Omega Đó Là Một Tiểu Tinh Tinh Vô Song

Chương 61: Che chở



Editor: Chentranho




Khu dạy học năm hai đều đang họp phụ huynh, cả tòa nhà tương đối yên tĩnh, tiếng hét đột ngột của Triệu Côn Luân vang lên, thậm chí xuyên từ tầng một lên tầng sáu, ngay lập tức thu hút sự chú ý của vô số người.


Bất ngờ bị tấn công, sau một hồi mất cảnh giác, Triệu Côn Luân đau đến mức theo bản năng liền phải phản kích, cũng chưa thấy rõ người tới phía sau là ai, đã xoay người đá người kia một chân.


Cú đánh trả này căn bản không nhìn rõ vị trí, trượt chân chỉ đạp đến gốc đùi, nhưng người tới dường như khó có thể chống trả nổi một đòn, không còn có chút sức lực nào, loạng choạng vài bước thì cả người ngã xuống đất, con dao gọt hoa quả trên tay rơi trên nền đá hoa cương.


Triệu Côn Luân che lại sau cổ, hai mắt đỏ lên như điên, vừa muốn quay lại đạp thêm hai cái, chờ thấy rõ người trên mặt đất liền sửng sốt, không nhúc nhích.


"Tiểu ... Tiểu Dĩnh? Sao lại là cô?"


Mạnh Dĩnh bị ngã cú này không nhẹ, ngồi dưới đất cũng không dậy nổi, nghe được lời nói của Triệu Côn Luân, cô ta như khùng khùng điên điên cười điên cuồng, càng cười càng to.


Nhìn cái gáy vẫn còn đang không ngừng chảy máu sau cổ kia, Mạnh Dĩnh cười, lớn tiếng quát lớn: "Đồ suc sinh! Cả nhà anh đều là súc sinh!"


"Anh hại tôi chưa đủ, còn định hại con tôi! Nó phân hóa thành Omega, tôi không biết, tôi trước nay cũng không biết! Là anh! Là các người vì muốn bỏ rơi tôi, làm giả báo cáo xét nghiệm di truyền, gạt tôi thằng bé là Beta! "


Giọng của Mạnh Dĩnh lớn đến đáng sợ, dị thường sắc bén trong khuôn viên yên tĩnh.


Phụ huynh của lớp 1 và cả phụ huynh của một số lớp gần đó, lần lượt lục đục đi ra nghe ngóng, một đám vây quanh lại đây.


"Mẹ!"


Mạnh Phiên vẫn đang được bảo vệ trong vòng tay của Phí Chuẩn, cậu bị sốc, bị sốc trước sự thô bạo đột ngột của Mạnh Dĩnh yếu ớt. Khi Tưởng Ngu ở bên cạnh gọi Mạnh Dĩnh một tiếng rồi chạy tới đỡ cô, cậu mới khó khăn phục hồi lại tinh thần, cùng Phí Chuẩn chạy tới.


Cả ba muốn đỡ Mạnh Dĩnh dậy, nhưng Mạnh Dĩnh đứng dậy được nửa chừng thì đột nhiên lấy tay che bụng dưới, cả người lại khuỵu xuống, ngồi bệt dưới đất, đối bọn họ vẫy vẫy tay.


Thấy phụ huynh trong lớp nháo ra việc này, Lăng Di buộc phải dừng cuộc họp phụ huynh đi ra ngoài, một bên duy trì trật tự, một bên kêu Phí Thừa gọi 120.


Phí Thừa liếc mắt nhìn Triệu Côn Luân cùng Mạnh Dĩnh, đi đến một bên, gọi hai cú điện thoại.


Triệu Côn Luân nhìn Mạnh Phiên bên cạnh Mạnh Dĩnh, cả người sững sờ ở đó, không biết có phải do máu chảy quá nhiều không, ông ta cảm thấy chính mình cả người rét run, đầu óc cũng hoạt động thật sự chậm.


Đứa bé này còn đẹp hơn cả trong ảnh chụp, lại còn ngoan ngoãn khiến người ta thích vô cùng, nếu năm đó ông ta cưới Mạnh Dĩnh, đem đứa nhỏ này nuôi dưỡng bên người, nó nhất định sẽ là một đứa con ngoan hiếu thuận, gia đình ông ta cũng nhất định sẽ thực mỹ mãn.


"Tôi không có làm giả báo cáo! Tôi ngay từ đầu thật sự không biết thằng bé là Omega!"


Mạnh Dĩnh cười lạnh, nhìn vết sẹo sau cổ Mạnh Phiên, biết vậy chẳng làm.


"Nếu không phải các người làm giả báo cáo, nếu không phải do các ngươi thì làm sao tôi có thể mắc bệnh trầm cảm sau khi sinh, làm sao tôi có thể đâm thương một đứa bé khi vừa mới đầy tháng! Tôi thật đần độn, nếu không phải tôi bị các người lừa bịp, tuyến thể của Tiểu Phiên sẽ không bị thương......"


"Hahahahahaha, hiện tại thì tốt rồi, tuyến thể của anh cũng bị thương, anh xứng đáng, xứng đáng!"


"Tiểu Dĩnh!"


Tưởng Vận Thăng đang họp phụ huynh ở lớp 3 nghe thấy động tĩnh liền chạy ra ngoài, nhìn cảnh đó giật mình một chút liền vội vàng chạy đến đỡ Mạnh Dĩnh dậy, nhưng lại thấy Mạnh Dĩnh sắc mặt trắng bệch, vẫn luôn ôm bụng.


"Em làm sao vậy? Bụng đau?"


Mạnh Dĩnh không đáp lại, chỉ lo nhìn chằm chằm Triệu Côn Luân mắng, bộ dáng rất là điên cuồng, giống như phát điên vậy.


Triệu Côn Luân đại khái là bị thương không nhẹ, phản bác vài câu, liền không còn sức lực để nói, sắc mặt trắng bệch mặc người thoá mạ.


Càng ngày càng có nhiều người vây xem xung quanh, sôi nổi chỉ trích Triệu Côn Luân là đồ cặn bã, hiện trường một mớ hỗn độn.


Chẳng mấy chốc, hai chiếc xe cứu thương đã nối tiếp nhau tiến vào, trực tiếp dừng ngay trước tòa nhà dạy học.


"Đừng nhúc nhích khí, chúng ta đi bệnh viện." Tưởng Vận Thăng dỗ dành, cúi người muốn đem Mạnh Dĩnh bế lên.


Mạnh Dĩnh không chịu, trong miệng lẩm nhẩm lầm nhầm: "Em muốn tận mắt nhìn thấy hắn chết!"


Tưởng Ngu ở một bên xem đến thực hoảng hốt, trước kia cô cũng cảm thấy Mạnh Dĩnh có đôi khi tinh thần không quá bình thường, lúc này loại cảm giác đó càng thêm rõ ràng, sợ tới mức khuyên cũng không dám khuyên.


"Nháo đủ chưa?!"


Bị một đống hiện trường loạn xì ngầu ồn ào đến đau đầu, Mạnh Phiên hướng Mạnh Dĩnh gầm nhẹ một tiếng.


Mạnh Dĩnh sững sờ một lúc, khi nhìn thấy Mạnh Phiên hung hăng với mình, cô sợ hãi, không dám vùng vẫy nữa, cũng không dám nói gì.


Mạnh Phiên hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi: "Bụng có đau hay không? Định mặc kệ đứa bé à? Mẹ đã bởi vì không khống chế được cảm xúc làm bị thương con, bây giờ còn muốn làm bị thương một đứa trẻ khác sao?"


Nghe vậy, Mạnh Dĩnh cả kinh, sờ sờ bụng, hổ thẹn mà lắc đầu, lý trí dần dần trở về, không náo loạn nữa mà an an tĩnh tĩnh không nói lời nào, tùy ý Tưởng Vận Thăng đem cô ôm đi.


Khi chuẩn bị lên xe cấp cứu, Phí Thừa bước tới dẫn Tưởng Vận Thăng lên một chiếc xe cấp cứu khác.


Mạnh Phiên đi theo, nhìn xung quanh, chỉ thấy hai chiếc xe cấp cứu không đến từ cùng một bệnh viện.


Phí Thừa an bài cho bọn họ là từ bệnh viện tư của Phí gia, chính là nơi trước kia cậu kiểm tra tuyến thể.


Tới bệnh viện khám gấp, làm một loạt kiểm tra, cũng may chỉ là động thai khí, không có thương tổn đến hài tử, một cú đạp của Triệu Côn Luân kia cũng không hề gì. Chỉ là tâm trạng của Mạnh Dĩnh dao động nhiều, cần tĩnh tâm.


Đứng ở phòng bệnh hành lang, Mạnh Phiên nhìn Phí Thừa chạy trước chạy sau, đem đầu dựa vào vai Phí Chuẩn, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh, cảm ơn Phí đại ca."


Phí Chuẩn thấy cảm xúc cậu hãy còn ổn, nhẹ nhàng thở ra, ôm ôm cậu, dỗ dành nói: "Đừng sợ, sẽ không có việc gì. Chỉ cần người không sao, hết thảy đều có thể giải quyết."


Mạnh Phiên gật gật đầu, Tưởng Ngu bên cạnh lại hoảng thật sự, cũng bất chấp bọn họ đang ôm ấp, cọ lại, nhỏ giọng hỏi: "Tuy rằng Triệu Côn Luân tội đáng chết vạn lần, nhưng mà...... Mẹ đả thương người như vậy, có thể bị kiện hay không?"


"Không nhất định," Phí Chuẩn một bên vỗ nhẹ sau lưng Mạnh Phiên, một bên nói: "Nếu Triệu Côn Luân muốn kiện, phe chúng ta chưa chắc đã chịu thiệt. Chuyện năm xưa, nếu đi sâu hơn nữa, chính là nhà họ Triệu mưu hại Omega, huống chi đứa nhỏ bị bỏ rơi cũng là Omega, tình tiết rất nghiêm trọng. 20 năm vẫn chưa hết thời hạn truy tố, Triệu Côn Luân dù có tìm được luật sư tốt cũng không được ăn trái ngon. "


Mạnh Phiên không hiểu điều này, nhưng nghe Phí Chuẩn phân tích như vậy, liền yên tâm hơn chút.


"Hơn nữa pháp luật bảo hộ Omega mang thai, yên tâm đi, đại ca bận rộn như vậy, tôi đoán là đang phái luật sư đến bệnh viện Đệ Nhị cùng Triệu Côn Luân nói chuyện rồi."


Suy đoán của Phí Chuẩn hoàn toàn chính xác.


Vì tránh cho phiền toái, Phí Thừa cố ý đem bọn họ phân ở hai bệnh viện khác nhau.


Một dao kia của Mạnh Dĩnh có vẻ tàn nhẫn, nhưng lại không quá sâu, không làm tổn thương bất kỳ điểm quan trọng nào, nhưng tuyến thể lại thật sự bị thương tới. Tuổi lớn, nếu muốn chữa trị, cơ bản không có khả năng.


Sau khi Triệu Côn Luân được chuyển trở lại phòng bệnh, luật sư của Phí Thừa cử đến ngay lập tức nói chuyện với Triệu Côn Luân về vấn đề này, hiểu lấy lợi hại.


Triệu Côn Luân giống như một cái máy vô hồn, nằm ở trên giường, cảm xúc không dao động, đến cuối cùng cũng không có cảm xúc muốn liều mạng gì.


Chờ Ngô Phương từ Tấn thị tới, Triệu Côn Luân mới ngồi dậy, ánh mắt phức tạp.


"Là Mạnh Dĩnh?! Cô ta không phải là một Omega yếu đuối sao? Làm sao có thể làm tổn thương con như thế này?!"


Triệu Côn Luân nhớ lại ánh mắt của Mạnh Dĩnh hận không thể đem ông ta thiên đao vạn quả, làm ông ta cực kỳ kinh hãi.


"Con mới biết được, cô ấy từng bị trầm cảm sau sinh, không tin đứa bé là Beta, lúc đứa bé mới đầy tháng đã cắt tuyến thể kia ra xem, hiện tại Mạnh Phiên phân hoá thành Omega, nhưng tuyến thể của nó bị hỏng rồi."


Ngô Phương ánh mắt lập loè một chút, quay đầu đi, hừ lạnh, "Nguyên lai là người điên, trước kia tự làm con trai bị thương, hiện tại làm con bị thương."


"Còn tuyến thể của con? Thế nào? Hỏng luôn rồi?"


"Không chết, nhưng căn bản không thể tiết ra tin tức tố."


Nghe vậy, Ngô Phương nhăn mi, "Vậy con làm sao có thể cưới vợ được nữa? Khương Tuệ muốn ly hôn, còn muốn đem Thiên Minh mang đi, Mạnh Phiên kia lại là cái dạng này, muốn nhận trở về sợ là cũng khó! Triệu gia ta đây cũng đã già rồi, không có tôn tử?!"


Triệu Côn Luân:......


"Trong lòng mẹ chỉ có Triệu gia sao? Mẹ không quan tâm con trai của người sao? Con đều bị thương thành như vậy rồi!"


Bị đứa con hiếu thảo đột nhiên cãi lại, Ngô Phương sửng sốt một chút, có chút khó tin.


Bà từ mép giường đứng dậy, trừng mắt nhìn Triệu Côn Luân, "Mẹ như thế nào lại không quan tâm con? Mẹ suy xét này hết thảy đều không phải là vì con hay sao? Nhân tiện, nghe nói Mạnh Dĩnh còn đang mang thai, còn được Phí gia giúp đỡ, chuyện này chúng ta không thể truy cứu nữa."


"Cô ta dù yếu nhược, nhưng chuyện năm đó nếu lại đào bới ra, đối với chúng ta không có chỗ nào tốt. Mấy ngày nay danh dự Triệu gia đã bị tổn hại thành như vậy, nếu lại dính vào kiện tụng, e rằng cả Triệu gia này coi như xong."


Triệu Côn Luân:......


Lợi hại trong đó ông ta đương nhiên biết, nhưng thấy mẹ mình há mồm ngậm miệng tất cả đều là lợi ích Triệu gia, làm trong lòng ông thật lạnh.


Ông ta nhịn không được nghĩ tới, vì cái gì chính mình lại mềm yếu như vậy, cái gì cũng đều nghe theo an bài của mẹ, nếu lúc trước không có mẹ cản trở, thì hiện tại ông cùng Mạnh Dĩnh và Mạnh Phiên - một nhà ba người, tốt đẹp mỹ mãn! Mạnh Phiên còn ưu tú như vậy, được Hoa đại cử đi học, quả thực chính là chiêu bài của giáo dục Tư Hành!


"Còn không phải do ngài! Nếu không phải ngài chia rẽ tôi cùng Mạnh Dĩnh! Nếu không phải ngài sau lưng tôi giả mạo báo cáo xét nghiệm di truyền của đứa bé! Sự tình như thế nào sẽ lưu lạc đến nước này! Làm sao có thể một đường cứu vãn cũng không có!"


Ngô Phương trợn mắt há hốc mồm, "Anh thế mà lại dám nói chuyện với mẹ như vậy? Nếu không phải do anh không có bản lĩnh, thì còn cần mẹ trù tính mọi chuyện như thế à?!"


"Tôi không cần mẹ trù tính gì hết!"


"Được rồi, mẹ không giúp anh nữa. Nếu như anh đã bị thương thành thế này thì tự đi tìm Omega kết hôn đi, không có tin tức tố thì tìm Beta cũng được. Triệu gia không thể không có cháu."


Triệu Côn Luân: ...


Đầu này hai mẹ con ồn ào đến túi bụi, thì bên kia lại vẫn an an tĩnh tĩnh.


Mạnh Dĩnh nghỉ ngơi cả buổi chiều, sau đó mới bình tĩnh lại, khi nhìn thấy Mạnh Phiên đến gặp mình, lập tức liền đỏ hoe đôi mắt.


"Tiểu Phiên, mẹ thực xin lỗi con......"


Cô có một bụng áy náy muốn nói, Mạnh Phiên đi qua, liền duỗi tay ngăn trở.


"Con không muốn nghe điều này."


Mạnh Dĩnh sửng sốt, có chút xấu hổ, ngược lại nhớ tới, Tưởng Ngu từng cùng cô nói qua, Mạnh Phiên không thích nghe loại áy náy này, yên lặng ngậm miệng.


"Bây giờ mẹ cảm thấy đỡ hơn chưa?"


Mạnh Dĩnh gật đầu, "Chính là...... Thống khoái hơn rất nhiều......"


Mạnh Phiên lên tiếng, nói: "Triệu Côn Luân hiện tại cũng coi như là cửa nát nhà tan, ông ta sẽ không thể sống tốt hơn chúng ta, chúng ta cũng đã thống khoái rồi, không cần lại bị quá khứ thù hận vướng bận bước chân nữa."


""Tiểu Phiên?" Mạnh Dĩnh không hiểu lắm, cô cảm thấy Mạnh Phiên quá bình tĩnh.


"Sau này, đừng nhìn con với ánh mắt áy náy đó nữa, cũng đừng nói gì mà muốn bù đắp cho con. Điều này khiến trái tim con có rất nhiều áp lực. Con đã trưởng thành và có kế hoạch sống của riêng mình. Không muốn phải cõng theo những nỗi áy náy này của mẹ trên vai nữa. "


Mạnh Phiên nói xong mới thở phào nhẹ nhõm, ôm những lời này trong bụng thật lâu. Thừa dịp Mạnh Dĩnh phục thù, cùng nhau nói ra.


Mạnh Dĩnh nghe được trong lòng lộp bộp một chút, có chút chân tay luống cuống.


Mạnh Phiên tiếp tục nói:"Con nói điều này không phải để trách mẹ điều gì, mà là chúng ta đều có một tương lai để hướng tới. Không cần phải ràng buộc nhau, hãy thoải mái mà sống cuộc sống riêng của chúng ta."


"Chúng ta đều có tương lai để hướng tới ..." Mạnh Dĩnh lặp lại những lời này, nhìn Mạnh Phiên, nói: "Nhưng, chúng ta là một gia đình, chúng ta cũng có một tương lai cùng nhau."


Nghe điều này, lần đầu tiên Mạnh Phiên không cảm thấy phản cảm.


Cậu không phải không chấp nhận cái định nghĩa về gia đình này, mà là ...


Quay đầu nhìn Phí Chuẩn, người đang từ cửa sổ nhìn trộm vào ngoài cửa, Mạnh Phiên nói, "Con đã trưởng thành, sau này con sẽ có gia đình của riêng mình. Đó là tương lai của con. Tương lai của mẹ là đứa trẻ này, là gia đình chú Tưởng. "


Mạnh Dĩnh nhìn theo ánh mắt của Mạnh Phiên, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.


Cô biết Mạnh Phiên luôn không muốn đến sống ở Tưởng gia, phía trước bọn họ giống như đã đạt thành một trạng thái cân bằng vi diệu nào đó, hiện tại cũng không cần thiết phải đánh vỡ nó.


"Thôi các con lớn lên sẽ có gia đình riêng. Mẹ chúc phúc cho các con".


Mạnh Phiên mỉm cười, trò chuyện thêm chút nữa rồi đi ra ngoài.


"Dì tình trạng tốt chứ?"


Thấy cậu đi ra, Phí Chuẩn duỗi tay tới.


Mạnh Phiên nắm tay anh cùng nhau bước ra ngoài, "Khá tốt, có lẽ chỉ là bị ám ảnh quá lâu, báo thù xong ngược lại trống trải hơn rất nhiều."


Phí Chuẩn quay đầu nhìn cậu, nhéo nhéo bàn tay, nhẹ giọng nói: "Em thì thế nào? Anh cứ sợ em sẽ sợ hãi."


"Em không có việc gì a, hiện tại tâm tình của em cũng rất tốt, cảm giác nhẹ nhàng hơn nhiều."


"Vậy thì tốt, nhưng anh vẫn không yên tâm, đêm nay ở nhà anh đi? Hai ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, sợ em nhất thời tiêu hóa không xong."


Mạnh Phiên hắc hắc cười, "Không có yếu ớt như vậy."


Lời nói thì nói như vậy, nhưng ban đêm khi ngủ trong phòng khách, Mạnh Phiên vẫn gặp ác mộng.


Báo thù đương nhiên là sảng khoái, nhưng cảnh máu chảy đầm đìa kia, vẫn là có điểm dọa người.


Mở đèn, ôm chăn, Mạnh Phiên có chút ngủ không được, liền đứng dậy xuống giường trộm đi đến phòng Phí Chuẩn, lặng lẽ bò lên giường anh.


Cậu cũng ngại đánh thức Phí Chuẩn, chỉ rúc ở bên cạnh mép giường, dù sao cảm giác bên cạnh có người vẫn tốt hơn rất nhiều.


Mới vừa nhắm mắt lại, chuẩn bị tiếp tục ngủ, người bên cạnh đã bị giật mình.


"Sao lại đến đây?" Phí Chuẩn hai mắt ngái ngủ mông lung, duỗi tay đem Mạnh Phiên kéo lại gần.


"Gặp ác mộng."


"Không gặp ác mộng, ngoan, anh ở đây."


Nói xong liền đem Mạnh Phiên ôm vào trong lồng ngực, tay ở sau lưng cậu nhẹ nhàng vỗ về.


Mạnh Phiên cho rằng anh tỉnh, muốn cùng anh nói hai câu, cánh tay vỗ phía sau cứ một phách một phách vỗ về, lại dần dần, dần dần, chậm lại, sau đó bất động.


Mạnh Phiên:......


Hóa ra vẫn chưa tỉnh à?


Nghĩ như vậy, sau khi liếc mắt nhìn Phí Chuẩn một cái, Mạnh Phiên đột nhiên cảm thấy thật ngọt ngào, rúc vào trong vòng tay của anh chìm vào giấc ngủ.


Thời điểm nửa tỉnh nửa ngủ, còn có thể theo bản năng vô thức dỗ dành người yêu bên cạnh. Phải là thích bạn đến cỡ nào đây?