

Gần như là dùng toàn bộ sức lực, không giữ lại chút nào.

Tai Lam Ngọc Anh ong lên, thậm chí cảm giác trong mồm có mùi tanh của máu.

Cô vừa ngủ dậy vẫn chưa ăn gì, lắc lư hai lần rồi ngã ngửa ra lưng dựa vào cột cửa phía sau.

Lúc này mới phát hiện ở cửa đã tụ tập không ít người, đều là người ở nhà bên cạnh và dưới lầu nghe thấy tiếng động nên tới đây.

Tư tưởng của con người thường là như vậy, gặp phải tình huống như vậy, nhất là chuyện gia đình, không ai dám tùy tiện xen vào, không muốn bước vào vũng nước đục.

Đang ngẩn ngơ thì có một bóng dáng cao lớn đẩy những người đang che ở cửa ra rồi đi tới.

Giống như khi còn ở nông thôn,

Lam Ngọc Anh bị bà con ở quê hiểu lầm là mình giống cô nàng nhà lão Trương bám vào người giàu có, từng người vây quanh dạy dỗ cô, khua môi múa mép suýt chút nữa dùng nước bọt dìm chết cô, thì anh xuất hiện như từ trên trời giáng xuống.

Mặc dù cô biết có lẽ đây chỉ là ảo giác thôi...

Thế nhưng trên vai truyền đến sự ấm áp chân thực, cô ngẩn người, lập tức cả người bỗng nhiên như có một luồng sức mạnh. “Anh Trường Minh...

Vẻ mặt hả giận của Lam Ngọc

Thiên khi thấy cô bị đánh còn chưa kịp thu lại, giọng nói lại trở nên khiếp sợ.

Hơi thở đàn ông truyền đến, cắm cô bị nằm lấy, không mạnh lắm, sau đó nâng lên, Lam Ngọc Anh đối diện với đôi mắt thâm thúy kia, trong đó có hình ảnh chật vật của mình, đồng thời mơ hồ nhìn thấy trong đôi mắt đẹp lạnh lùng có cơn giận dữ như lửa: "Ai đánh?"

Ba chữ đơn giản nhưng giống như sấm sét.

Lông mi của Lam Ngọc Anh run rầy, dường như vừa xác định được người trước mặt mình thật sự là anh, nhiệt độ cơ thể quen thuộc và giọng nói quen thuộc.

Hai mẹ con nhà họ Lâm lập tức giống như khí cầu bị xì hơi. Lam Khải Dương đứng bên cạnh cũng có chút bối rối, nhíu mày: “Trường Minh, tôi đang dạy dỗ con gái tôi.” "Ai dám động vào người phụ nữ của tôi?” Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng.

Câu này vừa nói ra, Lại Diệp và Lam Khải Dương đều sửng sốt, dường như không ngờ là Lam Ngọc Anh có thể có liên quan với Hoàng Trường Minh, còn Lam Ngọc Thiên ở bên cạnh thì bực tức đến giậm chân. “Anh Trường Minh, sao anh cứ luôn che chở cho cô ta vậy?”

Lại Diệp cũng không khỏi nói đỡ cho con gái mình, căm ghét nói: “Trường Minh, cậu không biết chứ, lòng dạ Lam Ngọc Anh sâu xa, tuyệt đối đừng bị vẻ mặt ngây thơ của nó che mờ, nó thế mà dám bỏ thuốc em gái mình." “Đánh chó phải ngó mặt chủ Huống chi chuyện đều do tôi làm, các người tìm cô ấy làm gì? Có gì bất mãn có thể hướng về phía tôi.” Đôi mắt thâm trầm của Hoàng Trường Minh khẽ híp lại, giọng điệu lập tức lạnh hơn mấy phần.

Lại Diệp bị nghẹn lại, không khỏi nhìn con gái mình, sau khi nhận được đáp án khẳng định trong mắt thì càng tức giận đến phát run. “Nếu như ai còn đánh em thì đánh trả lại thật mạnh cho tôi, nghe thấy chưa?” Hai tay giữ chặt bả vai cô của Hoàng Trường Minh từ đầu đến cuối chưa từng buông lỏng, dáng vẻ ra lệnh nói rõ ràng từng chữ một sau đó khẽ híp mắt nhìn về phía ba người còn lại: “Đây là lần cuối cùng.