Omega Của Đại Tá Cấm Dục

Chương 67: Biết làm sao, cũng là anh con



Trong bồn tắm đặt hai cái phao mềm, để bé con nằm vào có thể cùng tắm cùng nghịch nước, rất chi là ấm áp, hai đứa nhóc tuy mới mấy ngày tuổi nhưng cũng cứng cáp lắm, còn không sợ nước, bị Giang Kỳ vóc nước tưới lên thân thể nhỏ xíu trắng nõn non mịn còn a a rất là vui vẻ.

Bốn người ở trong phòng tắm sương khói mờ mịt chơi đùa.. thật ra chỉ có ba bé cưng chơi đùa, còn Nghiêm đại tá phụ trách tắm cho cả ba con.

Tắm xong thì hai đứa nhỏ cũng mệt lừ, đói bụng đòi ăn, Nghiêm đại tá lại gấp gáp đi pha sữa cho chúng nó, hầu hạ xong rồi quăng cho cha mẹ Lưu, bản thân động thủ sắp xếp đồ, còn Giang Kỳ thì nằm trên giường nhắn tin với Bạch Hạ, không biết là nói gì mà rất là vui vẻ tí tởn.

...

Ở Lưu gia thì một mảnh ấm áp, còn trên mạng tinh tế đế quốc thì lao xao về sự kiện uy áp bùng nổ khiến một đoạn đường bị tắt nghẽn, còn có người nói đến chuyện nhìn thấy Lưu Thiếu Nghiêm ẵm hai đứa bé phấn điêu ngọc trác trên tay mà dỗ dành, bởi vậy dân mạng đồn đại Lưu gia đã có thế hệ mới.

Tuy vậy Lưu gia cũng không công khai chuyện này, người qua đường càng không có chứng cứ chứng minh lời mình nói, nên chuyện này cũng chỉ nổi lên chút sống rồi chìm xuống.

Cho tới ngày Lưu gia làm lễ đầy tháng cho hai đứa nhỏ, chuyện này mới chính thức được đưa lên mặt bàn, vị người qua đường kia cũng lại ngoi lên tỏ vẻ bản thân không có nhìn lầm rồi được một đám người hâm mộ hắn được nhìn thấy cặp song sinh nhà Lưu gia đầu tiên.

Đúng vậy, sau khi dân mạng biết Lưu gia cho ra một cặp song sinh thì hết cả hồn, nhiều người còn cảm thán Lưu gia đã qua cái thời một hệ độc đinh, tiến tới tương lai con đàn cháu đống, sau đó lại có người tò mò về giới tính thứ hai của hai đứa nhỏ, nhất là những thế gia có tiếng ở đế đô thì càng thêm nôn nóng muốn biết, nhưng Lưu gia quá kín miệng, chỉ có một số cao tầng đế quốc biết chuyện hai đứa nhỏ không thể kiểm tra ra giới tính thứ hai thì rất là bất ngờ, nhưng cũng bởi vì vậy mà họ càng thêm ngóng trông, nhưng ngóng gì thì cũng đợi hai đứa nhỏ đến 16 tuổi mới có thể biết, chỉ sợ lúc ấy Lưu gia sẽ thành đầu đề trên mạng tinh tế đế quốc, cửa nhà cũng sẽ bị cánh phóng viên săn lùng.

...

Thời gian chớp mắt trôi đi, đảo một cái đã qua hai năm, Mao Mao và Miêu Miêu đã được hai tuổi, đã nói được khá là sành sỏi, nhưng so với Mao Mao thì Miêu Miêu vẫn ít nói ít cười như vậy.

Trên ghế sofa dưới đại sảnh biệt thự Lưu gia, một bé trai phấn ngọc mày ngài tựa như thiên sứ nhỏ ngồi ngay ngắn trên ghế, tay nhỏ cầm một tập tranh nghiêm túc lật xem, như một tiểu đại nhân khiến người làm Lưu gia phải ghé mắt nhìn.

" Miêu Miêu, em đâu rồi?"

Lưu Kỳ Trạch từ ngoài cửa đi vào, vừa chạy vừa la, đồng ngôn đồng ngữ vang hết cả phòng, so với đứa bé ngồi trên ghế thì đứa này cứ như vừa lội bùn, mặt mày lấm lem, nhưng vẫn có thể nhìn ra nó rất giống đứa bé xinh đẹp kia, chỉ là hoạt bát nghịch ngợm hơn, mặt một cái quần yếm màu xanh, bên trong là áo thun trắng nhưng đã bẩn rồi.

" đã bảo không được gọi em là Miêu Miêu"

Lưu Kỳ Dương nhăn tít cả mày không vui nói, nhìn người anh sinh đôi lớn hơn mình vài phút mà vẻ mặt đầy ghét bỏ.

" anh lại đi lội bùn, không sợ ba ba đánh đòn sao?"

Lưu Kỳ Dương ổn trọng nói.

" giờ anh đi tắm là được rồi, Miêu Miêu, em đừng xem nữa, mau lên đi xem thành quả của anh"

Lưu Kỳ Trạch nằm tay em trai muốn kéo đi.

" đã kêu không được gọi em là Miêu Miêu"

Lưu Kỳ Dương giằng ra, đanh mặt nói.

" hai cha gọi được tại sao anh không thể gọi, em cũng có thể gọi anh là Mao Mao mà"

Lưu Kỳ Trạch ngây thơ nói.

Xì, Lưu Kỳ Dương bĩu môi khinh thường không thôi, ai thèm gọi chứ, chẳng hiểu làm sao ba lại đặt cái biệt danh như này cho hai anh em cậu nữa, một chút khí phách cũng không có, may mà tên tự không có như vậy, chứ nếu không cậu chẳng dám ra đường mất.

" được rồi, không gọi thì không gọi, mau theo anh nào"

Lưu Kỳ Trạch thật sự muốn khoe với em trai thành quả của mình, nhanh chóng thoả hiệp rồi nắm tay em trai kéo đi, nhưng kéo bất động, nó bực bội quay lại nhìn thì thấy em trai làm bộ như không quen biết mình, cúi gầm mặt xem tranh của nó, đang tính nói gì thì trên đầu vang lên âm thanh khiến nó đứng tim.

" Lưu Kỳ Trạch"

Lưu Thiếu Nghiêm đứng đó nhìn đó nó.

Mao Mao nếu có lông trên người đảm bảo lúc này sẽ xù hết lên, nhưng nó cũng bị anh gọi một tiếng mà tim gan rụng rời, nhìn em trai ngoan ngoãn ngồi kia khóc không ra nước mắt, nhận mệnh xoay người lại cúi đầu lí nhí.

" cha"1

Lưu Kỳ Trạch ở trong lòng thiên nhân giao đấu, cớ gì giờ này cha lại có ở nhà chứ, hu hu, ba ba ở đâu mau cứu con với.

" lại nghịch ngợm?"

Lưu Thiếu Nghiêm đi tới ngồi bên cạnh Lưu Kỳ Dương giọng điệu trầm trầm hỏi.

" cha về"

Lưu Kỳ Dương lúc này lễ phép chào anh một tiếng, giống như mới nhìn thấy anh vậy.

Lưu Thiếu Nghiêm trong lòng buồn cười không thôi, đứa nhỏ này thật biết diễn trò, cố tình lại quá ngoan, không sao bắt bẻ được.

Lưu Kỳ Trạch không dám nói tiếng nào đứng trước mặt anh, hai mắt rơn rớn nước, giống như anh mà mắng nó thì nó sẽ khóc toáng lên vậy.

Cái tính giống ai không biết, aizzz.

" mau đi tắm, để ba ba nhìn thấy cha sẽ đánh mông con"

Lưu Kỳ Trạch thấy anh không phạt thì vui vẻ ngẩng đầu, dạ một tiếng rồi chạy lên lầu, nhưng chưa đi được tới cầu thang thì đã nghe anh nói.

" tắm xong vào phòng trọng lực đứng một tiếng, mức độ 2"

Lưu Kỳ Trạch từ một cây cải xanh thành một cây cải héo, cả người mất sức lết lên lầu, bộ dạng đáng thương khiến người làm phì cười, nhẫn nhịn cực khổ.

" cha, con gánh cho anh một nữa đi"

Lưu Kỳ Dương thấy anh trai sắp tàn lụi mất hút trên lầu thì quay lại nhìn anh, nãi thanh nãi khí nói.

" biết con ngoan, nhưng con chiều chuộng nó như vậy nó mới quậy phá đó"

Lưu Thiếu Nghiêm sâu sắc nhìn nó.

" biết sao được, cũng là anh con, không phải ba ba dạy chúng con nên đùm bộc lẫn nhau sao"

Lưu Kỳ Dương tiểu đại nhân trầm ổn thưa.

Lưu Thiếu Nghiêm bật cười, bình thường chỉ có hai anh em thì ghét nhỏ Mao Mao vô cùng, nhưng có người ngoài là sẽ cùng chung hoạn nạn với anh trai liền, thật là vật nhỏ khẩu thị tâm phi mà, còn rất biết diễn.

" được, nếu con nói vậy thì cùng nó gánh đi, tối nay là sinh nhật của tiểu ca ca nhà Lục gia, hai đứa nhớ chuẩn bị, đúng giờ chúng ta cùng đi"

Lưu Thiếu Nghiêm công tư phân minh thuận theo nó, còn nói cho nó tối nay đi ra ngoài.

Lục gia chính là nhà chồng của Bạch Hạ, năm đó Bạch Hạ sinh được một bé trai, tên là Lục Hạo Đình, giới tính thứ hai là alpha, còn cấp bậc thì phải đợi 16 tuổi mới biết được, mấy năm nay Giang Kỳ vẫn thường qua lại với Bạch Hạ, lần hoạn nạn đó khiến Giang Kỳ quen được vài người bạn thân, Bạch Hạ thì càng thêm thân thiết vì cả hai đều có thai, mấy đứa nhỏ chỉ cách nhau có mấy tháng, nên nhanh chóng thân thuộc.1

Hôm nay là sinh nhật của Lục Hạo Đình, Giang Kỳ đã nói với anh đêm qua, nên hôm nay anh với về sớm.

" vâng ạ, ba ba đâu ạ?"

Sáng giờ nó không thấy ba ba.

" ba ba con đã tới chỗ trụ sở bên kia có việc rồi, rất nhanh sẽ về"

Lưu Thiếu Nghiêm xoa xoa mái tóc đen nhánh mềm mại của đứa con.

" dạ, vậy con lên lầu tìm anh trai"

Lưu Kỳ Dương thả hai cái chân nhỏ ngắn ngủn xuống sàn, bịch bịch bịch chạy lên lầu.

Lưu Thiếu Nghiêm nhìn nó một hồi thì quay lưng đi ra ngoài, anh phải đi đón vợ.