Ôm Trăng Sáng

Chương 118: Sấm chớp



Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Nhát cắn này của Lương Hoàn cứ thế cắn chắc vị trí Thái tử của mình.

Chiến sự cận kề, chọn một đứa trẻ hoàng gia khác không biết phải tốn bao nhiêu công sức, còn liên quan đến vô số lợi ích trong đó. Giờ không kịp để Thôi Kỳ sinh thêm đứa nữa rồi. Trong thang điểm mười đánh giá của Lương Diệp, ba điểm là cho việc thỏ con này còn có phần tàn nhẫn, ba điểm nữa xuất phát từ câu "a thúc" bé gọi Vương Điền. Do đó, hắn miễn cưỡng chốt vị trí Thái tử cho bé con.

Lương Hoàn được một tiếng "a thúc" tiến cử thăng chức vẫn lơ mơ. Tại điển lễ long trọng được tổ chức gấp rút, trước sự đe dọa kết hợp dụ dỗ của Lương Diệp, ít nhất bé đã nén được dòng nước mắt, không làm mất thể diện ngay từ ngày đầu đăng cơ Thái tử.

Rồng vàng trên áo bào nhỏ giương nanh múa vuốt nhưng sao dữ dằn bằng Lương Diệp. Bé con lặng lẽ sờ sừng nhỏ của rồng vàng, đanh mặt đứng cạnh Lương Diệp, bị dao lá liễu đằng sau chọc bả vai đe dọa, cất tiếng gọi "phụ hoàng" non nớt.

Lương Diệp hờ hững liếc bé con, thưởng cho bé một viên kẹo.

Lương Hoàn tự cho là kín đáo, lặng lẽ bỏ viên kẹo vào miệng, phát hiện vị kẹo giống với loại a thúc thường đặt lên bàn cho bé ăn. Mặc dù bé con cũng sợ a thúc nhưng so ra thì a thúc là người hiền lành nhất trong số những người lớn bé từng gặp, còn lại ai cũng khiến bé sợ chết đi được.

Hiển nhiên cặp "cha con" chắp vá kết bè này không quen thân cho lắm. Thái tử nhỏ thích cây cột rồng cuộn tại điện Nghị Sự hơn Hoàng đế thấy rõ, hận không thể cách xa Lương Diệp vài chục mét. Chúng thần tử bên dưới chẳng những không thấy lạ mà còn vô cùng thấu hiểu, bọn họ mà ở gần Lương Diệp thì cũng hận không thể trèo lên cây cột luôn.

Chẳng qua Thái tử nhỏ này đúng là trắng xinh quá chừng, càng nhìn càng thấy giống một Công chúa nhỏ đáng yêu, mỗi tội không ai dám nói. Dù sao thì dựa vào những việc Lương Diệp từng làm trước đây, chỉ cần có được một Thái tử thôi là bọn họ đã cảm động đến rơi nước mắt rồi.

Sau điển lễ, Lương Diệp bước lên đài Điểm Tướng.

Bậc thiên tử xưa nay gấm ngọc lụa là thay sang bộ giáp đen khốc liệt, bên hông là kiếm lớn dày nặng. Khác với kiếm dẻo giết người không thấy máu lúc trước, thanh kiếm này không để giết người, mà để cứu nước.

Tại bục cao sừng sững, Lương Diệp quan sát đội quân đen ngút ngàn không thấy điểm cuối, nói ra những lời động viên khích lệ lòng quân, lắng nghe từng tiếng hô hào sục sôi nhiệt huyết bên tai. Kiếm dài tuốt khỏi vỏ, cắt qua trời cao, chỉ thẳng về phía Bắc Đại Đô, nơi có thành Tử Nhạn. Giọng hắn không lớn nhưng lại lọt rõ vào tai từng người.

"Hỡi các tướng sĩ! Hãy theo trẫm ra trận giết địch giữ nước! Báo thù rửa hận!"

"Giết địch giữ nước! Báo thù rửa hận!"

Tiếng hô hào dời non lấp biển vang vọng khắp không trung Đại Đô. Quân kỳ bay phất phới dưới bầu trời cao rộng, cổng cung nguy nga 'ầm ầm' mở.

Khói pháo giao thừa chưa tan, cờ đỏ trắng đã được giương lên. Giáp đen tại người, đại quân xuất phát.

Lương Diệp ngồi trên lưng ngựa, đồng xu ấm áp kề cận trái tim. Khoảnh khắc vó ngựa bước qua cổng thành Đại Đô, gió tuyết ập thẳng vào mặt, làm sặc mũi miệng.

Hắn lấy làm tiếc nuối vì không có bóng dáng Vương Điền trên tường thành, rồi lại thấy may vì người ấy đang ở cách muôn trùng núi sông.

Chỉ không biết Vương Điền có dán đúng câu đối hay chăng.

**

Giấy đỏ được dán bằng hồ nhão hơi nhăn. Chất giấy kém kết hợp với nét chữ chẳng đẹp mấy khiến nó trông có vẻ không hợp với tòa nhà này, bị gió lùa vào khi cửa mở thổi bay lên một góc.

Vương Điền nhận thư Trường Lợi trình lên, vừa đi vừa xé mở, đọc nhanh như gió. Nét mặt anh dần trĩu nặng.

Trong phòng khách, đám người Hứa Tu Đức và Thôi Kỳ đang chờ anh, thấy Vương Điền tới thì đổ dồn ánh mắt vào anh.

Vương Điền cho họ xem lá thư.

Mấy người truyền tay nhau đọc một tờ giấy mỏng. Sở Canh còn trẻ, khiếp hãi đến biến sắc. Bàn tay mập mạp cầm giấy thư của Hứa Tu Đức khẽ run: "Ngụy Vạn Lâm tạo phản, một trăm nghìn quân phía Bắc tại thành Tử Nhạn bị chôn giết... Ngụy Vạn Lâm! Sao gã dám!?"

"Ngụy Vạn Lâm sẵn tính tham lam." Thôi Kỳ lạnh nhạt nói.

"Gã có tham đến mấy cũng không thể phản quốc thế chứ! Ta tham vậy mà ta còn..." Thịt trên mặt Hứa Tu Đức rung rinh. Ông ta chợt ngừng lời, ngại ngùng cười với Vương Điền: "Tất nhiên ta là người thanh liêm chính trực, Ngụy Vạn Lâm này quả thực phạm tội đáng muôn lần chết!"

Sở Canh sốt ruột nói: "Thành Tử Nhạn nằm ngay Bắc Đại Đô, đường sông thông khắp bốn phía, nối thẳng tới Đại Lương. May mà trời đang độ rét buốt, nước sông phía Bắc đóng băng. Nếu vào mùa Xuân, băng tan thì Lâu Phiền có thể đi theo đường sông xuống thẳng Đại Đô, nước Lương sẽ gặp nguy mất."

Văn Ngọc bên cạnh không nói năng gì, chỉ nhìn Vương Điền.

Trong ấn tượng của Vương Điền, hình tượng Ngụy Vạn Lâm luôn trung thành và tận tâm. Dù sao vào cái lần bị ám sát tại núi Thập Tải ấy, cảnh Ngụy Vạn Lâm trúng tên trong rừng vẫn liều chết bảo vệ anh phá vòng vây hãy còn rõ trước mắt. Người này trung thành, đôn hậu và chất phác, không thì Lương Diệp cũng chẳng yên tâm giao quân đội phía Bắc cho hắn.

Thế nhưng thứ khó đong đếm nhất là lòng người. Ngoảnh đi ngoảnh lại, Ngụy Vạn Lâm đã phản bội quốc gia, khiến một trăm nghìn tướng sĩ chết thảm trong tay thống soái nhà mình và kẻ địch.

Cứ vậy, việc hợp tác bọn họ đã bàn với nước Triệu trước đó lại có thêm những biến số.

"Bệ hạ ngự giá thân chinh..." Tuy tham lam khôn lỏi nhưng xét cho cùng, Hứa Tu Đức vẫn là lão thần. Ông ta hiểu rất rõ được và mất: "Trong triều đình thế mà chẳng có ai đáng tin dùng!"

Lương Diệp tiếp nhận cục diện rối ren này, lại chẳng chọn được ai đi đánh trận. Tiêu Văn Bách còn phải trấn giữ phương Nam. Có ông ấy đe dọa Nam Triệu và Đông Thần, ít nhất Đông Thần sẽ không dám tự tiện ra tay với khu vực Đông Nam của nước Lương. Tiêu Viêm dẫn quân tới bảo vệ Đại Đô rồi, giờ mà lên phía Bắc nữa thì không ổn. Hai cha con một Nam – một Bắc. Dẫu họ không có ý đồ thì Lương Diệp cũng phải cân nhắc xem liệu có nên sửa thiên hạ này sang họ Tiêu hay chăng.

Tuy nói dùng người không được nghi ngại nhưng đứng ở góc độ của Lương Diệp, Vương Điền vậy mà lại thấy hắn làm thế không có gì đáng bị chỉ trích. Thậm chí anh hiểu rằng Lương Diệp cũng cần đánh một trận tạo dựng tên tuổi, chấn nhiếp triều đình từ trên xuống dưới, ngồi vững hơn tại ngai vàng.

Chẳng qua, hắn đang phải đối mặt với đội quân kết hợp của Lâu Phiền và Đông Thần, bản thân hắn thì chưa từng dẫn quân đi đánh giặc, cộng thêm hành động lập Thái tử trước khi ra trận kia đã khiến Vương Điền phải thầm lau mồ hôi thay hắn.

Phong cách hành xử mạnh bạo này của Lương Diệp chưa từng đổi thay. Chỉ cần được lợi là dám liều chết ngay, tuyệt nhiên không tồn tại giai đoạn "do dự".

Sự quyết liệt độc đoán ấy rất phù hợp ở một Hoàng đế. Thế nhưng, thân là người yêu của Lương Diệp, Vương Điền lại rất muốn đấm hắn.

"Trọng Thanh ơi, bây giờ chúng ta phải nhanh nhanh quay về nước Lương mới đúng." Sở Canh cất lời: "Chừng nào chúng ta xuất phát đây?"

"Đúng vậy, phải chăng chúng ta nên đi mau?" Hứa Tu Đức cũng chờ Vương Điền đưa ra quyết định.

Vương Điền miết phong thư rỗng, im lặng.

Theo kế hoạch, anh không định về nước Lương trong vòng hai năm. Anh cần thời gian làm việc của mình, cũng có cách dây dưa với Lương Diệp tại mấy năm đó. Suy cho cùng, nước Lương chính là sợi xích sắt vững chắc nhất xâu cứng Lương Diệp.

Tuy nhiên, tình hình hiện nay đang trên đà nguy cấp. Ngoài đôi câu ít ỏi trên thư thì không còn gì khác được gửi đến, tựa hồ đang công khai hỏi anh rằng: Ngươi đến hay không đây?

Vừa là sự "tôn trọng" hiếm hoi, vừa là "dương mưu" trắng trợn.

Xét cả công lẫn tư, Vương Điền đều không muốn về. Dù bên ngoài anh nói rất đỗi chân thành và tình cảm với Triệu Kỳ, cũng tận mắt chứng kiến khốn khó của nhân dân nhưng tại nơi thẳm sâu, anh lại chẳng mấy đồng cảm với thời đại phong kiến lạc hậu này. Cảm xúc buồn khổ hay xúc động chỉ nổi trôi tại bề mặt, dẫu đã thề non hẹn biển với Lương Diệp... Chưa kể đến bước đường này thì... anh cũng không muốn từ bỏ lợi ích của bản thân vì đối phương.

Một thương nhân có tính ích kỷ bạc bẽo khắc đầy cốt tủy, từ đầu chí cuối luôn ngạo nghễ trên cao, coi khinh thế giới này cùng tất cả những người trong thế giới đó.

Bao gồm cả Lương Diệp.

Lương Diệp ngự giá thân chinh, sống chết khó đoán. Bắc Lương cũng đang trong tình cảnh nguy ngập. Vương Điền có thể thuyết phục Nam Triệu điều quân trợ giúp đã là vẹn tròn tình nghĩa rồi. Anh nên tách ra kịp thời, đặt cược vào một bên khác, sau đó hẵng nghĩ cách chiếm Lương Diệp về túi, hoặc sáng suốt hơn chút, thêm dầu vào lửa tại cục diện rối ren này của nước Lương, từ đó tách Lương Diệp khỏi thân phận này ra một cách hoàn hảo hơn nữa, biến hắn thành của riêng mình hẳn.

Thắng làm vua, thua làm giặc, thiên – địa – nhân đều không "hòa" ở chỗ Lương Diệp. Theo lý anh cần đưa ra quyết định tối đa hóa về mặt lợi ích.

Nghĩ vậy, Vương Điền bình thản đối mặt với những ánh mắt sốt sắng và thiết tha của nhóm Sở Canh, vô thức siết chặt phong thư kia.

"Hứa đại nhân, bạn trẻ Sở à." Thôi Kỳ liếc nhìn Vương Điền rồi cất lời: "Nói vậy thì Vương đại nhân vẫn còn chuyện quan trọng khác."

"Ồ, đúng đúng đúng, xem hạ quan sốt ruột đến hồ đồ này." Hứa Tu Đức cười xấu hổ: "Bệ hạ xem trọng Vương đại nhân thì ắt ngài ấy còn việc quan trọng khác. Chúng ta đã giải quyết xong nhiệm vụ cùng cai trị Vân Thủy, chi bằng khởi hành về Đại Đô trước?"

Thôi Kỳ khẽ gật đầu.

Sở Canh lại biết Vương Điền vốn chẳng có việc gì quan trọng, nhìn anh với vẻ mặt rất khó hiểu: "Trọng Thanh?"

Vương Điền khẽ nhếch môi, nói với Sở Canh: "Ý Viễn, ta sẽ viết một phong thư tiến cử cậu. Khi nào về Đại Đô, cậu hãy cầm nó đi tìm Kỳ Minh – Kỳ Lạc Hoằng."

Sở Canh đứng phắt dậy: "Vương Trọng Thanh! Hiện giờ nước nhà nguy nan, chẳng lẽ huynh muốn đứng ngoài cuộc sao?"

Vương Điền bình thản nhìn thoáng qua y. Anh chưa kịp cất lời, Hứa Tu Đức đã ra hòa giải, túm chặt Sở Canh đang kích động: "Ôi chao, bạn trẻ Sở à, cậu kích động quá rồi. Vương đại nhân nào có từng nói sẽ đứng ngoài cuộc. Cậu chưa vào triều nên chắc chưa rõ Bệ hạ và Vương đại nhân tình sâu nghĩa nặng, gắn bó như thể tay chân. Ắt hẳn Vương đại nhân còn nhiệm vụ khác không tiện tiết lộ ấy mà..."

Sở Canh ngờ vực nhìn Vương Điền.

Phải công nhận rằng tuy loại người như Hứa Tu Đức đáng ghét và giỏi khuấy đục nước nhưng đôi khi lại cần đến sự ứng xử linh hoạt khéo léo ấy, một đợt sóng gió cứ thế bị dăm ba câu xua tan.

Khi đoàn người rời khỏi, bầu trời huyện Khánh Thương đổ cơn mưa, sấm rền chớp giật, gió nổi mây vần khắp bốn phía.

Trước lúc lên xe, Hứa Tu Đức nhìn trời, "ây dà" một tiếng: "Mới tháng Giêng đã sấm chớp mưa to."

Vương Điền cầm ô nhìn theo bóng mấy chiếc xe ngựa và thị vệ xa dần. Những hạt mưa va lộp bộp vào ô giấy, hơi lạnh ẩm ngấm thẳng vào cốt tủy, áo gấm màu ngọc bị nước mưa hắt ướt một mảng.

"Bọn họ đã đi xa rồi công tử, hãy về phủ thôi ạ." Trường Doanh cầm ô đứng sau anh nói.

Vương Điền vẫn đứng lặng tại chỗ, xa trông bầu trời sầm sì phía Bắc. Lời nói thốt ra cuốn theo sương trắng, vừa như đang hỏi hắn, vừa như đang tự lẩm bẩm: "Văn Tông chết rồi, Hoàng đế thân chinh, Thái tử nhỏ tuổi, Đại Đô ắt loạn... Sao hắn dám?"

Trường Doanh dốt đặc cán mai với việc nước kiểu này, chỉ đáp: "Chắc Lương đế có tính toán khác."

"Đối thủ của hắn là Ngu Phá Lỗ." Giọng Vương Điền chứa đựng sự tàn khốc của một người ngoài: "Ngu Phá Lỗ là thiên tài quân sự, hắn thì không. Hắn còn chưa đọc qua binh thư gì hay kể cả từng lên chiến trường. Dẫn theo một đám tạp nham, hậu phương lớn thủng lỗ chỗ, lương thực trong kho sắp cạn kiệt, hắn đánh kiểu gì?"

Trường Doanh thực sự không đáp được nữa, chỉ biết im lặng đứng đó.

Vương Điền siết chặt cán ô gỗ, bình thản dời đường nhìn, cầm ô quay gót bước lên bậc thềm.

Màn mưa dày khiến bóng dáng thẳng tắp của anh trở nên vừa mơ hồ, vừa lạnh nhạt.

"Cục diện ắt bại, đương hợp ý ta."

Anh chỉ cần Lương Diệp, không phải Hoàng đế, lại càng không phải Bắc Lương.

Cánh cổng màu son khép lại thong thả và vững vàng, ngăn cánh màn mưa lạnh buồn rợp trời Đông.