Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 98: Giúp anh hạ hỏa



LamNgọc Anh ngửa đầu, cảm giác cả vòng eo của mình sắp bị anh vò trong tay.

Không khí trong lồng ngực anh càng ngày càng ít, mà Hoàng Trường Minh lại càng tấn công mãnh liệt, dần dần chỉ biết bị động hùa theo anh.

Cô có chút không chịu được, cả cơ thể ngả về phía sau, cả ót và lưng dán sát vào cửa kính xe.

Hoàng Trường Minh đặt trán trên người cô, giọng nói rất trầm, “Về ngủ với tôi.”

Lam Ngọc Anh giương mắt lên, mới phát hiện đôi mắt đen sâu tĩnh mịch đã đổi sắc từ lúc nào, ánh nhìn bên trong đều vô cùng nóng bỏng, mà mỗi hơi thở của anh đều làm cho da cô nóng bỏng theo. “Bạn thân em còn ở đây mà!” Lam Ngọc Anh cúi đầu, ngạc nhiên phát hiện ra giọng mình cũng khàn theo, "Ngày mai có hai người mỗi giới hạn cô ấy đi xem nhà, sẽ nhanh chóng tìm được một căn thích hợp thôi." “Ừm, anh chịu khó chờ thêm hai ngày đi.”

Hoàng Trường Minh nghe vậy, liền trầm giọng cắt lời, “Không được, đợi thêm vài ngày thì người thân của em lại đến!”

Lam Ngọc Anh liếm môi một cái, người đàn ông này...

Sao lại biết rõ về cô như thế "Không đi theo tôi?” Hoàng Trường Minh ngồi thẳng người, đuôi lông mày từ từ nhưởng lên. “Thật sự không được mà.." Lam Ngọc Anh rất khó xử.

Hoàng Trường Minh lại lấy thêm một điều thuốc từ bao thuốc lá, cũng không châm thuốc vội, lòng bàn tay vuốt ve trên thân điều thuốc màu trắng, sau đó nói một câu rợn người, "Vậy thì làm trên xe, em có thể chọn một!”

Lam Ngọc Anh bị dọa sợ, theo bản năng rụt vai lại.

Trời ạ anh đang nói cái gì thế

Trương Tiểu Du còn đang xem phim trên tầng, mà kinh nghiệm làm trên xe trước đây xấu hổ như thế, bây giờ làm sao cô dám thử lại.

Tay Hoàng Trường Minh đặt trên vô lăng, vung vẩy bật lửa đốt thuốc.

Cố ý nhìn về phía cô, nhìn thấy tay cô xoắn xuýt, bắt đầu chầm chậm đếm số, "Ba." "Hai..." "Một..."

Lam Ngọc Anh vô cùng lo lắng, một câu cũng không nói nên lời.

Hai thứ này thật sự không thể chọn một cái được đâu...

Khóe miệng Hoàng Trường Minh nhếch lên, trong mắt lóe lên cảm giác vừa lòng, “Ok, đi thôi.”

Lập tức, chiếc Land Rover lần nữa nổ máy, giống như trong chớp mắt liền phóng ra khỏi khu dân cư cũ.

Lam Ngọc Anh nhìn cảnh đêm nhiều màu xẹt qua kính cửa sổ, đành phải lấy điện thoại gửi tin nhắn cho bạn thân, nói dối có chút việc về muộn, bảo cô ngủ trước đi không cần chờ mình.

Giữa đường gặp đèn đỏ, tay Hoàng Trường Minh cầm điều thuốc vỗ vỗ trên dạ dày. “Hoàng Trường Minh, anh chưa ăn tối sao?” Lam Ngọc Anh nghĩ đến một chuyện, hỏi anh. “Ừ.” Hoàng Trường Minh liếc cô một cái.

Lam Ngọc Anh nhíu mày, "Sao lại không ăn cơm, buổi tối dạ dày trống không sẽ rất khó chịu! “Bốc hỏa, đau răng.” Hoàng Trường Minh nhìn về phía cô.

Lam Ngọc Anh bị anh liếc liên tục có chút xấu hổ, hỏa này không phải là do cô đúng không

Cô cắn môi nói, "Vậy... Chút nữa đến nơi tôi nấu cho anh bát mì nha." “Ừm.” Hoàng Trường Minh kéo tay cô qua, đặt trên dạ dày mình. “Tôi muốn hai quả trứng chân nước sôi.” “Được!” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Chỉ nhìn một bên mặt đường nét cứng cỏi của anh, sao cô lại có cảm giác anh đang làm nũng với mình..

Đến nhà, Lam Ngọc Anh liền thay dép lê chui vào phòng bếp, động tác nhanh nhẹn, hơn mười phút sau cô đã nấu xong một tô mì bưng ra, nóng hổi, làm cho ánh mắt cô cũng mềm mại hơn.

Hoàng Trường Minh ngồi trên bàn ăn, cầm đũa trong tay giống như đứa bé chờ ăn cơm trưa trong nhà trẻ. “Còn đang nóng, anh chờ nguội một chút rồi lại ăn!” Lam Ngọc Anh bưng bát đến trước mặt anh. “Ừm.” Hoàng Trường Minh gật đầu, dùng đũa phẩy phẩy cho hơi nóng tản đi bớt, sau đó mới ăn.

Có thể là bởi vì quá đói, nên anh ăn rất nhanh, không bao lâu đã thấy đáy bát.

Lam Ngọc Anh dọn dẹp trong phòng bếp, vừa mới nhỏ hai giọt nước rửa bát lên miếng mút rửa, sau lưng đã bị Hoàng Trường Minh phủ lên, giống như một con chó khổng lồ nhiệt tình, đôi môi mỏng như có như không dán vào tại cô.

Sau đó hướng xuống cổ rồi xương quai xanh.

Hết lần này đến lần khác giống như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã rời ra.

Trên tay Lam Ngọc Anh đều là bọt xà phòng, có thể không thể nhúc nhích được bắt đầu run rẩy, nhất là khi tay anh vòng qua nách mở hai nút áo trước ngực cô. “Hoàng Trường Minh.

Môi Lam Ngọc Anh phát khô, cô thở hổn hển trước khi nói ra được.

Hoàng Trường Minh quay người cô lại, không biết lấy ra một cái bao cao su từ nơi nào, "Giúp tôi hạ hỏa.”

Mặt Lam Ngọc Anh đỏ đến tỏa nhật, quả nhiên anh nói lửa chính là CÔ “Đừng, tôi còn chưa dọn dẹp xong...

Bọt xà phòng trên tay Lam Ngọc Anh đều đã bốc hơi hết trên sơ mi của anh, làm vải bị ướt.

Lại mở miệng, nhưng toàn bộ giọng nói đều bị nuốt vào trong bởi động tác của anh.

Lúc tan tầm chạng vạng tõi ngày hôm sau, bạn thân Trương Tiểu Du gọi điện cho cô rủ đi dạo phố.

Vừa gặp nhau, quả thật không thể trốn tránh, “Ngọc Anh, tối hôm qua cậu lên sao hỏa đổ rác sao?” “Ừm, tớ không phải đã nhắn tin cho cậu rồi sao “À à, vậy mấy giờ cậu về nhà?" "Nửa đêm nha, lúc đó cậu cũng ngủ rồi..." Lam Ngọc Anh ấp ủng. “Thật sao? Nhưng tối hôm qua tớ xem nguyên một bộ phim truyền hình!” Trương Tiểu Du nhíu mày, híp mắt nói, “Còn định gạt tớ, dấu hôn trên cổ cậu còn đang ở đó kìa!”

Lam Ngọc Anh nghe vậy hoảng hốt cúi đầu kiểm tra.

Đến lúc không thấy gì cả mới biết mình bị lừa, “Cá con!” “Được nha, vậy là hiểu rồi!”

Trương Tiểu Du ra vẻ đã nghe đến chán vỗ vai cô, nháy mắt ra hiệu, "Nhưng bạn trẻ à, đừng phóng túng quá hại thân thể nha!” “Cậu còn muốn đi mua quần áo không!” Lam Ngọc Anh vô cùng xấu hổ. “Mua mua mua! Tớ sai rồi!” Trương Tiểu Du cười hì hì nói, kéo cô chạy về phía cửa thang máy.

Cuối cùng đến một cửa hàng, thấy ở đây trưng bày toàn áo sơ mi nam, Lam Ngọc Anh không hiểu hỏi, "Sao cậu lại mua đồ nam?” "Bọn tớ muốn đến nhà dì nhỏ ở Vũng Tàu, cậu cũng không phải không biết, nếu tớ không mua quà cho chồng dì nhỏ, thế nào dì nhỏ cũng ăn thịt tớ!” Trương Tiểu Du nhún vai.

Lam Ngọc Anh gật gật đầu, có chút hiểu dì nhỏ của đối phương.

Đi vào không bao lâu, Trương

Tiểu Du liền ngạc nhiên kêu lên, “Oa, cái này được này, mua hai cái được giảm giá sáu mươi phần trăm! Ngọc

Anh, cậu cũng mua một cái đi!”

Nửa tiếng sau, không chỉ Trương Tiểu Du hai tay đầy tràn, mà Lam Ngọc Anh cũng cầm rất nhiều túi đồ trong tay.

Vì để mua được giảm giá, Trương Tiểu Du ép cô phải chọn một cái, nhưng bên cạnh cô cũng không có người đàn ông nào có thể tặng quà, nếu có hình như cũng chỉ có Hoàng Trường Minh, cuối cùng chỉ có thể đọc kích cỡ của anh...

Vừa ra khỏi trung tâm thương mại không lâu đã thấy một chiếc Bentley mày đen đỗ bên đường.

Mười phút trước Hoàng Trường Minh gọi điện thoại cho cô, hỏi cô đang ở đâu, nói là tiện đường đến đón cô.

Phan Duy xuống xe thay cô mở cửa, Trương Tiểu Du không làm bóng đèn nữa, trước khi đi còn cố tình ghé sát tai cô nói, “Nhớ kỹ lời tớ nha, người trẻ tuổi!”

Mặt Lam Ngọc Anh đỏ bừng, ngồi vào trong xe.

Cửa xe đóng lại, cô bị ánh mắt mắt sắc bén của anh làm cho run lên. " Sao thế?"