Ôm Trăng Sáng

Chương 29: Lưỡi dao



Chuyển ngữ: Trầm Yên

............................................................

Bụng Lương Diệp ăn trọn cú đấm. Hắn không giận, còn cười, khóe môi cong thành độ cong sung sướng: "Trẫm không chê vất vả giải vây giúp ngươi, cắn ngươi chỉ vì sáng nay ngươi đã đồng ý thôi. Giờ ngươi lại nổi giận đùng đùng. Quả nhiên trẫm chiều ngươi đến độ ngươi không biết trời cao đất dày rồi."

Trong cơn giận dữ, Vương Điền quát khẽ: "Thì ta có đồng ý, nhưng bên ngoài đang nhiều người vậy, ngươi cứ nhất quyết phải chọn lúc này sao?!"

"Rõ ràng tại ngươi ngu xuẩn, đạp trúng bẫy người khác giăng sẵn." Lương Diệp ngang nhiên ngó lơ, vén vạt dưới áo bào của anh lên, thò tay nắm chặt, cười nói: "Ồ, công hiệu của thuốc giải này thong thả nhỉ, hay do ngươi có tài năng trời sinh?"

Vương Điền bực đến nỗi đầu óc sắp tung. Anh nhìn chằm chằm đôi môi đóng mở liên hồi của Lương Diệp. Khóe môi hắn vẫn còn dính máu, từng câu từng chữ tuôn ra từ cái miệng này đều châm thêm lửa cho cơn giận của anh. Đến khi định thần, anh đã niết chặt cằm Lương Diệp, hôn lên.

Anh quả thực tức điên rồi. Tên khùng này vừa không sợ đau, vừa không quan tâm đến cảm xúc của người khác, toàn thoải mái trêu chọc anh cả buổi, sau đó bản thân lại nhẹ nhàng đứng ra ngoài cuộc. Đánh không thắng, nói không thông, khiến người ta giận sôi lên nhưng lại chẳng biết làm gì với hắn. Con mẹ nó! Dựa vào đâu chứ!?

Vương Điền trút gần hết cơn tức đầy ắp của mình vào nụ hôn này, hay nói đây vốn chẳng phải hôn mà giống một cuộc trả thù máu me tàn bạo hơn. Anh tranh thủ vài giây Lương Diệp khiếp sợ, ấn mạnh một phát lên yết hầu hắn, ép hắn mở miệng, công thành chiếm đất theo phong cách giải tỏa, siết eo Lương Diệp, đè mạnh đối phương lên tảng đá.

Ban đầu, Lương Diệp còn ngẩn ngơ, cảm giác mới lạ thôi thúc hắn tránh khỏi anh. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, hắn đã học được một cách nhanh chóng, dần định thần lại, thở hổn hển muốn hôn trả.

Vương Điền nào cho hắn cơ hội này, ghìm chặt hắn, ép hắn lùi về sau. Anh nghiêng đầu hôn lên tai hắn, nói bằng giọng trầm khàn: "Ông đây có tài năng trời sinh thật đấy, có giỏi thì ngươi tự thử xem, đồ ngốc."

Tai Lương Diệp cũng không chịu nổi sự kích thích như anh. Hắn nghiêng đầu định trốn, song lại không muốn trốn cho lắm. Lương Diệp ôm eo Vương Điền, hôn lên cổ anh, trong lời nói cất chứa nỗi hưng phấn khó kìm nén: "Hôn cả tai kia nữa đi."

"... Đệt!" Sau thoáng yên lặng, Vương Điền nghiến răng mắng thành tiếng.

Lương Diệp dựa vào tảng đá cười hoang dại xấu xa. Hai người kề sát, từng nhịp thở sóng sánh quấn quýt lấy nhau. Hắn chạm mũi mình lên mũi Vương Điền, thắc mắc có vẻ thật lòng: "Thuốc giải này mất tác dụng rồi à? Trẫm vẫn còn một viên nữa, đừng chọc thứ cứng kia vào đùi trẫm."

"Ngươi giữ lại tự uống đi." Vương Điền nâng mí mắt nhìn thoáng qua hắn, rút vạt dưới áo bào ra khỏi tay hắn. Anh quay đi sửa soạn cẩn thận bộ đồ hơi xốc xếch, mất một lúc lâu để bình tâm lại, sau mới dời bước từ động non bộ ra ngoài.

"Vân Phúc, mời các cô nương sang điện Vị Ương. Dục Anh, gọi Lý thái y đến, trẫm muốn xem thử rốt cuộc kẻ nào nhất quyết phải gieo rắc những chiêu trò đê hèn này ra ngoài! Về điện!" Giọng nói giận dữ của Vương Điền vang lên ngoài động, kế đó chính là tiếng la khóc khiếp hãi của các cô nương và tiếng mắng mỏ tức tối của cung nhân.

Lương Diệp cúi đầu túm lấy áo choáng của mình. Hắn nhìn viên thuốc giải trong tay hồi lâu, tiếp theo ném vào miệng nhai như nhai viên kẹo.

Khi Sung Hằng tìm được Lương Diệp, hắn đang ngồi khoanh chân hóng gió trên hòn non bộ.

"Hình như trẫm cũng trúng xuân dược rồi." Câu đầu tiên của Lương Diệp dọa cậu chàng suýt ngã lộn cổ từ chóp hòn non bộ xuống.

"Dùng thuốc giải cũng không hiệu quả." Hắn nhíu mày.

Lúc mặt mày lạnh tanh, Lương Diệp luôn khiến người khác thấy hơi xa cách, tuy nhiên Sung Hằng không sợ hắn. Cậu tìm một tảng đá bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống và nói: "Chủ tử ơi, sao miệng ngài lại sưng lên thế? Rách cả da rồi."

"Có nói ngươi cũng chẳng hiểu." Lương Diệp vươn tay sờ môi: "Ngươi từng hôn vợ ngươi chưa?"

Khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết của Sung Hằng thoắt cái đỏ bừng, cậu lắp bắp: "Chưa... chưa từng! Chúng tôi đến với nhau dựa trên tình cảm và dừng lại trước lễ điều phép tắc! Tôi... tôi tuyệt đối chưa bao giờ hôn... hôn nàng."

Lương Diệp cười nhạt nhẽo một tiếng, hồi tưởng trong chốc lát, mới nói: "Những gì truyện viết quả nhiên chán vô cùng."

"Dạ?" Sung Hằng hơi ngơ ra nhìn hắn.

"Vương Điền khinh nhờn trẫm." Lương Diệp lười biếng nói: "Thật là đáng cười."

Sung Hằng bối rối một lát: "... Nhưng chủ tử ngài cũng thường xuyên khinh nhờn hắn mà."

"Trẫm chưa từng khinh nhờn hắn, lần nào cũng do hắn gan dâm tận trời, khinh nhờn trẫm." Lương Diệp thở dài: "Trẫm càng nhường nhịn hắn càng được voi đòi tiên, quá đỗi đê tiện vô liêm sỉ."

Không biết Sung Hằng nhớ đến chuyện gì mà mặt lại đỏ thêm: "Chủ tử à, ngài thích hắn sao?"

"Tất nhiên, trẫm yêu thích hắn vô cùng." Lương Diệp nhìn cậu đầy khó hiểu: "Nếu hắn không phải đồ của trẫm thì sớm đã chết 800 lần rồi."

Sung Hằng hơi buồn rầu: "Chủ tử à, Vương Điền không phải đồ vật, 'thích' mà thuộc hạ nói cũng không phải kiểu đấy, nó là kiểu 'thích'... khác cơ."

Lương Diệp chê ghét nhìn cậu: "Chuyện tình yêu mịt mờ hư vô, cũng chỉ có loại ngốc nghếch như ngươi mới coi là thật."

Sung Hằng gãi đầu: "Thuộc hạ thấy khá ổn mà."

"Trẫm cảm giác Vương Điền không vâng lời cho lắm." Lương Diệp chợt cười khẽ.

"Chẳng phải hắn chưa bao giờ vâng lời sao?" Sung Hằng thắc mắc.

Lương Diệp xoay lưỡi dao trong tay, tung mình nhảy xuống hòn non bộ.

"Chủ tử, ngài đi đâu vậy?" Sung Hằng vội nhảy xuống theo sau hắn.

Lương Diệp vui vẻ đáp: "Đi cắt lưỡi Vương Điền."

——

Trong điện Vị Ương, mười mấy cô nương quỳ dưới đất run như cầy sấy, có người nhát gan đã bị dọa đến ngất xỉu.

Vương Điền ngồi trên ghế chủ tọa, mặt mũi sa sầm, người hầu bên cạnh không dám thở mạnh. Lý thái y thu dọn hòm thuốc, tiến lên bẩm báo: "Thưa Bệ hạ, thuốc này là... thuốc trợ hứng liều mạnh xuất xứ từ Lâu Phiền, chỉ cần một giọt đã đủ cho nam tử điên đảo thần hồn, không thể kiềm chế, thậm chí tạo ra cơn nghiện khó dứt. Nó đã bị cấm từ thời Tiên đế..."

Thôi Mịch Mịch với gương mặt như giấy vàng quỳ ở hàng đầu, siết chặt tay áo mình.

"Thôi Mịch Mịch, một cô nương chưa xuất giá như ngươi tìm thấy thuốc này ở đâu? Thêm vào đó, ai đã sai khiến ngươi sử dụng thứ thuốc này lên người trẫm?" Vương Điền cúi đầu nhìn nàng ta, ngữ điệu chậm lại: "Chỉ cần ngươi khai ra người đứng sau, trẫm sẽ không truy cứu tội của ngươi."

Thôi Mịch Mịch buồn bã ngẩng mặt nhìn thoáng qua anh, ánh mắt dừng lại tại cây cột bên cạnh, đồng tử chợt phóng đại.

"Ngăn nàng ta lại!" Vương Điền lạnh lùng quát.

Dục Anh gần đó nhanh tay ôm lấy người suýt đụng trúng cây cột. Thôi Mịch Mịch bỗng cất cao giọng thương đau: "Thả ta ra! Ta thà chết cũng quyết không nương thân vào hôn quân này! Tên điên! Nhà họ Thôi sẽ không bỏ qua cho ngươi! Đồ hôn quân!"

Các cô nương còn lại đã sợ đến khóc thành tiếng.

Ánh mắt Vương Điền hơi lắng xuống. Thái hoàng Thái hậu tính được thế cờ hay đấy. Nếu Thôi Mịch Mịch thành công thì có thể mượn cơ hội sinh ra đứa trẻ mang dòng máu nhà họ Thôi, Lương Diệp cứ vậy trở thành đứa con bị ruồng bỏ. Nếu nàng ta thất bại thì tin Lương Diệp ham mê nữ sắc, ép chết con gái nhà họ Thôi sẽ bị truyền ra ngoài, từ đây đưa tới vô số lời thóa mạ của người trong thiên hạ, không thể thiếu việc đâm ngang. Cả thành và bại đều là kế ác, chỉ cần hy sinh Thôi Mịch Mịch, một vốn bốn lãi.

Anh nhìn các cô gái nhỏ cùng lắm mới mười bốn, mười lăm tuổi bên dưới. Từ khoảnh khắc bị Dương Mãn đưa đến hồ Dao Đài, số phận bất hạnh của bọn họ gần như đã được định sẵn.

Một cảm xúc căm ghét chợt dâng lên trong lòng Vương Điền. Sự căm ghét ấy nhằm vào Dương Mãn, vào Thôi Ngữ Nhàn, nhiều hơn là với chế độ phong kiến mục nát ăn thịt người này. Các cô gái trẻ chẳng những không nắm được số phận bản thân mà còn phải trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến tranh quyền đoạt vị, là tép riu mặc cho người ta làm thịt.

"Chuyện hôm nay chỉ do chứng đau đầu của trẫm tái phát lúc đang ngắm hoa sen." Vương Điền cất lời: "Về thứ thuốc này, lỗi nằm ở duy mình Thôi Mịch Mịch, không liên quan đến những người khác."

Mấy cô nương còn lại ngờ vực nhìn anh.

"Thêm vào đó, hai ngày sau là tân khoa yết bảng rồi. Đưa các nàng về nhà, ít hôm nữa trẫm sẽ ban hôn, dặn người nhà chuẩn bị tử tế." Vương Điền thoáng ngừng lời, quét mắt qua bọn họ: "Các ngươi có dị nghị gì không?"

"Thần nữ... tạ ơn Bệ hạ tác thành!" Một cô nương trông khá nhỏ tuổi lớn tiếng nói: "Thần nữ nhất định sẽ chép kinh cầu phúc cho Bệ hạ mỗi ngày, cầu mong chứng đau đầu của Bệ hạ sớm khỏi hẳn!"

Nàng vừa dứt lời, những người khác mới như sực tỉnh, cảm động đến rơi nước mắt, dập đầu tạ ơn.

Hành động của Vương Điền đã giữ tính mạng cho bọn họ. Thậm chí ngài bận tâm đến cả thanh danh của họ, quyết định việc hôn nhân cho những đứa con gái vì không được yêu thương mà bị ruồng bỏ này. Nếu không, sau chuyện này, dù được đưa về nhà, chỉ sợ họ không bị ép tự sát thì cũng bị đưa lên núi đốt đèn làm bạn với kinh Phật trọn đời...

"Tạ ơn tái tạo của Bệ hạ, thần nữ Nhan Thục cũng suốt đời khó quên!" Cô nương nhỏ tuổi lên tiếng hồi nãy cũng dập đầu 'cộp cộp' ba lần, lau mạnh nước mắt trên mặt.

Vương Điền liếc nàng thêm lần nữa: "Vân Phúc, cho người đưa bọn họ ra ngoài. Hễ người khác hỏi, biết nói sao rồi chứ?"

"Nô tỳ biết ạ, xin Bệ hạ hãy yên tâm." Vân Phúc cười tủm tỉm gật đầu.

"Về phần Thôi Mịch Mịch..." Vương Điền trầm ngâm một lát, sau đó nghiêm túc nói: "Trẫm nghi ngờ ngươi liên lạc riêng với Lâu Phiền, tiết lộ bí mật quân sự của Đại Lương ta, quyết định giam ngươi tại điện Vị Ương từ hôm nay. Đợi về Đại Đô, trẫm sẽ tự mình thẩm tra xử lý vụ án này."

Thôi Mịch Mịch ban nãy còn quyết tâm liều chết, giờ đờ ra tại chỗ, vội vàng lắc đầu: "Không... ta không... Ta chỉ... Ta chỉ sử dụng thuốc kia thôi..."

"Một cô nương nhỏ tuổi như ngươi nào đủ khả năng lấy được loại thuốc đấy!?" Dục Anh ngầm hiểu, tức tốc che miệng nàng ta, lạnh lùng nói: "Thuốc này chỉ Lâu Phiền làm ra được. Ngươi phải kết bè với người Lâu Phiền lâu lắm rồi, không thì cũng là phụ huynh nhà ngươi! Chẳng những có ý đồ mưu hại Bệ hạ mà còn định thông đồng với kẻ địch phản quốc sao?"

Thôi Mịch Mịch hoảng sợ lắc đầu, vùng vẫy dữ dội.

"Người đâu! Trói nàng ta lại, áp giải ra điện sau! Canh chừng nàng ta mọi lúc, không được để nàng ta tự sát!" Dục Anh lớn tiếng.

Vương Điền nhìn thoáng qua Thôi Mịch Mịch, thở dài: "... Nhưng dù gì nàng cũng là người nhà của hoàng tổ mẫu, trẫm thật sự không nỡ lòng. Dục Anh à, ngươi gọi Ngụy Vạn Lâm sang dẫn người đến bẩm báo với hoàng tổ mẫu đi, cứ nói là người cháu là trẫm đây không nỡ nhìn tổ mẫu đau buồn nên cho người toàn quyền quyết định việc này."

"Vâng." Dục Anh gật đầu, nói: "Có cần Ngụy thống lĩnh dẫn theo nhiều người hơn không ạ? Con đường này lớn quá, đi từ đầu đường đến cuối ngõ, e rằng cũng phải báo một tiếng cho Thôi phủ."

"Có lý." Vương Điền khẽ cười, nét cười lại chưa chạm đến đáy mắt: "Vẫn phải nhọc lòng hoàng tổ mẫu, trẫm thực sự áy náy."

"Lòng hiếu thảo của Bệ hạ thật đáng khen, chắc chắn Thái hoàng Thái hậu sẽ không trách Bệ hạ."

Xử lý xong chuyện này, Vương Điền mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Tắm gội xong, anh định xem thử văn tế tổ Bộ Lễ đưa tới, tuy nhiên mới lật được một trang đã buồn ngủ đến đau huyệt Thái Dương.

Anh gục lên bàn định nghỉ ngơi chốc lát, kết quả cứ vậy ngủ thiếp đi, mãi cho đến khi bị một thứ lạnh lẽo áp lên mặt, anh mới sực tỉnh.

Lương Diệp rút văn tế tổ ra ngó qua rồi tiện tay quăng sang bên cạnh, hỏi anh: "Thứ đồ chơi này có gì đẹp?"

Người ban ngày mình mới nổi điên hôn giờ lại nói chuyện với mình bằng vẻ mặt như thường khiến Vương Điền hơi xấu hổ và ảo não, dù sao cưỡng hôn người khác cũng không phải hành động lịch sự gì. Anh hơi bối rối cụp mắt. Hơn nữa, anh vẫn đang giận, không muốn nói chuyện với Lương Diệp lắm.

Cách một cái bàn, Lương Diệp chọt chọt khóe miệng anh, cười tủm tỉm dỗ dành: "Nói đi."

Vương Điền xưa nay chỉ thích dịu dàng không ưa ép buộc, ngắc ngứ đáp: "Lúc tế tổ phải đọc, không thuộc sẽ nói lắp, tổn hại đến hình tượng của ngươi."

Lương Diệp nhướng mày, chen chúc với anh trên chiếc giường chẳng rộng là bao, èo uột dựa lên người anh, lười nhác nói: "Ngươi thọc chuyện con gái nhà họ Thôi cho bà già kia, bà ta chịu thiệt dữ vậy, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Vương Điền muốn tránh, tuy nhiên khu vực này hẹp quá, không tránh nổi, anh bèn cứ thế mặc kệ hắn dựa vào người mình: "Do bà ta chơi chiêu gây tổn hại trước thôi, ta gặp chiêu dẹp chiêu, vả lại cũng đâu dồn vào chỗ chết, vẫn chừa đường sống mà."

"Ngươi cứ cẩn thận chút đi. Bà già ranh mãnh này mà ra tay tàn độc thì chưa chắc ngươi đã đỡ được đâu." Lương Diệp dựa lên anh, ngáp một tiếng.

Vương Điền liếc hắn: "Ngươi buồn ngủ thì cứ ngủ đi, ta còn phải xem thêm một lát."

Lương Diệp nghiêng người, tiện đà gối đầu lên đùi anh, chân gác lên tay vịn ghế: "Ngươi xem của ngươi đi, đừng xen vào việc của trẫm."

Vương Điền cảm giác tư thế hiện tại thân mật quá. Song, nghĩ cảnh Lương Diệp thường xuyên ôm mình ngủ, anh lại bỗng thấy thế này cũng chẳng sao, dù không cam chịu mấy nhưng vẫn kệ hắn, vươn tay nhặt văn tế lên xem kỹ một lượt. Lúc cúi xuống lần nữa, Lương Diệp gối đầu lên chân anh đã ngủ.

Dưới ánh nến lay động, Lương Diệp nhắm hai mắt, dường như đã thu lại chất điên kia, trông thật bình yên, trên môi còn có vết thương bị anh cắn ban ngày.

Vương Điền gượng gạo dời đường nhìn, chợt bị thứ gì đó hắt sáng. Anh cúi xuống nhìn lại, đập vào mắt chính là lưỡi dao Lương Diệp kẹp tại kẽ tay.

Ngủ vẫn cầm, không sợ bị cắt vào tay à.

Anh đưa tay định lấy đi giúp Lương Diệp, nào ngờ vừa chạm nhẹ vào ngón tay hắn, Lương Diệp đã nhảy phắt lên, tóm cổ tay anh gập mạnh về sau, lưỡi dao lạnh căm cứ vậy kề tại cổ họng Vương Điền.

Mọi thứ xảy đến quá nhanh, chính Vương Điền cũng chưa định hình được chuyện gì, cứ vậy đối diện với đôi con ngươi đen láy sâu thẳm chứa đầy cảnh giác và vẻ chết chóc của Lương Diệp. Vương Điền không hề nghi ngờ việc hắn sẽ giết mình ngay lập tức.

Sau đó, đôi môi Lương Diệp giật giật. Hắn cất giọng hơi ngái ngủ: "Vương Điền?"

Vương Điền bất giác ngừng thở: "Ta chỉ muốn lấy lưỡi dao ra giúp ngươi, cầm khi ngủ rất nguy hiểm."

"Ồ." Lương Diệp dời lưỡi dao ra, thả lỏng bàn tay đang kìm kẹp tay anh. Tiếp theo, hắn đặt lưỡi dao vào lòng bàn tay Vương Điền rồi ngáp một tiếng, nói: "Tối nay trẫm tới vì muốn cắt lưỡi ngươi."

"!?" Vương Điền cúi xuống nhìn thoáng qua lưỡi dao trong tay, sống lưng chợt lạnh.

"Hay là ngươi tự xử đi." Lương Diệp hơi uể oải dựa lên người anh, sáp tới bên cổ anh ngửi ngửi: "Trẫm hơi buồn ngủ."

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Vương Điền nảy sinh suy nghĩ muốn cắt cổ người khác.