Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 104: Anh không dai sức sao?



Không giống như là quá khứ, lần này Lam Ngọc Anh chủ động ôm anh.

Mặt vùi thật sâu vào giữa ngực anh, hai tay vòng ở phía sau, mười ngón tay siết chặt vào nhau, rất chặt, giống như là không có khe hở.

Cả người Hoàng Trường Minh cứng đờ.

Tay vốn đang chuẩn bị lấy thuốc lá lại dừng giữa không trung, anh giật mình nhìn vào ngực, đột nhiên thân thể mềm mại của cô lại nhào tới, im lặng nhíu mày. Sau đó anh đưa tay chậm rãi ôm lấy cô, lòng bàn tay đặt lên lưng cô.

Lam Ngọc Anh tựa vào ngực anh, mơ hồ cảm nhận được hơi thở của mình.

Bên tại là tiếng tim anh đập mạnh mẽ, rõ ràng xuyên qua màng nhĩ của cô, một tiếng lại một tiếng.

Dường như nồi nước đang sôi sùng sục, Lam Ngọc Anh lại không muốn buông tay, chỉ muốn hấp thu thật nhiều ấm áp trên người anh. Không biết qua bao lâu, đến khi giọng nói trầm tĩnh của anh vang bên tại: "Nếu như lại tiếp tục ôm nữa, tôi sẽ có phản ứng."

Mặt Lam Ngọc Anh đỏ bừng lên. "Phản ứng thật?" Lòng bàn tay Hoàng Trường Minh thuận thế lướt xuống.

Dường như mơ hồ cảm giác được dáng vẻ nhọn nhọn của cái gì đó, Lam Ngọc Anh hốt hoảng buông anh ra, gương mặt như sưng lên một chút, sau tai nong nóng.

Hoàng Trường Minh chống tay lên bệ đá phía sau cô, sau đó cúi người, nhốt cô ở bên trong, thổi hơi lên mặt cô, "Tôi thật sự không ngại, nhưng mà còn bạn thân của em..." "Đừng đùa nữa!" Lam Ngọc Anh đẩy anh ra, cũng không nhìn lên, “Tôi phải tiếp tục luộc trứng, anh đi ra ngoài trước đi..."

Quay người lại lần nữa, trứng gà trong nồi đã nổi lên từng bọt nước nhỏ lăn tăn.

Hơi nóng bay lên, bỗng nhiên gáy bị cần một cái.

Cũng không cần mạnh, nhưng mà rất ngứa. Lam Ngọc Anh sờ lên đó, dường như có dấu răng, còn có nước bọt ẩm ướt. Mà cô nhìn thấy, Hoàng Trường Minh lười biếng đi ra khỏi phòng bếp.

Lam Ngọc Anh vớt trứng gà đặt lên khăn, thì ở cửa vang lên tiếng động.

Lúc nãy, dường như Trương Tiểu Du cố ý đi ra ngoài, tiếng đổi giày rất lớn, đợi một lát mới đi vào trong.

Trương Tiểu Du cầm theo bữa sáng chạy nhanh như chớp đến phòng bếp, nhìn Lam Ngọc Anh đang ở trong bếp, lại nhìn Hoàng Trường Minh đang hút thuốc trong phòng khách, nháy mắt: "Hai người các cậu làm xong chưa?"

Trứng gà trong tay Lam Ngọc Anh suýt chút nữa rơi trên mặt đất. "Làm việc cũng nhanh quá rồi!" Trương Tiểu Du thấy cô đỏ mặt, tưởng rằng thầm chấp nhận.

Lam Ngọc Anh xấu hổ đang muốn phủ nhận, thì nghe tiếng Trương Tiểu Du chép miệng nói: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mình bấm đốt ngón tay, hình như còn chưa tới một giờ nữa, lại còn thêm dạo đầu. Tổng giám đốc

Hoàng cũng không dai sức mấy...

Lam Ngọc Anh lấy tay bịt miệng cô ấy.

Lúc này trứng gà hoàn toàn rơi xuống đất, vang lên tiếng lộp cộp vỡ nát.

Lam Ngọc Anh cũng không đi nhặt, vừa ngại ngùng lại vừa lúng túng khẽ cảnh cáo, sợ Hoàng Trường Minh ở trong phòng khách nghe thấy, "Cá nhỏ, cậu nói nhỏ chút! Đừng có nói bậy nữa..."

Cô chờ trong phòng bếp thật lâu, mới lề mà lề mề đi ra.

Hoàng Trường Minh vừa lúc đi từ phòng khách vào, trong tay cầm chìa khóa xe và điện thoại. "Ừm, Cá nhỏ mua sữa đậu nành và bánh quẩy, anh muốn ăn không?" Lúc này Lam Ngọc Anh không dám nhìn thẳng vào anh, ánh mắt trốn tránh. "Không ăn." Hoàng Trường Minh lắc đầu, lắc tay, "Vừa rồi Phan Duy gọi điện thoại, có khách phải gặp " "Ừm..." Lam Ngọc Anh gật đầu.

Đưa mắt nhìn anh đi đến trước cửa, trước khi đi ra cửa, Trương Tiểu Du chui ra, không quên tạm biệt, "Tổng giám đốc Hoàng đi thong thả, có rảnh thì thường xuyên đến!"

Cánh cửa đóng lại, Lam Ngọc Anh thở phào một hơi, về phòng đóng cửa nằm ngửa trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng mà vừa mới tìm được tư thể thoải mái dễ chịu, thì điện thoại di động kêu lên.

Trên màn hình hiện lên ba chữ Hoàng Trường Minh, hơi thở của cô run lên

Nuốt nước bọt, Lam Ngọc Anh bình tĩnh nhận điện thoại, còn có thể nghe được tiếng động cơ ô tô bên kia. "Sao vậy?"

Dường như Hoàng Trường Minh dừng một chút, do dự hỏi, "Ừm... Tôi không dai sức sao?"

Mặt trời chiều ngã về tây, Lam Ngọc Anh bước xuống xe buýt.

Buổi chiều lúc nhận điện thoại của Hoàng Trường Minh, nói là tối sẽ cùng nhau về nhà ăn cơm, nhưng tạm thời có cuộc họp có thể sẽ về muộn hơn một tiếng, cho nên bảo cô tan tầm tới công ty chờ anh.

Khi băng qua đường, Lam Ngọc Anh liếc nhìn điện thoại, cũng tới vừa đúng giờ.

Đèn xanh sáng lên, cô đi theo đảm người băng qua đường cái, cao ốc cao ngất trong tầm mắt.

Mới qua khỏi cửa xoay đi vào, bước chân Lam Ngọc Anh hơi ngừng lại.

Ở phía thang máy chuyên dành cho tổng giám đốc, Hoàng Trường Minh mặc đồ tây màu đen đi tới, nhân viên ở đối diện đều cung kính gật đầu kêu tổng giám đốc Hoàng. Mà người đi bên cạnh anh không phải là Phan Duy, mà là Lam Ngọc

Thiên.

Là người ngày đó ở trong nhà cô khóc lóc thảm thiết.

Cô ta mở miệng ra nói gì đó, nước mắt như hạt châu đi dứt dây mà rơi xuống, có vẻ đáng thương, nhưng mà Hoàng Trường Minh không hề nhíu mày dù chỉ một cái, chân dài bước rất nhanh, không có ý dừng lại mà nghe.

Lam Ngọc Thiên bước trên giày cao gót, toàn bộ quãng đường đi theo lảo đảo nhưng vẫn rất kiên nhẫn.

Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra, nhất định là vì chuyện hiểu lầm ở nhà cô hai ngày trước.

Lam Ngọc Anh đứng xa xa nhìn, từ mấy lần ở chung đến nay cũng không khó nhìn ra Lam Ngọc Thiên thật sự thích Hoàng Trường Minh.

Dù là lúc ở câu lạc bộ, Hoàng Trường Minh xuống tay tàn nhẫn với cô ta, không hề nể tình, nhưng cô ta lại không hề oán trách, ngược lại ghi hận lên người cô.

Năm đó, sau khi Lại Diệp làm tu hú chiếm tổ chim khách, Lam Ngọc Thiên cũng thay thế vị trí của cô, hoàn toàn hưởng thụ tất cả mọi sự thương yêu của nhà họ Lâm, kiêu ngạo như Khổng Tước rất ít khi để ai vào mắt, dường như chỉ cảm thấy mình Hoàng Trường Minh là xứng đối với cô ta. "Anh Trường Minh..."

Dường như Lam Ngọc Anh còn mơ hồ nghe được Lam Ngọc Thiền đang gọi.

Đang lúc ngây người, Hoàng Trường Minh chạy tới trước mặt cô, kéo tay của cô, "Nhìn gì thế, đi thôi!"

Lam Ngọc Anh chớp mắt mấy cái, bị anh kéo ra khỏi cao ốc. Lúc bị cửa xoay ngăn lại, Lam Ngọc Thiên còn đuổi theo phía sau.

Chiếc Land Rover màu trắng đậu ở ven đường, sau khi hai người ngồi lên xe thì lái xe rời đi.

Đi ngang qua một chuỗi siêu thị nào đó, Hoàng Trường Minh lái xe vào bãi đổ xe ngầm dưới đất, lần trước đã dùng hết mì sợi và trứng gà, bây giờ trong tủ lạnh chỉ còn mấy chai bia nhập khẩu.

Đi từ thang máy nghiêng từ từ đi lên, lúc vào cửa, Lam Ngọc Anh đẩy chiếc xe mua sắm, cũng rút áp phích hạ giả trên kệ bán hàng.

Để mì sợi và trứng gà vào trong xe, cô suy nghĩ rồi kéo anh về khu rau quả ở trước mặt. "Mua chút rau xanh và thịt đi, cũng không thể ăn mì mãi, không có dinh dưỡng." Lam Ngọc Anh dừng trước kệ để rau bó xôi, vừa chọn vừa nói, cuối cùng nhịn không được mà liếc nhìn anh rồi nói khẽ, "Vả lại anh lại không biết ngán...

Hoàng Trường Minh đẩy xe mua sắm, nghe vậy thì kề sát vào cô, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy, "Giống như thân thể em, ăn không ngán."

Ba chữ cuối cùng giống như là con sâu ngứa ngáy chui vào lỗ tại.

Lam Ngọc Anh đỏ mặt, cần răng, đến khi bác gái ở phía sau không kiên nhẫn chờ đợi nữa mới nói, "Cô gái trẻ, rốt cuộc cô có chọn hay không, không chọn thì tránh ra nhường đường đi!"