Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 111: Cô không phải là người phụ nữ tôi yêu



Đầu óc của Lam Ngọc Anh như là bị buộc chặt lại với nhau vậy.

Thấy trong mắt của anh dần dần nổi lên gió bão, cô có chút sợ hãi mà siết chặt lấy nằm tay, nhưng bên trong lồng ngực lại có hai luồn sức mạnh đang đấu đá lung tung, cô nghe thấy giọng nói của mình vang lên lần nữa, "Tôi nói, chúng ta kết thúc cuộc giao dịch bẩn thỉu này đi." "Bà ngoại đã xuất viện, tôi không muốn phải tiếp tục loại quan hệ như thế này nữa..." Lúc Hoàng Trường Minh xoay người lại thì ảnh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ chiếu lên lưng anh, sự im lặng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Anh lấy ra một bao thuốc lá từ trong túi quần, ngậm một điều rồi châm lửa, khói trắng tỏa ra từ mũi và môi của anh, không có cảnh nổi cơn tam bành như trong tưởng tượng, anh vẫn luôn dân chặt mắt vào cô cho đến khi hút hết điếu thuốc.

Mỗi một phần ở trên cơ thể anh đều căng lên như mũi tên sắp bắn ra khỏi cung, im lặng không lên tiếng nhưng lại đang sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Hoàng Trường Minh dập tắt mẩu thuốc lá rồi vứt vào trong thùng rác, tốc độ công khỏe mỗi lên đồng nhất với từng bước chân, "Lam Ngọc Anh, em đây là lợi dụng tôi xong rồi lập tức bỏ đi sao?"

Giọng nói mang vẻ ôn hòa lạnh nhạt, nhưng trên mặt lúc này lại lộ ra vẻ hung ác nham hiểm.

Lam Ngọc Anh biết, anh đang không vui. "Trong khoảng thời gian này..." Cô dừng lại một chút, để cho giọng nói khi nghe được càng thêm vẻ không nhanh không chậm một chút, "Chúng ta cũng coi như là theo nhu cầu mà thôi, nếu kết thúc, tôi hi vọng là sau này chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau nữa"

Một câu nói đơn giản như vậy, cũng đủ để mồ hôi chảy ra đầy lòng bàn tay của cô.

Nếu còn tiếp tục nói nữa, cô sẽ khinh thường mình mất. "Em xác định?" Hoàng Trường Minh từ từ nheo đôi mắt lại "Ừ." Lam Ngọc Anh đáp. "Ram!"

Chậu nước rửa mặt đặt trên ghế ngồi bị đá lăn trên mặt đất. Nước bên trong chảy đầy đất, có mấy giọt nước bắn lên giày của Lam Ngọc Anh, giày thể thao để bệt nhanh chóng bị thấm ướt, cô cũng không dám động.

Hoàng Trường Minh cười lạnh một tiếng, sự hung ác trong mắt anh dần lên đến đỉnh điểm theo từng chữ được nói ra, "Hừ, Lam Ngọc Anh, em nói kết thúc là sẽ lập tức kết thúc sao?" "Không phải "

Lam Ngọc Anh kinh sợ nhỏ giọng nói, sau đó đột nhiên bị kéo cả người qua đó. Chiếc giường lớn phát ra âm thanh nặng nề do bị sức nặng đè lên, cô muốn giãy giụa, lại bị môi mỏng của anh nuốt hết mọi lời nói.

Nụ hôn xen lẫn cơn giận của anh, ùn ùn kéo đến.

Sức lực trên tay Hoàng Trường Minh không có chút nhẹ nhàng nào, trong nháy mắt, kéo xẻ chiếc áo len dày cộp của cô đến mức biến dạng, thậm chí còn vang lên tiếng sợi len bị đứt, mà cô bị ảnh mặt hung ác nham hiểm của anh nhìn đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Lam Ngọc Anh ra sức chống cự, nhưng lại không thể kháng cự được.

Cô chỉ có thể giương mắt lên nhìn mái nhà, ánh mắt dân dân mất đi tiêu cự, giọng nói cũng bắt đầu trở lên rời rạc trống rỗng, "Tôi không muốn, Hoàng Trường Minh, anh như vậy là cưỡng bức tôi...

Bàn tay của Hoàng Trường Minh di chuyển tới bên eo của cô, khóa kéo quần jean xuống.

Giữa hai đầu ngón tay chạm phải dị vật làm cho anh phải Hoàng Trường Minh đang bị cảm xúc nóng nảy khống chế dừng động tác lại. hoàn toàn, thậm chí thiếu chút nữa là quên mất, người thân của cô vẫn còn ở anh nâng đôi mắt sâu của mình nhìn lên, hô hấp lập tức như dừng lại.

Lam Ngọc Anh giống như là còn cừu non đang đợi người ta đến làm thịt, không giãy giụa cũng không kêu la, nhưng hai hàng nước mắt chảy dài từ khỏe mắt không ngừng lần xuống theo huyệt Thái Dương.

Hoàng Trường Minh đưa tay, lập tức chạm vào nơi ẩm ướt kia, giống như là bị thứ gì đó đâm một cái.

Kỳ thật anh là một người kiêu ngạo từ trong xương tủy, khinh thường việc mạnh mẽ ép buộc con mồi cần câu.

Giống như là ban đầu, mặc dù muốn cô đi theo mình, nhưng cũng chỉ dùng thủ đoạn uy hiếp dụ dỗ cô, cuối cùng anh vẫn là người chủ động cúi đầu trước, cũng giống như anh đã từng nói qua với Trần Phong Sinh, loại chuyện giường chiếu này thì anh tình tôi nguyện vẫn là thoải mái nhất.

Ngón trỏ và ngón cái của Hoàng Trường Minh bóp nhẹ một cải, cảm giác ẩm ướt lan ra, vẻ mặt và giọng nói của anh đều rất âm trầm, "Lam Ngọc Anh, đây là lần đầu tiên em chảy nước mắt vì tôi." "... Hô hấp của Lam Ngọc Anh như bị nghẹn lại.

Sợ hãi ngẩng đầu lên, do ánh sáng và góc nhìn, nên không thể nhìn rõ đôi mắt đen sâu thắm của anh, lúc đang chuẩn bị tập trung nhìn kỹ, thì sức nặng đè trên người đột nhiên biến mất, sau đó nghe anh dửng dưng nói hai chữ "Quên đi."

Hoàng Trường Minh rút tay lại.

Anh bước xuống từ trên giường, cài lại chiếc thắt lưng vừa cởi, lấy một điều thuốc từ trong túi ra, nhưng không có lập tức châm lửa, mà chỉ nhìn cô một cái.

Cái nhìn này rất sắc bén, giống như là nhìn thấu cô từ trong ra ngoài.

Lam Ngọc Anh rùng mình một cái, ngay sau đó khẽ run rẩy, vẻ mặt với sự lạnh nhạt và thờ ở của anh như ngừng lại trong đôi mặt của cô, tiếng hừ lạnh vang lên, "Em không phải là người phụ nữ tôi yêu, nên chẳng hiếm lạ gì!"

Cô lấy hai tay che ngực ngồi dậy, sửa sang lại áo len nhãn nhúm, rồi gần như là tông cửa xông ra ngoài.

Bà ngoại ở trong phòng ngủ không có ngồi ngoài phòng khách, mà cũng bởi vì đã có tuổi nên tại của bà rất yếu, lại mở tiếng TV rất to, cho nên cũng không phát hiện ra tranh cãi giữa hai người. không cách nào tiếp tục ở nhà, Lam Ngọc Anh không ngừng bước chạy vọt ra ngoài sân. Không biết là đã ngồi ở bên bờ sông bao lâu, sắc trời dân tối lại, cô không thể không quay về theo con đường cũ.

Lúc gần tới nhà, những bước chân của Lam Ngọc Anh bắt đầu trở nên rụt rẻ, cũng không biết phải chống lại đôi mắt sâu thắm kia như thế nào nữa, chờ đến khi bước đến trước cổng nhà, phát hiện chiếc xe Land Rover màu trắng vốn đang đỗ ở một bên đã rời đi từ lúc nào không biết.

Đi qua sân vào cửa nhà, bà ngoại vẫn còn đang xem TV ở trong phòng ngủ, không biết là đang chiếu tiết mục nghệ thuật gì, mà không ngừng có tiếng cười truyền ra

Lam Ngọc Anh đi chung quanh một vòng, khắp nơi đều chìm vào trong im lặng.

Chậu nước rửa mặt bị đổ lăn đến bên giường đã được thu dọn, áo sơ mi được cởi ra cũng không còn ở đây, giống như là cái người đàn ông tên là Hoàng Trường Minh đó từ trước đến nay chưa từng xuất hiện ở đây.

Đến buổi tối, thức ăn cũng được dọn lên trên bàn gỗ tròn.

Bà ngoại chống gậy ba-toong đi tới dùng cơm, cầm đôi đũa lên thưởng thức các món ăn do cô làm, suốt cả quá trình cũng không có hỏi gì nhiều.

Lam Ngọc Anh có chút không nhịn được, "Anh ấy “Trường Minh á hả, nó đi rồi!" Bà ngoại giương mắt, bắt đầu tự mình nói, "Hình như công ty có chuyện gì đó, lúc ấy chỉ vội vã nói một cầu tạm biệt với bà, rồi lập tức lấy chìa khóa xe rời đi, nó không nơi cho cháu sao?" "... Có a." Khỏe môi của Lam Ngọc Anh hơi mấp máy. không cần làm ẩm giường nữa, cũng không phải gọi đến là đến nữa...

Khôi phục lại tự do của bản thân là chuyện tốt, chẳng qua là khi hít thở sâu, bên trong lồng ngực không hiểu được vì sao mà lại thấy khó chịu.

Rất dễ dàng tìm được người chăm sóc cho bà ngoại, đúng lúc ở quê có rất nhiều người

Lam Ngọc Anh chọn một người bình thường có quan hệ gần gũi, thương lượng trả lương xong, lại dặn dò vài chuyện cần chú ý trong lúc chăm sóc bà cụ, lúc này cô mới yên tâm rời đi.

Bởi vì không có Hoàng Trường Minh ở đây, nên buổi tối chủ nhật cô phải ngồi tàu hỏa để trở về.

Lúc gần đi, Lam Ngọc Anh ôm bà ngoại một cái thật chặt, dường như là muốn nhận lấy sức mạnh từ trên người của bà.

Chuyền tàu cô ngồi là chuyển đi trễ nhất, ngay cả mấy ga nhỏ cũng dừng lại, mãi đến hơn năm giờ sáng mới đến nơi, bấy giờ cô mới nhận ra là mình đã thức trắng cả đêm.

Thế mà lại không có cảm giác buồn ngủ lắm, chỉ là lúc đi bộ hai chân có chút nặng nề, giống như bị đổ đầy chì lên vậy, còn có ba tiếng nữa là đến giờ đi làm, Lam Ngọc Anh bắt xe trở về nhà, bước từng bước lên cầu thang đi qua từng tầng một, cô có chút thở gấp.

Trước mắt không biết sao lại hiện lên hình ảnh Hoàng Trường Minh ôm cô lên tầng lúc cô bị ngộ độc thức ăn. Lam Ngọc Anh vỗ về cái trán, đến khi chắc chắn là những hình ảnh kia không còn hiện lên nữa, cuối cùng cũng đi lên đến tầng cao nhất, đột nhiên không còn sức lực cầm chìa khóa để mở cửa, cô gõ cửa.

Người mở cửa từ bên trong khiến cho cô ngây ngẩn cả người, "Anh Nguyễn Phong...