Omega Của Đại Tá Cấm Dục

Chương 130: Phiên ngoại 1 - Có thai rồi



* đến nay vẫn có rất nhiều bạn ủng hộ tg, thật lòng cảm ơn các bạn, mỗi cái like mỗi món quà các bạn dành tặng tg, tg thật trân trọng, cảm ơn tất cả các bạn.

Vào một ngày đẹp trời sau khi Lưu Kỳ Dương và Thụy Minh Hiên đính hôn được một hai năm, Lưu Kỳ Dương từ trường học đến tập đoàn Lưu thị để gặp Thụy Minh Hiên.

Lưu gia cũng có làm ăn trên thương trường, cái này là sau này Thụy Minh Hiên mới biết, sau khi đính hôn cùng bé cưng thì ông nội Lưu đại tướng mới nói cho anh nghe, sau đó Thụy Minh Hiên từ chức ở tập đoàn Duyệt gia để về quản lý sản nghiệp cho Lưu gia.

Tập đoàn Lưu thị vốn không có nổi tiếng như Duyệt thị, nhưng mảng kinh doanh của nó lại vươn ra ngoài tinh cầu từ lâu, nên trong đế quốc rộng lớn nó lại không có tiếng tăm, dù người trong cao tầng đế quốc đều biết.

Lưu gia kinh doanh sưởng chế tạo phi thuyền, hàng năm hai vợ chồng Lưu đại tướng đều có một đoạn thời gian mất tích, cả Lưu Thiếu Nghiêm cũng chỉ nghĩ hai ông bà đi du lịch.

Cái này phải nói đến Lưu gia mấy đời đều độc đại một người, con cháu thiếu thốn mà còn tham gia quân ngũ không, tới đời Lưu Diễm chính là Lưu đại tướng mới làm ăn phát đạt, mà Lưu Diễm cũng có khiếu kinh thương, nhưng ông lại thích phi thuyền, nên ông dồn hết vốn đầu tư của Lưu gia ba đời để mở sưởng, hiện tại phi thuyền trên đế quốc hầu hết đều là từ Lưu thị mà ra.

Thụy Minh Hiên lúc biết chuyện này đã chấn kinh đến không nói được tiếng nào, cả Giang Kỳ cũng há hốc mồm.

Sau đó Thụy Minh Hiên nghiễm nhiên trở thành CEO của Lưu thị, Lưu đại tướng trực tiếp quăng nồi, dắt vợ chạy biến, Lưu Thiếu Nghiêm cũng không nói một tiếng vác vợ lên vai chạy theo, Lưu Kỳ Trạch vào quân ngũ, Lưu Kỳ Nhiên bé ngoan còn đang đi học, Lưu Kỳ Dương nhún vai dưới cái nhìn cay đắng của vị hôn phu, phủi mông đi học luôn.

Thụy Minh Hiên mười tám tuổi khóc không ra nước mắt trong vòng hai tháng hoàn thành chương trình học đã đăng ký, vắt chân lên cổ học tập làm một tổng tài chính hiệu.

Đến nay đã được hai năm, nhiều khi anh còn cảm khái vận mệnh thiệt là trêu người, bảo sao mà Lưu gia cứ âm thầm hướng anh đi theo con đường kinh doanh, mục đích là để chuẩn bị phủi mông chạy lấy người.

" xin lỗi, Thụy tổng đang họp, ngài có thể đợi một lúc không?"

Thư ký tại đại sảnh Lưu thị trực tiếp chặn Lưu Kỳ Dương ngoài cửa, tới cái thang máy cũng không nhìn thấy.

Lưu Kỳ Dương không nhìn vẻ mặt khinh khỉnh của thư ký xinh đẹp, đứng trong đại sảnh sáng loáng gọi điện thoại cho Thụy Minh Hiên.

Thụy Minh Hiên lúc này đúng là đang họp, nhưng đối với cuộc gọi của bé cưng dù có chuyện quan trọng cỡ nào anh cũng sẽ nhận, nên người một phòng cứ thế trơ mắt nhìn Thụy tổng lãnh khốc nhếch khoé môi cười chấp nhận cuộc gọi.

" Thụy Minh Hiên, em có thai rồi, phải làm sao?"

Một câu của Lưu Kỳ Dương oanh tạc cả đại sảnh Lưu thị, nổ tung cả phòng họp Lưu thị, nướng Thụy Minh Hiên đến ngoài chín trong sống.

Lưu Kỳ Dương chính nghĩa lẫm nhiên nói xong câu đó thì ủy khuất nhìn anh.

Thụy Minh Hiên cảm thấy trái tim mình hết đập rồi, trực tiếp chết máy.

Lại nói tới vụ này, lúc đính hôn cha vợ đã nói, đợi Lưu Kỳ Dương 20 tuổi mới kết hôn, đồng nghĩa với việc 20 mới được có con, lúc đó chân diện mục của Lưu Thiếu Nghiêm đến nay Thụy Minh Hiên vẫn nhớ, nếu anh dám làm cậu có thai trước năm 20 tuổi thì Lưu Thiếu Nghiêm sẽ lột da anh làm lớp vỏ cho phi thuyền.

Mấy năm nay dù Lưu Kỳ Dương có vào kỳ phát tình thì anh cũng không dám xông loạn, toàn là bắn bên ngoài, cớ gì Lưu Kỳ Dương có thai được... không đúng... lần trước... Thụy Minh Hiên càng nghĩ mặt càng trắng, cả phòng họp vốn tưởng đây là chuyện vui, ai biết ông chủ nhỏ nhà mình vừa nghe đã xanh mặt, giống y như tra nam lừa tình lừa thân làm người ta có thai rồi tính không nhận.

Lưu Kỳ Dương thấy anh như vậy tự nhiên không nhẫn tâm gì cả, cơ mà cậu thật sự là có thai, hay là bây giờ cậu nói không có cho qua chuyện, đợi ba ba đỡ giúp cho cậu rồi hẳn nói với anh sau, nhưng mà cậu cũng bối rối lắm chứ, nên vừa biết mình có thai, học cũng không học đã chạy tới đây, ai biết cô thư ký kia dám chặn cậu, cậu tức giận nên mới gọi cho anh trực tiếp quăng nguyên câu như vậy, cậu oan uổng.

Thụy Minh Hiên nhìn vẻ mặt rối rắm nhăn như trái khổ qua của bé cưng mà ép buộc mình phải bình tĩnh, hít sâu hai hơi, nhìn cậu nói.

" em đang ở đâu, đã đi bệnh viện chưa?"

Thụy Minh Hiên dịu dàng hỏi.

" em ở dưới sảnh công ty, cô thư ký kia chặn không cho em lên, em mới biết thôi, em còn dùng que thử thai đấy nhá"

Lưu Kỳ Dương ủy khuất nói, sợ anh không tin còn móc cái que hai vạch ra giơ lên cho anh xem.

Lần thứ hai phòng họp đứng máy, cô thư ký xinh đẹp kia cũng mặt mày trắng bệch.

" em đợi, tìm một chỗ ngồi đi, đừng đứng, anh xuống đưa em đi bệnh viện"

Thụy Minh Hiên nói xong thì cúp máy, nhìn một phòng người vẫn chưa họp được chút nào.

" mọi người nghe rồi đó, cuộc họp mọi người tự họp với nhau đi, xong rồi thì thư ký Giang sẽ nói lại với tôi"

Cả phòng trơ mắt nhìn ông chủ nhà mình đi mất, hai mặt nhìn nhau.

Thụy Minh Hiên chỉ lo cho bé cưng, hoàn toàn không biết cả phòng họp đang ngồi buôn dưa.

Lưu Kỳ Dương nghe lời anh tìm một chỗ để ngồi, không thèm quan tâm cái mặt trắng bệch của thư ký đại sảnh.

Rất nhanh Thụy Minh Hiên đã xuống tới nơi, anh nhìn bé cưng đang co chân ngồi trên ghế, vẻ mặt hoang mang lâu lâu lại sờ sờ bụng nhỏ hoàn toàn chưa thấy gì của mình.

" Dương Dương"

Anh vừa kêu vừa chạy tới.

" Hiên"

Lưu Kỳ Dương như chim sẻ bay vào lòng anh.

Thụy Minh Hiên vội vàng đón cậu, tim cũng bay lên theo.

" đừng lộn xộn"

Anh nhẹ giọng giữ lại cậu.

" em quên..."

Lưu Kỳ Dương mếu máo.

" được rồi, chúng ta đi bệnh viện nhé, nếu có thai rồi thì kệ chứ biết làm sao"

Thụy Minh Hiên cũng đắng lòng lắm.

Lưu Kỳ Dương gật gật cái đầu nhỏ để anh nắm tay đi xuống tầng hầm lấy xe.

Quảng đường tới bệnh viện Thụy Minh Hiên đã nghĩ rất nhiều, nhưng mà niềm vui có tiểu bé cưng cũng khiến anh quên đi sự trừng phạt sắp tới của cha vợ, mặc kệ, anh chịu hết.

Lưu Kỳ Dương ngồi ở ghế phó lái lom lom mà dòm anh, cậu cũng biết anh đang nghĩ không biết giao phó làm sao với cha cậu, nhưng nhìn mặt anh biến đổi liên tục mà đau lòng.

" đừng lo lắng"

Thụy Minh Hiên vừa quay qua đã đối diện với đôi mắt to ướt át của bé cưng, tim anh nhũn ra, nắm tay nhỏ bé của cậu an ủi.

" nếu có thật thì anh nói làm sao với cha?"

Lưu Kỳ Dương mếu máo nói.

" không làm sao cả, Dương Dương, cha muốn phạt thế nào đều được, nhưng mà Dương Dương, anh rất vui"

Thụy Minh Hiên cười ngốc nhìn cậu.

Anh cười chọc cho cậu cũng cười, hai người hạnh phúc nắm tay đi vào bệnh viện trung ương đế đô.