Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 114: Ngoan lắm



**********

Có muốn anh không?

Lam Ngọc Anh ngớ người ra mất hai giây, ngay lập tức lắc đầu thật mạnh.

Hoàng Trường Minh dường như thấp giọng cười một tiếng, giọng nói so với ban nãy khàn hơn một chút: "Nhưng mà tôi muốn, làm sao bây giờ?"

Ngón tay Lam Ngọc Anh nằm chặt lại.

Hoàng Trường Minh tiếp tục tiến sát lại gần cô, hơi thở nóng rực từng bước xâm nhập vào trong tại cô: "Không chỉ muốn hôn em, còn

Sau thắt lưng bị một cánh tay quấn lên, cô bị đẩy đụng vào trong lồng ngực anh.

Mũi đập trúng rất đau, nhưng phần nhiều là bị nhiệt độ cơ thể anh hun nóng. "Tổng giám đốc Hoàng."

Lam Ngọc Anh vươn tay đẩy anh ra: "Hoàng Trường Minh Mặc dù cô đã đẩy anh ra một chút, nhưng cánh tay trên lưng vẫn ôm lấy rất chặt, cô hầu như không hề rời khỏi vòng tay anh.

Cảm giác được tay anh dần dần đường ray, Lam Ngọc Anh cắn rằng: "Nếu như anh còn không buông ra, tôi sẽ gọi người đến đấy!" "Tôi nhớ là em đã từng nói câu này rồi." Hoàng Trường Minh rũ mi xuống nhìn cô chăm chủ, giọng điệu ủng dung: "Mà hình như tôi cũng từng nói là, em cứ gọi thoải mái đi, tôi thích nghe em gọi, em càng gọi tôi càng thích

Lam Ngọc Anh trừng mắt nhìn anh, ngay cả nói cô cũng không nói ra được.

Tuy nhiên lúc này hai bên trái phải trong nhà vệ sinh đều không có ai đi ra, thậm chí còn không có ai đi về phía đăng này.

Lòng bàn tay của Hoàng Trường Minh đã phủ trên lưng cô, ngón tay của anh năm lấy góc áo của cô, sau đó bất ngờ kéo mạnh xuống.

Dường như Lam Ngọc Anh nghe được tiếng nút áo sơmi của mình đứt "phụt" một tiếng.

Cô cúi đầu trông thấy trước ngực mơ hồ lộ ra cảnh xuân.

Lấy chiều cao và góc độ của Hoàng Trường Minh, không khó để tưởng tượng ra nhất định những gì anh nhìn thấy còn rõ ràng hơn so với cô, trên mặt lập tức nóng lên. "Hoàng Trường Minh... Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Lam Ngọc Anh cảm thấy toàn thân mình sắp bốc cháy, vừa thẹn vừa giận. Lúc cô còn đang nói, đột nhiên có một chiếc chia khóa vớn quanh trên xương quai xanh của cô

Ánh mắt của Hoàng Trường Minh đang tập trung vào đó, đối mắt sâu thẳm híp lại, hàng mi dài gần như che hết con người của anh, khỏe môi của anh có hơi nhếch lên.

Chiếc chìa khóa nhỏ lại rơi xuống lần nữa, vốn ban đầu lạnh lẽo nhưng giờ đã có thêm chút nhiệt độ.

Hoàng Trường Minh không tiếp tục hành động đi quá giới hạn nữa, mà giơ tay lên vỗ nhẹ trên đầu cô. Như là chủ nhân đối xử với chủ chó cưng của mình vậy. "Ngoan lắm."

Lam Ngọc Anh cắn môi, vì hai chữ cuối cùng của anh. Nó giống như là trở lại trước đây, lúc anh hài lòng cũng sẽ nói như vậy.

Áp lực trên người cũng giảm bớt, Hoàng Trường Minh cầm lấy chai nước vừa mở nắp, bước chân lướt qua cô, khi vừa đến chỗ rẽ vào hành lang thì mơ hồ nghe được giọng nói của giám đốc: "Tổng giám đốc Hoàng, anh thế nào rồi? Vừa rồi tôi có bảo Ngọc Anh đến xem sao...

Lam Ngọc Anh tiến lên phía trước hai bước, đến gần nhìn chính mình trong gương.

Màu đỏ trên mặt lan đến tận lỗ tại và dưới cổ, ngược lại có mới càng giống người uống say hơn.

Đến khi Lam Ngọc Anh trở lại phòng riêng lần nữa, bữa tiệc đã gần kết thúc, nhưng điều khiến cô buồn bực chính là, Hoàng Trường Minh trước đó còn trở về rất khỏe mạnh, thế nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã say khướt, nhằm nghiên hai mất vịn tường đi suốt chặng đường.

Trường hợp như vậy hình như cô đã từng gặp rồi. Quả nhiên, lúc ra khỏi nhà hàng, vậy mà giám đốc lại cố ý giao Hoàng Trường Minh cho cô.

Đã trải qua sự kiện trong nhà vệ sinh, dù nói gì Lam Ngọc Anh cũng không chịu, trừ phi giám đốc phải đi cùng mới được. Cuối cùng giám đốc đành bất đắc dĩ, chờ tài xế đến đây, sau đó cùng ngồi lên xe của mình.

Tài xế và giám đốc ngồi ở ghế trước, Hoàng Trường Minh uống say và Lam Ngọc Anh tỉnh táo ngôi ở ghế sau.

Dọc đường vẫn luôn bình an vô sự, cô hơi thả lỏng cảnh giác.

Ban đêm không có nhiều xe lắm, rất nhanh xe đã chạy vào khu chung cư xa hoa, xuống xe Lam Ngọc Anh và giám đốc mỗi người đỡ một bên người Hoàng Trường Minh.

Đứng trước cửa thang máy, Lam Ngọc Anh giơ tay bẩm số, quay đầu lại liền trông thấy vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của giám đốc đang nhìn mình: "Giám đốc... Sao vậy a?" "Ngọc Anh, sao tôi thấy hình như cô rất quen thuộc chỗ này "Đâu có a..."

Ánh mắt Lam Ngọc Anh tránh né trả lời lấy lệ, cũng may thang máy đến rất nhanh.

Mỗi tầng một căn hộ, cô đi thẳng đến cửa chống trộm, giám đốc lấy chìa khóa từ trong túi quần tây của Hoàng Trường Minh ra. Sau khi mở cửa đi vào, cô không dám tiếp tục tự tiên làm chủ, sợ bị phát hiện ra chuyện gì mờ ám, đi theo giám đốc lên lầu tìm phòng ngủ chính.

Dưới ánh trăng mờ ảo, chiếc giường lớn kia thật sự là rất bắt måt

Đặc biệt là đối với người đã từng có rất nhiều ký ức ban đêm mây mưa trên đó như Lam Ngọc Anh mà nói. không biết có phải là do cô quá lỡ là cảnh giác hay không, lúc thả Hoàng Trường Minh lên giường, trước ngực bị sờ soạng một trận.

Không phải cái loại vô ý chạm vào, mà là còn dùng sức bóp thêm mấy giây...

Lam Ngọc Anh nhìn về phía Hoàng Trường Minh, chỉ thấy bộ dạng anh vẫn nhắm nghiền hai mắt, dường như hoàn toàn không rõ bản thân đã giở trò lưu manh gì vậy.

Cô khẽ cắn môi, chỉ có thể nhịn xuống!

May mà không có bật đèn, ráng đỏ ửng lên trên mặt được che giấu rất tốt.

Sau khi kéo chăn bông đắp lên cho anh, Lam Ngọc Anh và giám đốc nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ chính rồi đóng cửa lại. Lúc đi xuống lầu, cô không kiềm lòng được liếc nhìn về phía phòng bếp một cái.

Khi vừa bước vào cửa, cô đã ngửi thấy một mùi gì đó rất lạ, giống như thứ gì đó đang cháy, hình như là tỏa ra từ nhà bếp. Bước chân Lam Ngọc Anh chậm lại hai bước, nhẹ nhàng đi qua.

Ánh trăng sáng chiếu vào từ cửa sổ soi rõ cảnh tượng bên trong, bếp nấu ngổn ngang, nồi đun nước năm trên nền nhà, hình như bên trong còn có vật thể khả nghi đã vón cục lại vừa đen vừa bẩn...

Việc đầu tiên Lam Ngọc Anh nghĩ đến là hôm qua anh gọi điện đến hỏi cô cách nấu mì

Giám đốc đã đi đến cửa nhà, gọi cô: "Ngọc Anh, cô còn lề mê cái gì đấy!" "Ra ngay đây!" Lam Ngọc Anh vội đuổi theo.

Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, cả ngôi nhà chim vào im lặng.

Trong căn phòng tỏi đen, Hoàng Trường Minh chậm rãi mở đôi mắt đen láy ra.

Cần cổ nhô ra khẽ chuyển động, cho dù lúc sau có uống rượu tiếp, nhưng mùi hương của cô dường như vẫn còn lưu lại giữa răng môi, đầu ngón tay xoa nhẹ, vẫn có thể cảm nhận được cảm giác khi chạm vào cô.

Tiếng mở khóa kim loại của thắt lưng vang lên, chỉ có Hoàng Trường Minh mới biết bản thân mình đang làm cái gì.

Hiện tại ngay cả khi chỉ nghĩ đến cô ấy cũng không thể nhịn được sao...

Tại Hoàng Thị.

Mùa này ở thành phố phía bắc còn chưa có hệ thống sưởi, nhưng máy điều hòa trong phòng họp được mở hết cỡ, Lam Ngọc Anh cảm thấy lúc nào hít thở cũng rất nóng.

Cô bưng chén trà trước mặt lên, uống một ngụm cho nhuận giọng.

Lại nhìn về phía cửa đến lần thứ ba, Lam Ngọc Anh rất lo lắng không biết giám đốc sao nghe điện thoại lâu như vậy, đến giờ vẫn chưa quay lại, trong căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người cô và Hoàng Trường Minh, đương nhiên là Phan Duy mặt đơ như khúc gỗ đứng bên cạnh hoàn toàn có thể bỏ qua. Ngoại trừ tiếng điều hòa, chỉ còn tiếng lật giở tài liệu loạt soat.

Thế nhưng ánh mắt không giống như lần trước, đôi mắt sâu thắm của Hoàng Trường Minh như đang khóa chặt trên người cô. "Trong hồ sơ dự án hợp tác muốn tăng giá trị thị trường lên hai trăm phần trăm là có ý gì?" Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt, giải thích: "Chuyện này tôi cũng không rõ lâm, chờ lát nữa giám đốc quay lại sẽ nói rõ với anh...

Xoay bút máy trong tay một vòng, đột nhiên Hoàng Trường Minh không hề báo trước gọi một tiếng. "Lam Ngọc Anh "