Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 457: Mắt nhìn phụ nữ cũng không tệ!



Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********

Chương 457: Mắt nhìn phụ nữ cũng không tệ!

Ngày hôm sau, tại trường đua ngựa.

Trước đó trên máy bay hầu như cô không chợp mắt nổi, thiếu ngủ quá lâu, đêm qua Lam Ngọc Anh không chống đỡ nổi nữa, chìm vào giấc ngủ sâu. Bởi vì vị trí của trường đua ngựa tương đối xa, lại có chút kẹt xe, lúc cô đến nơi chiếc Bentley của lão Lê đang đậu bên ngoài, chỉ có tài xế ngồi ngủ gục bên trong

Trại ngựa ngoài trời chiếm diện tích rất lớn, Lam Ngọc Anh sau khi vào cũng không biết tìm người ở đâu. Khi cô đang bối rối, có người vỗ vai cô.

Lam Ngọc Anh bối rối quay đầu lại, nhìn thấy một người con trai cao lớn đẹp trai đang đứng phía sau, trông còn rất trẻ, đang mỉm cười với cô, nụ cười nhẹ nhàng tạo nhã, giống như ánh nắng xuyên qua mây, khiến người ta cảm giác xung quanh ấm áp.

Cô không khỏi hơi nhíu mày.

Nghĩ rằng bên kia tiến tới bắt chuyện, cô đang định quay người bước đi thì chợt nghe anh ta nói: “Chúng ta lại gặp nhau!" "Anh... Lam Ngọc Anh giật mình. “Hôm qua cô đụng trúng tôi và tôi đã nhặt được điện thoại của cô. Bên kia cười giải thích.

Lam Ngọc Anh đột nhiên nhớ tới chính là người đàn ông ngày hôm qua, chẳng trách cô nhìn anh ta cảm thấy quen thuộc, cô vội nói: "Ừm! Xin lỗi, tôi không nhận ra!" “Không sao đâu!” Người đàn ông lắc đầu cười.

Nhưng chỉ nhìn thoáng qua, Lam Ngọc Anh không có ý định lãng phí quá nhiều thời gian cho đối phương, tiếp tục tìm kiếm địa điểm.

Người đàn ông cũng không rời đi, ngược lại hỏi cô: "Cô đang tìm người à?" "Ừm, tôi muốn tìm ngài Lê.." Lam Ngọc Anh gật đầu, nói thật với đối phương. “Lão Lê?” Chàng trai kia kinh ngạc, nụ cười càng sâu. “Thật trùng hợp, tôi cũng tới tìm ông ấy, đi cùng tôi đi!

Lam Ngọc Anh do dự rồi đi theo anh ta vào trường đua ngựa với thái độ hoài nghi, khoảng năm sáu phút sau thì thấy một cái dù che trước mặt, ngồi bên dưới là Lão Lê trong bộ đồ Thái Cực quyền, tay phải chống gậy.

Người đàn ông có vẻ rất quen thuộc và bước thẳng đến chỗ Lão Lê. "Ông ngoại, có một cô gái xinh đẹp đang tìm ông!"

Lam Ngọc Anh sửng sốt, nhìn thấy Lão Lê ngẩng đầu, hiếm thấy nở nụ cười, "Văn Nam, cháu thay quần áo chậm như vậy! Cô gái xinh đẹp nào tới tận chỗ này tìm ta vậy!"

Lão Lê nhìn theo ánh mắt nghiêng của anh ta, nhìn thấy cô ở phía sau, đột nhiên không vui, "Lại là cô?"

Lam Ngọc Anh ngay lập tức bước tới và chậm rãi nói: "Ngài Lê, như ngài đã nói ngày hôm qua, tôi đã nhảy khỏi giàn nhảy bungee rồi. Tôi hy vọng ngài có thể nghe tôi nói một chút!" “Được rồi!” Lão Lê nhún vai, cô chưa kịp nói thì đã ném ra một câu, “Hôm qua cô nói, cô tên là gì? "Lam Ngọc Anh... Cô từ từ trả lời.

Lão Lê lại hỏi: "Có phải người vợ chưa bước qua cửa của Hoàng Trường Minh không?" “Vâng ạ!” Lam Ngọc Anh gật đầu, cô vô thức vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, vẻ mặt ngại ngùng. Lão Lê không để ý đến những động tác nhỏ như vậy, nhưng người đàn ông bên cạnh lại chú ý. "Cô một mình chạy tới Hong Kong à?" "Tôi đi một mình... "Cô bao nhiêu tuổi?" "28..."

Nghe vậy, Lão Lê nhướng mày, có chút kinh ngạc, tựa hồ còn tưởng rằng cô là một cô bé mới đôi mươi. . Googl𝚎 𝑡𝗋ang này, đọc ngay không quảng cáo || 𝑡𝗋um𝑡𝗋uy𝚎 n.Ⅴ𝑵 ||

Lam Ngọc Anh có chút xấu hổ và không khỏi nghĩ trong lòng, cô còn có một đứa con trai....

Cô chợt nhận ra mình đang bị Lão Lê đánh lạc hướng, thật là gian xảo!

Đang nhíu mày, đang suy nghĩ nên nói như thế nào, chợt nghe thấy một giọng nói vang lên: “Năm phút đã qua rồi!"

Lam Ngọc Anh đã rất ngạc nhiên, và sau đó cô nhận ra rằng bên kia đã cố tình làm vậy...

Sau khi được ánh mắt của Lão Lê ra hiệu, hai vệ sĩ lại xuất hiện, đứng ở hai bên cô, một bên trái và một bên phải, nhìn chăm chăm vào có một cách dữ dội, họ chuẩn bị đưa cô ra khỏi trường đua ngựa, cô căn chặt môi gọi: "Ngài Lê

Lão Lê nhìn cô, nhưng ánh mắt có chút buông lỏng.

Thật ra hôm qua ông chỉ tùy tiện ra một yêu cầu cho có lệ, cũng có chút cố ý trêu chọc, sau khi cô nhảy xong thì ông đã rời đi rồi, nhưng không ngờ cô gái này khờ tới như vậy chạy đến nhảy, còn ngất đi luôn.

Rõ ràng là sợ độ cao, vậy mà vẫn nhảy...

Lão Lê nghĩ tới đây, mấp máy môi "Chờ một chút!"

Khi hai vệ sĩ nhận được lệnh, họ lập tức buông cô ra, đứng thẳng mỗi bên chờ điều động bất cứ lúc nào. “Cô bé, tôi biết cô cố gắng chạy tới đây tìm tôi là vì chuyện gì!” Lão Lê dừng lại, sau đó làm ra vẻ trầm ngâm, chậm rãi nói: “Thôi được rồi, cô có nhìn thấy những người đang tiến hành đua ngựa đằng kia không? Nếu cô tham gia và chiến thắng, tôi sẽ ngồi xuống, lắng nghe những gì cô nói mà không tính thời gian! Thấy thế nào?

Lam Ngọc Anh khẽ nghiến răng gật đầu, "Được..." Cô không chắc, nhưng giống như cú nhảy bungee hôm qua, cô phải làm được bằng bất cứ giá nào.

Khi quay đi, Lam Ngọc Anh đã lén lấy chiếc nĩa trên đĩa hoa quả trong khi những người khác không để ý.

Một nhân viên mang đến cho cô một con ngựa, có vẻ khá ngoan ngoãn, khi đến gần nó cô khế hừ lạnh.

Lam Ngọc Anh rất cảm kích vì Hoàng Trường Minh lúc trước đã đưa cô tới trường đua ngựa, nếu không bây giờ có thể lên ngựa cũng không biết làm sao, nhưng sau khi ngồi lên ngựa, cô vẫn cảm thấy lưng ngựa đang run rẩy, cô vội vàng ngồi thẳng lưng. "Bùm!"

Có tiếng súng, tất cả ngựa lao ra.

Lam Ngọc Anh hai tay nắm chặt dây cương, chỉ có thể học theo những người khác mà vung roi trên tay, nhưng cô không có nội dung kỹ thuật gì cả. Mặc dù con ngựa dưới cô đang chạy, nhưng so với các con ngựa khác thì như đang tản bộ vậy.

Cô tuyệt đối không thể thua...

Hít sâu một hơi, Lam Ngọc Anh nắm chặt dây cương, từ trong túi lấy ra chiếc nĩa xiên trái cây, không dám quay đầu lại, giơ tay về phía sau dựa theo cảm giác mà đâm thẳng vào mông ngựa một cách mãnh liệt.

Cả người cô đột nhiên ngả về phía sau, tiếng vó ngựa văng vẳng bên tai.

Ngay sau khi bàn chân trước nâng lên hạ xuống, con ngựa đột nhiên chạy về phía trước một cách điên cuồng...

Lão Lê và Lê Văn Nam vẫn ung dung ngồi dưới tán ô xem trận đua ngựa.Cô ấy xem ra không biết cưỡi ngựa chứ nói gì đến đua ngựa, những người kia đều là huấn luyện viên, cô ấy thắng không nổi rồi!" “Cô gái nhỏ này đến Hong Kong để yêu cầu tôi rút đơn kiện” Lão Lê nói với vẻ thấu hiểu mọi chuyện. “Ông ngoại có đồng ý không?” Lê Văn Nam hỏi.

Lão Lê nhấp một ngụm trà, sau đó cười hai lần, "Ha ha, ta tới đại lục phát triển dự án, nhưng lại bị lừa một số tiền lớn như vậy. Làm sao có khả năng rút đơn kiện? Ta không phải là người làm từ thiện!" “Vậy mà ông cũng nói để cho cô ấy đua ngựa... Cháu hiểu rồi, ông ngoại, ông cố ý muốn dùng cách này để chặn miệng cô ấy!” Lê Văn Nam đột nhiên hiểu ra, chắc chắn tính tình của ông ngoại chưa bao giờ dễ nói chuyện như vậy. Và không thể tránh khỏi việc cố tình làm khó người khác.

Lê Văn Nam không khỏi thở dài thay cho Lam Ngọc Anh, thật đáng tiếc cô ấy cố gắng như vậy, chỉ sợ sẽ thất vọng.

Ngẩng đầu tiếp tục chú ý cuộc đua, Lê Văn Nam không biết mình nhìn thấy cái gì, kinh ngạc nói: "Chuyện gì xảy ra, cô ấy dẫn đầu?"

Những người khác cũng kinh ngạc nhìn sang, phát hiện ngay từ đầu con ngựa của Lam Ngọc Anh quả nhiên bỏ lại tất cả mọi người, chỉ là ngay sau đó, bọn họ đều phát hiện ra sự kỳ lạ.

Vì dường như cô không thể điều khiển được con ngựa, cô đã giữ chặt dây cương, hai chân kẹp vào bụng con ngựa, cố gắng tránh cho mình bị va xuống, và con ngựa, hoàn toàn mất kiểm soát, đã phát điên. Nó cứ thế chạy về phía trước, máu chảy xuống bên cạnh mông con ngựa.

Lão Lê cũng hiểu ra toàn bộ câu chuyện, giọng điệu không giấu được vẻ kinh ngạc, "Con nhỏ này thật không muốn sống nữa rồi!"

Sau khi băng qua vạch đích, Lam Ngọc Anh đã không thể dừng ngựa. Lúc này cô cũng hoảng sợ không biết phải làm sao, chỉ có thể để nó tiếp tục chạy lung tung.

Khi nhìn thấy mảng cỏ xanh trước mặt, cô nghiến răng, nhắm mắt hít một hơi dài, sau đó đột nhiên thả lỏng dây cương, dùng sức nhảy sang một bên, nhưng tốc độ nhanh đến mức cô cảm thấy mình thở gấp. Cô ngã xuống thảm cỏ và lăn mấy vòng, nằm yên ở đó.

Tai nạn bất ngờ này khiến tất cả mọi người đều lao về phía trước.

Con ngựa điên đã lao đến xa, và một số nhân viên bảo vệ đang truy đuổi nó. “Cô Lam! Cô không sao chứ?” Lê Văn Nam đỡ cô dậy, thấy cô mở mắt ra chắc chắn không xảy ra án mạng, anh ta lập tức an tâm nhưng cũng sợ hãi, "Cô quá can đảm, không biết cưỡi ngựa vẫn dám đua. Hơn nữa cô làm như vậy có có biết nguy hiểm như thế nào không? May mắn là cô đã khéo léo ngã trên đồng cỏ, nếu ở trên đồi phía trước chắc gãy xương, lỡ để ngựa giẫm lên...

Nói đến chuyện sau, anh ta không thể nói gì nữa, cũng không thể tưởng tượng được.

Lam Ngọc Anh không trả lời anh ta cái gì, cố gắng ngồi dậy với thân thể đau nhức, nhìn thẳng vào ông lão đang đi ngang qua, cô run rẩy nói: "Ngài Lê, tôi thắng rồi!"

Lão Lê liếc mắt nhìn cô, sau đó mỉm cười, "Mắt nhìn phụ nữ của Tổng giám đốc Minh cũng không tệ!"