Ôm Trăng Sáng

Chương 9: Cảnh mơ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Trầm Yên

............................................................

Không lâu sau, binh lính lùng bắt đã tản đi. Ở bên mỗi cửa lớn và cửa sổ đều có lính gác.

Lương Diệp cắp theo Vương Điền nhẹ nhàng nhảy xuống từ xà nhà. Hai người trốn vào góc tường sâu trong cùng được rèm dày che phủ.

"Ra ngoài kiểu gì đây?" Vương Điền nhìn những bóng dáng đi qua đi lại trước cửa, hỏi hắn bằng tiếng gió.

"Trẫm biết sao được?" Lương Diệp ngạc nhiên: "Ngươi không có cách nào ư?"

Vương Điền bực bội: "Không."

Lương Diệp xoa cằm ngẫm nghĩ, mắt bỗng sáng lên: "Hay cứ thế này ra ngoài đi. Trẫm là Hoàng đế mà, thích đi đâu chẳng được."

Nói xong, hắn lập tức nghênh ngang định ra ngoài. Vương Điền vội túm chặt tay áo hắn kéo về, quát khẽ: "Ngươi điên rồi à?! Chưa kể đến việc chúng ta trông giống hệt nhau, chỉ chuyện ngươi bỗng dưng xuất hiện trong Chính Sự Đường là cũng đủ để Thôi thị cảnh giác rồi."

"Có phải trẫm chưa tới bao giờ đâu?" Lương Diệp cúi đầu, từ từ kéo tay áo mình ra khỏi tay anh: "Trẫm không thích bị người khác động vào. Lần sau còn dám chạm tay trẫm nữa là trẫm băm ngươi đó."

Vương Điền thoáng bị độ dày da mặt của hắn dọa sợ: "Vậy ngươi giải thích sao về hành vi vừa sờ vừa cắn ta hồi nãy?"

Lương Diệp nhìn anh như nhìn thằng ngu: "Người khác chạm vào trẫm không giống trẫm chạm vào người khác."

Vương Điền bị chọc tức đến cười. Chắc máu nóng dồn lên đầu nên anh mới đi lý lẽ với tên điên chẳng bao giờ ra chiêu theo lẽ thường này: "Tùy ngươi. Nghĩ cách ra ngoài trước đã."

Lương Diệp dựa tường, lười biếng sờ lên dấu răng trên cổ, ở đó bị chảy máu. Hắn quan sát kỹ máu dính trên ngón tay một lát, sau đó đặt bên môi liếm láp.

Vương Điền vốn đang căng não để ý bóng người tuần tra bên ngoài, nào ngờ vừa quay sang đã đụng độ ánh mắt điên cuồng nhằm vào mình của Lương Diệp. Nhất là tên thần kinh này còn thong dong liếm ngón tay. Thấy anh nhìn qua đây, hắn lập tức cắn rách ngón tay bằng răng nanh, máu tươi nhanh chóng chảy xuống mu bàn tay trắng nhợt.

Vương Điền rất khó hiểu: "Ngươi cắn rách ngón tay mình làm gì? Viết di thư à?"

Khóe miệng Lương Diệp hãy còn dính máu. Hắn nhếch môi cười với Vương Điền: "Trẫm chỉ nếm thử xem máu mình có vị gì thôi."

"..." Gân xanh trên trán Vương Điền giật đùng đùng.

Lương Diệp đặt lòng bàn tay mình cạnh môi anh, nhiệt tình mời mọc: "Nếm thử nhé?"

Trong giây lát, vô số lời tục tĩu xẹt qua nơi tâm trí Vương Điền. Anh chê ghét trốn sang bên, từ chối thẳng thừng: "Không."

Tuy nhiên, anh đã quên rằng càng từ chối thì tên điên này sẽ càng hăng hái. Tác phong của Lương Diệp cực nhanh. Thậm chí Vương Điền còn chưa kịp đưa tay ngăn đỡ, cằm đã đau xót. Tiếp theo, miệng anh bị ép ngậm hai ngón tay ấm áp, mùi tanh rỉ sắt hơi đăng đắng lan ra từ gốc lưỡi.

Vương Điền cảm giác cổ họng suýt bị chọc thủng. Ngón tay của Lương Diệp đảo hai vòng trong miệng anh, khi rời đi còn xấu xa nhéo nhẹ đầu lưỡi anh.

"Ọe..." Vương Điền đỡ tường nôn khan một lúc.

Lương Diệp cười, nhay đầu ngón tay: "Ngọt chứ?"

"ĐM nhà ngươi!" Vương Điền chỉ thấy miệng toàn mùi máu tươi nhớp nháp. Ban nãy thằng ngốc này vừa túm cỏ vừa sờ tường, chẳng biết dính phải bao nhiêu thứ bẩn tưởi, thế mà còn nhét tay vào miệng anh. Con mẹ nó chứ đứa thần kinh nào lại đi mời người ta nếm thử máu mình hả?!

Đồ thần kinh! Điên khùng! Đần độn! Đệt!

Anh liều mạng chùi miệng. Lương Diệp chợt túm lấy tay anh, cắn. Vương Điền thảng thốt, dưới cơn thịnh nộ, cộng thêm tình thế cấp bách, anh dùng một cái tát dính miệng hắn lại, phát điên nói: "Lương Diệp, ông lớn họ Lương à! Ngươi là tổ tông của ta, được chưa?! Xin ngươi ngưng nghỉ chút đi, ngươi mở to mắt ra xem xem tình cảnh hiện giờ ra sao, tạm thời đừng lên cơn nữa, được không?"

Lương Diệp không đẩy anh ra, chỉ liếm láp lòng bàn tay anh, không hài lòng cho lắm.

Vương Điền cảm giác nửa cánh tay của mình như bị điện giật, suýt thì anh đã tung một nắm đấm lên mặt hắn, phải túm lý trí sắp nổ tung về trong trạng thái kề cận cơn tức điên.

Tính mạng của mình còn đang nằm trong tay tên điên này, đừng nổi giận với một con chó điên làm chi, việc cấp bách nhất là ra ngoài cái đã. CMN, thằng điên không biết giữ vệ sinh này phải bị tống vào nhốt trong bệnh viện tâm thần!

Lương Diệp chứng kiến người đang bùng nỗ phẫn nộ trước mắt bỗng bình tĩnh lại, hắn liếm mạnh hàm răng, nhàm chán ném tay Vương Điền ra.

"Võ công của ngươi tốt, ngươi ra ngoài dụ họ đi trước. Ta tranh thủ cơ hội trèo cửa sổ ra." Vương Điền nói nhỏ: "Sau đó ngươi lại vòng về, dẫn ta rời khỏi đây."

Trong bóng đêm, Lương Diệp cười lạnh nhạt một tiếng, ngồi xếp bằng trên sàn nhà: "Trẫm mệt mỏi, không chạy nổi."

Vương Điền nhíu mày: "Còn nửa canh giờ nữa là vào triều rồi. Có cả đống việc đang chờ lo liệu, không lề mề được thêm đâu."

Lương Diệp ngáp một cái, nhắm mắt lại, cười khẩy: "Có phải trẫm vào triều đâu."

Vương Điền nhìn hắn chăm chú từ trên cao hồi lâu, sau đó chợt ngồi xổm xuống trước mặt hắn.

Lương Diệp nhắm mắt bất động. Bỗng, cảm giác ướt át xuất hiện nơi khóe môi hắn. Mùi máu nhạt khiến hắn nâng mi mắt và đối diện với cặp mắt giống hắn y sì đúc của Vương Điền.

Vương Điền đặt ngón tay bị cắn rách của mình bên môi hắn, trong giọng nói trầm lắng chứa đựng ý dỗ dành: "Nếm thử nhé?"

Ánh mắt Lương Diệp khóa chặt Vương Điền như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Vương Điền căng não ấn ngón tay lên môi hắn, nói: "Há miệng ra."

Hàm răng nhay nghiến trên da thịt đem đến cảm giác vừa quái dị vừa kích thích. Vương Điền chua xót phát hiện mình đã lưu lạc đến bước đường phải nghiền ngẫm về tâm lý của một tên điên vì mạng sống, chua xót hơn nữa chính là anh còn đoán đúng.

Lương Diệp mãn nguyện, cuối cùng cũng quăng anh về lại Ngự Thư Phòng trước bình minh.

Lúc tắm rửa, Vương Điền nhìn dấu răng trên ngón tay mà sởn gai ốc, vết thương trên cổ dính nước cũng đau lâm râm, càng miễn bàn đến những vết bầm do va đập khắp người và cảm giác mệt lả sau khi sâu độc hành hạ.

Rốt cuộc anh đã gây ra tội nghiệt gì mà mới phải xuyên không đến cái chỗ quái quỷ này chịu khổ vậy?

"Thưa Bệ hạ, đến giờ tảo triều rồi ạ." Vân Phúc nói khẽ ở ngoài bình phong.

"Được." Vương Điền đáp, xốc mạnh tinh thần lên triều.

Vì anh sắp xếp nhiều chuyện nên dạo này các đại thần mệt quá sức, cãi nhau cũng bớt hùng hồn dõng dạc hơn trước. Trái lại, đã có mấy tấu chương thực sự hữu ích, thậm chí còn cả quan viên nhỏ kém tiếng đề xuất mong muốn cải cách chế độ thuế má.

Vương Điền nghe thì cười khổ. Với tình hình hiện nay, đừng nói cải cách, ngay cả quốc khố mình còn chưa nắm được, vừa lên đã muốn anh nhảy từ tầng hầm tới tầng khí quyển, đúng là quá đáng quá mà.

Có điều dám nêu ra ý kiến là chuyện tốt. Vương Điền khen hắn hai câu, người này lập tức mát cả ruột gan, lớn tiếng "Bệ hạ anh minh".

Suốt buổi thiết triều, Vương Điền luôn hơi lơ đễnh, lòng bàn tay giấu trong ống tay áo thỉnh thoảng lại nhói đau cứ nhắc anh nhớ đến Lương Diệp cùng ánh mắt say mê điên cuồng, chứa đựng cả chút hung tàn ác liệt của đối phương khi cắn ngón tay anh.

Ban đầu, anh cho rằng Lương Diệp điên thật, nhưng xem vẻ Lương Diệp đã nghe lọt tai, dẫn anh đến nội triều. Chẳng qua một loạt hành động sau đó của người này dường như lại xác nhận rành rành rằng hắn chính là một tên thần kinh thường hay nổi điên.

Vương Điền nhéo lòng bàn tay đau nhói. Biện pháp an toàn nhất là diệt gọn cho sảng khoái, song không thể nóng vội.

Tan triều, Văn Tông được giữ lại.

Vương Điền dẫn ông cụ vào thư phòng, ngồi đối diện với ông cụ ở hai mạn bàn: "Thái phó, mấy ngày gần đây, trẫm có một chuyện không rõ."

Văn Tông chắp tay thưa: "Lão thần nhất định sẽ dốc hết sức lực san sẻ ưu phiền vì Bệ hạ."

"Ngụy Vạn Lâm thống lĩnh một trăm nghìn quân Bắc Cương đã ở lại Đại đô nửa năm có thừa, ngày ngày kêu đòi phí nuôi quân." Vương Điền ngừng lời một lát: "Theo cách nhìn của Thái phó, hắn không đòi được bạc là vì không muốn đòi bạc... hay không thể đòi được bạc?"

Cặp mắt hơi vẩn đục của Văn Tông khẽ chớp: "Bệ hạ nghĩ sao ạ?"

"Lâu Phiền là đối thủ khá khó chơi, hiện giờ mọi người điềm tĩnh như vậy, ắt do đã có người canh chừng." Vương Điền từ từ trải bản đồ ra bàn.

"Hiện nay thống soái Bắc Cương là cháu trai Thái Hoàng Thái Hậu người, Thôi Tướng quân – Thôi Cẩm." Văn Tông chắp tay áo, nói một cách chậm rãi: "Mới thay thế Ngụy Vạn Lâm vào năm ngoái."

Vương Điền cũng chắp tay áo, cúi đầu đứng lặng nhìn bản đồ.

"Thưa Bệ hạ, lão thần vẫn nhớ năm ấy ngài từng nói - Côn Bằng không nên bị gò bó bởi bức tường cung đình, lẽ ra phải tự do tự tại giữa đất trời." Chất giọng già nua của Văn Tông vang lên bên tai anh: "Côn Bằng không muốn làm Thương Long."

"Bây giờ, dù là bên nào cũng đều đang bị xiềng xích trói buộc không thể cựa quậy." Vương Điền rủ mi mắt: "Cần có thanh kiếm chém đứt xiềng xích này."

Giọng Văn Tông hơi run lên: "Bệ hạ..."

"Rồng kẹt nơi nước cạn, sói dữ rình xung quanh." Vương Điền đứng dậy, trịnh trọng làm một nghi lễ học sinh với Văn Tông: "Kính mong thầy hãy dạy ta."

Văn Tông gian nan chống bàn đứng dậy, đôi tay run rẩy đỡ lấy cánh tay Vương Điền, ánh lệ lấp lánh trong mắt: "Lão thần... muôn lần chết không chối từ!"

Văn Tông đi rồi, Vân Phúc tiến lên, nhẹ giọng nói: "Bẩm Bệ hạ, Thượng Thư Bộ Lại – Tăng Giới – Tăng đại nhân xin gặp ạ."

Vương Điền uống ngụm trà nâng cao tinh thần: "Cho ông ấy vào."

Tăng Giới mang đến danh sách quan viên đã sửa soạn lại hôm qua. Vương Điền đọc nhanh như gió, sau đó đối chiếu một lượt với phần danh sách mình xem ở Chính Sự Đường nội triều tối qua. Có mười mấy cái tên trùng lặp.

Hôm qua, Tăng Giới về nhà suy nghĩ cả đêm, cuối cùng cũng hiểu ý của Hoàng đế ra sao, quỳ dưới đất nói: "Tâu Bệ hạ, hiện giờ chức quan ở Bộ Hộ và Bộ Binh còn thiếu người đảm nhiệm, sắp đến dịp yết bảng Tân Khoa, phải chăng nên..."

"Đến lúc đó rồi nói tiếp." Xem xong danh sách, Vương Điền đặt lại nó lên bàn: "Tuy nhiên chỗ trẫm đang còn một việc cho ngươi đi làm."

Tăng Giới ngẩng đầu: "Xin Bệ hạ cứ sắp xếp."

"Nghĩ cách điều Ngụy Vạn Lâm đến lục suất Đông Cung cho trẫm." Vương Điền nói.

Tăng Giới kinh ngạc: "Thưa Bệ hạ, lục suất Đông Cung đã bị bỏ hoang nhiều năm, bên trong chỉ còn những tàn binh già yếu. Ngụy tướng quân chính là thống lĩnh tiền nhiệm của quân Bắc Cương, để ngài ấy tới lục suất Đông Cung sợ rằng không ổn."

"Thỏa đáng là trẫm hạ chỉ luôn, khỏi phiền đến ngươi." Vương Điền nói: "Không quan tâm ngươi dùng cách nào, đưa người qua đó đi."

Tăng Giới ngập ngừng nhìn anh nhưng vô ích, cuối cùng đành thầm tiếc thay cho Ngụy tướng quân, ngại ngùng lui ra.

Giữa trưa, Vương Điền chẳng ăn được mấy miếng đã mệt díu cả mắt. Vân Phúc đánh bạo dìu anh đến nội điện. Vương Điền vẫy lui người ở cửa, một mình tiến vào.

Trước khi đi ngủ, anh còn đề phòng Lương Diệp thình lình xông ra nổi điên, song cơn buồn ngủ lũ lượt ập tới khiến anh chưa cảnh giác đủ thời gian nửa nén hương đã nặng nề thiếp đi.

Chẳng qua, nằm mơ rồi cũng không yên. Anh đang họp với dàn cấp dưới. Lúc thì tay ôm laptop tay bưng tách cà phê; lúc thì thân vận trường bào, tay cầm hốt bản*(笏板). Chốc chốc là thu mua công ty, chốc chốc là đê Vân Thủy vỡ. Cả Giám đốc Tài chính lẫn Ngự sử Đại phu đều cứ nói nheo nhéo với nhau cách một cái bàn. Đứng trước màn hình, đầu anh đau sắp nứt ra. Bỗng nhiên, màn hình biến thành gương, anh mặc âu phục đứng bên ngoài, bản thân trong gương lại vận trường bào màu đen, nở nụ cười âm u tàn độc với anh.



Trái tim Vương Điền giật thót. Anh quay đi muốn chạy, Lương Diệp tóc tai bù xù lại lao từ trong gương ra, xô anh lên chiếc bàn hội nghị, há miệng để lộ răng nanh, hung tợn cắn vào cổ họng anh. Trong phút chốc, hoa máu văng khắp nơi.

"ĐM!" Vương Điền mở bừng mắt, mồ hôi lạnh đầy trán.

Dưới ánh mặt trời thấp thoáng, tiếng Vân Phúc vọng vào từ ngoài: "Thưa Bệ hạ, đến giờ tảo triều rồi ạ."